Phượng Lễ

Chương 15: Tinh nhũ hòa vào nhau

Edit: Sakura Trang

Hai ngày cuối cùng, Cẩn Thư so với trước đó càng dính Lạc Minh Lâm, hai vυ' căng khó chịu, phía dưới lại luôn chảy nước, mình cách một cái bụng lớn bây giờ căn bản không sờ tới bên dưới. Cho nên Cẩn Thư chỉ cần ở bên người Lạc Minh Lâm, sẽ dùng cái vυ' lại béo mập mấy phần cọ Lạc Minh Lâm, bộ vυ' bây giờ đã đem hai luồng thịt mềm trước ngực hoàn toàn siết thành hai cái gò núi nhỏ.

Có lúc y cảm thấy tiểu thị song tính trong kỹ viện đều không dâʍ đãиɠ giống như y, lộ vυ', đĩnh bụng lớn cầu hoan với nam nhân. Lại cảm thấy đối với phu chủ của mình lộ ra du͙© vọиɠ cũng không có gì không tốt, y thật sự kính trọng, ái mộ phu chủ mình, cho nên đối với hắn cũng không nên giấu giếm chút nào. Huống chi, phu chủ của y chắc rất thích bộ dáng y bởi vì một câu nói hoặc là một cái động tác của hắn mà động tình mới đúng.

Đến ngày cuối cùng, Lạc Minh Lâm không giống như ngày thường trực tiếp rút ra nhũ tắc cho Cẩn Thư, mà nói muốn cho Cẩn Thư tự mình thưởng thức một chút cảnh đẹp.

Cẩn Thư nằm ngửa ở trên giường, bụng cản trở y nhìn không rõ lắm Lạc Minh Lâm đang làm gì, y không được phép đi tiểu, nướ© ŧıểυ còn tích góp ở trong bụng, y cảm thấy hài tử và bọng đái đang cướp đoạt địa bàn.

“Ngô, phu chủ… Hài tử, hài tử lại đá ta…”

Lạc Minh Lâm cười nói: “Ừ, hài tử chúng ta giống như tiểu quân vậy rất có sức sống, một khắc cũng không thể an phận.”

“A a… Muốn đi tiểu, hài tử… Đá tiểu…”

“Tiểu quân yên tâm, chặn cho ngươi rồi, sẽ không đi tiểu ra ngoài.”

“Phu chủ… Quá chen lấn, “Cẩn Thư tự sờ bụng mình một cái khẩn cầu, “Không có chỗ, để cho Cẩn Thư đi tiểu ra một chút cũng tốt…”

Lạc Minh Lâm không có đồng ý thỉnh cầu đi tiểu của Cẩn Thư, nhưng lại rút ngọc thể ở hoa huy*t của Cẩn Thư. Cách sinh sản đã chỉ có một hai tháng, mở rộng dùng ngọc thể đã gia tăng đến bốn ngón tay, rất khó tưởng tượng bình thường Cẩn Thư ưỡn bụng còn phải ngậm cự vật như vậy ở trong người.

“Tiểu quân tốt hơn chưa?”

Cẩn Thư cảm giác cự vật đi ra trong nháy mắt trong cơ thể buông lỏng chút, hình như là cho hài tử và bọng đái một khoảng trống, “Tốt hơn nhiều, cám ơn phu…”

Lời của của còn chưa nói hết, Lạc Minh Lâm thay cự vật của mình, trực tiếp cắm vào trong cơ thể của Cẩn Thư, không có chút nào báo trước, cắm một cái đến tận gốc.

“A a!! … Phu chủ, phu chủ, không được… Sẽ hỏng mất…”

“Quá lớn… Hài tử… Không chỗ trống, muốn đi tiểu…”

Lạc Minh Lâm không để ý đến Cẩn Thư, trực tiếp cắm vào miệng tử ©υиɠ, không có tiến một bước đi sâu vào, sau đó nhanh chóng rút ra, lại dùng lực độ lớn nhất đυ.ng vào.

Đến tháng lớn như vậy, chỉ cần không trực tiếp cắm vào tử ©υиɠ, hài tử sẽ không có vấn đề.

“A… Quá trướng… Phu chủ… Phu chủ nhẹ chút… Chậm một chút… Hài tử… Hài tử… Không có chỗ…”

“Phu chủ, Minh Lâm ca ca… Tốt ca ca, không chịu nổi… Người đau ta…”

“Phu chủ… Để cho A Cẩn… Đi tiểu một chút… Tiểu xong lại cắm…”

Cẩn Thư chỉ có thể theo Lạc Minh Lâm rút ra cắm vào kêu dâʍ đãиɠ, sau lại kêu đến mất tiếng, chẳng qua là kêu Lạc Minh Lâm, một hồi phu chủ, một hồi Minh Lâm ca ca, ước chừng bây giờ hỏi Cẩn Thư là ngày bao nhiêu, y cũng không biết trả lời. Y chỉ có thể cảm nhận được trong cơ thể có một cây gậy rất lớn, giống như xuyên kẹo hồ lô xuyên qua y, y theo cây gậy to lăn lộn di chuyển.

Y lại cảm thấy như vậy mới là hoàn chỉnh, nếu như lấy đi cây gậy, phỏng đoán chỉ có thể lưu lại một cái động rách chảy nước.

Dần dần, y bị cắm tiến vào trạng thái, bắt đầu cảm thấy sảng khoái, côn th*t một năm nay vô số lần tiến vào thân thể của y, từ độ lớn đến nếp nhăn trên đó, mỗi một chi tiết y cũng không thể quen thuộc hơn, không có thứ gì có thể so sánh với dương v*t của Lạc Minh Lâm càng phù hợp ở trong thân thể của y.

Y theo động tác của Lạc Minh Lâm mà ưỡn ẹo thân thể, thậm chí hy vọng Lạc Minh Lâm có thể đi vào bên trong tử ©υиɠ của y, “Ừ a… Phu chủ, thật thích… côn th*t thật là lớn… Thật sướиɠ…”

“Tiểu quân vào lúc này không nghĩ đi tiểu một chút sao?”

“Muốn đi tiểu… Phu chủ, để cho ta đi tiểu…”

“Nhịn một hồi nữa, một hồi ngươi nghĩ đi tiểu thế nào liền đi tiểu thế đó.”

Lạc Minh Lâm nói xong lại tiếp tục động tác như mưa to gió lớn kia.

Cẩn Thư cảm nhận được rõ ràng mỗi lần cự vật đi vào liền chèn ép bọng đái của y tiến hành một lần biến hình, sau đó ở lúc rời đi lại khôi phục nguyên trạng, quá trình này lặp lại không biết bao nhiêu lần. Quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, côn th*t và tử ©υиɠ đồng thời chèn ép bọng đái để cho nướ© ŧıểυ bên trong bọng đái lần lượt vọt tới cửa ra duy nhất, nhưng lại bị trấn áp trở lại.

Nhưng Lạc Minh Lâm cảm thấy trình độ kí©ɧ ŧɧí©ɧ còn chưa đủ, hắn một bên rút ra cắm vào một bên lại đi trêu âm đế vòng, mỗi lần dương v*t rút ra hắn liền kéo vòng nhỏ, đem âm đế kéo dài đến một tấc, sau đó bên trong hoa huy*t liền phun ra một dòng mật dịch, theo dương v*t rút ra phun tràn ra.

Cẩn Thư đã vô lực lại đi suy nghĩ lung tung, âm đế vòng mỗi lần bị Lạc Minh Lâm lôi kéo y sẽ tùy theo thút thít một chút.

Tốc độ Lạc Minh Lâm rút ra cắm vào đột nhiên tăng nhanh, sau đó nhanh chóng rút nhu tắc trên đầu v* của Cẩn Thư ra, hai tay lực mạnh nắn bóρ ѵú.

“A a a!! … Quá căng… Đau a… Đau…”

“Tiểu quân, mở mắt nhìn một chút.”

Lạc Minh Lâm lại lặp đi lặp lại rút ra cắm vào mấy mươi lần, sau đó nhanh chóng nhổ hết trâm hành trên ngọc hành, sau đó hai tay đồng thời cầm phần bầu vυ', dùng sức cực lớn bóp một cái, hạ thân đồng thời đâm vào sâu nhất.

Sau đó Cẩn Thư thấy được cảnh tượng kiếp này khó tin nhất, theo động tác của Lạc Minh Lâm, hai dòng sữa trắng đυ.c phun ra từ đầu v*, ước chừng phun cao một thước, bên trong nhà lập tức tràn đầy mùi sữa. Nướ© ŧıểυ nín thật lâu rốt cuộc tìm được cửa ra, tranh nhau phun ra ngoài, một dòng nước vàng bắn nhanh về phía Lạc Minh Lâm. Bởi vì bụng cản trở, y không thấy được cảnh tượng cụ thể, nhưng y có thể tưởng tượng được nướ© ŧıểυ của mình chảy xuống theo cơ bụng của Lạc Minh Lâm, thậm chí tích lại ở chỗ hai bọn họ đang giao hoan.

Lạc Minh Lâm cũng ở tại thời khắc này tiết ra, bắn hai ba lần ở trong cơ thể Cẩn Thư, hắn rút dương v*t ra, nhắm ngay ngực của Cẩn Thư, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn dư lại cùng sữa của Cẩn Thư trộn chung một chỗ.

“Trộn chung một chỗ… Phu chủ…” Cẩn Thư nhỏ giọng nỉ non, “Thật đẹp…”

Lạc Minh Lâm buông hai tay nắm bầu vυ', lực độ nhỏ sữa phun ra nhỏ rất nhiều, nhưng vẫn còn đang ồ ồ chảy ra ngoài. Lạc Minh Lâm cúi người, cắn một bên đầu v*, sữa tươi hương vị ngọt ngào trong nháy mắt tràn đầy khoang miệng. Hắn hít hai cái, cẩn thận thưởng thức sữa đầu của Cẩn Thư, mùi vị xinh đẹp ngọt ngào như vậy thậm chí hơn cả rượu ngon được ủ lâu năm.

Tiểu quân cũng nên nếm thử một chút mới được.

Hắn hút một hơi ngậm trong miệng, hôn lên môi của Cẩn Thư.

Cẩn Thư vẫn còn ở đang trong thất thần, theo bản năng đáp lại Lạc Minh Lâm, sau đó liền cảm thấy bị đút một thứ gì. Chờ y kịp phản ứng, đã nuốt hết sữa xuống.

Đây là sữa của bản thân, được phu chủ uống, lại được phu chủ đút cho mình…

Phu chủ còn muốn tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn tới trong sữa của mình, sau đó hai người trộn vào, không tách ra.

Bình thường đều là phu chủ để cho y ngậm côn th*t, đút tϊиɧ ɖϊ©h͙ cho y ăn, bây giờ y cũng sinh ra sữa cho phu chủ uống, qua lại để cho y có chút ngượng ngùng lại ngọt ngào.