Xuyên Nhanh: Cuối Cùng Vẫn Yêu

Chương 46: Mạt thế đến rồi (10)

- làm sao cô biết xác sống sẽ tấn công?

Lương Thần nghe tiếng gào thét của mọi người ở phía xa xa thì nhìn cô vẻ nghi hoặc.

- trực giác.

Hạ Phong Linh thuận miệng nói, lúc ban tối cô đã cảm thấy ngôi làng này có chút kỳ lạ, theo lý mà nói cái thôn này không hề nhỏ, lại cách xa thành phố, nhưng mà xác sống lại vô cùng ít ỏi, chưa đầy chục con lại toàn là xác sống cấp thấp, hơn nữa lúc tranh chấp với Vũ Hân cô để ý khu rừng đối diện có cái gì đó lướt qua, tốc độ siêu nhanh, mấy rễ cây cô cài cắm ngoài đó cũng không xác định được là vật gì, thế nên cô mới lôi nam chính đại nhân chạy trước.

Thực ra cái cảm giác này cô đã nhiều lần cảm nhận được, nhưng mà thứ đó không có địch ý với cô nên cô mới lười để ý tới nó, nhưng mà cảm giác tối nay đặc biệt rõ rệt lại thêm sự tập trung của xác sống quanh đây nên cô buộc lòng phải có sự chuẩn bị.

Đối với những thứ mình không nắm chắc, tránh đi mới là thượng sách.

Grào!!!

Lúc chạy đến trung tâm khu rừng, một con xác sống đột nhiên lai đến chặn đường cả hai người lại, Hạ Phong Linh nhìn chiều cao của con xác sống thì hơi hãi.

Con này cao bao nhiêu vậy?

Đột biến gen à?

Đột biến gen cũng không thể cao như thế này được.

"Ký chủ, con này là xác sống cấp 5."

Con người có thể thăng cấp thì xác sống cũng thăng cấp theo, ở thế giới này thì cấp cao nhất của người và xác sống đều là cấp 10, nhưng mà xác sống luôn thăng cấp nhanh hơn con người.

Người có dị năng cao nhất ở đây chỉ tới cấp 3, thế mà xác sống đã tới cấp 5 rồi.

Thế còn chơi kiểu gì nữa.

- chạy.

Hạ Phong Linh vụt chạy ra đằng sau, Lương Thần cũng vội đuổi theo sau, không biết vì sao lại rất muốn cười.

Hắn còn đang lo cô lại không biết lượng sức xông lên chém xác sống cấp 5 thì toi, may mà cô còn biết chạy.

Hạ Phong Linh đương nhiên biết chạy, với cái hồn nát của cô, linh khí hấp thu được đều đem đi tu bổ nó hết rồi, đánh nhau với cấp 2, cấp 3 còn có cửa, đánh với cấp 5 trừ khi là cô chán sống rồi muốn đổi thế giới khác.

...

Trên đường đi Hạ Phong Linh tạo ra vô số rễ cây ngăn cản con xác sống kia nhưng mà con xác sống này đa hệ, còn siêu mạnh nữa nên rễ cây cũng không cầm chân được nó lâu.

Cả hai đang chạy thì đυ.ng phải nhóm người phía trước cũng đang chạy trốn, Hạ Phong Linh không nói không rằng lách mình sang bên phải, Lương Thần cũng chạy theo sau, đám người kia trong đó có cả nữ chính còn đang ngơ ngác thì một mồi lửa từ phía đối diện phóng tới, đám người biến sắc vội vã chạy theo hướng hai người Phong Linh vừa chạy, thế là xác sống cấp 5 kia cũng tụ họp với nhóm xác sống còn lại đuổi theo đám người kia, số lượng người đi cùng vì thế cứ thế ít dần, sau cùng cả bọn bị dồn đến một con sông.

- làm thế nào bây giờ?

- nhảy xuống đi.

- nhưng tôi không biết bơi...a...

Mặc kệ biết bơi hay không đều bị lùa xuống sống hết, Hạ Phong Linh ngồi trên một ngọn cây gần đó nhìn người với xác sống trôi nổi trong dòng nước mà lạnh cả da đầu.

Quá tàn nhẫn rồi.

Hệ thống: " Ký chủ có thể nói cho tôi biết cô trèo lên đây từ khi nào không?"

Còn nữa nam chính đại nhân lưu lạc phương nào rồi? Người bên cạnh cô là ai vậy?

Nhìn quen quen nhé...

Hạ Phong Linh cũng chẳng biết nam chính đang ở đâu, nói chung ban nãy bị đám người kia ép sát cô liền kéo hắn lên chỗ này lánh nạn, nhưng mà ai biết lại kéo nhầm người chứ, bây giờ cô vẫn đang căng mắt ra mà nhìn xem hắn ở đâu đây.

Hạ Phong Linh ngồi trên gốc cây đó nhìn chăm chú vào cuộc hỗn chiến phía dưới, có người biết bơi thì vội vã bơi sang bờ bên kia, có người thì bị nhấn chìm hoặc bị xác sống cắn xé, các loại dị năng thi nhau phóng ra hỗn loạn cả một góc trời mà con xác sống cấp 5 kia lại cứ lởn vởn phía dưới không đi làm cô có hơi bực bội.

Hay là xuống gϊếŧ nó đi nhỉ?

Hệ thống vội ngăn cản ký chủ nhà nó dừng cương trước bờ vực thẳm: "ký chủ, đánh quái vượt cấp là đặc quyền của nữ chính, cô vẫn nên ngoan ngoãn làm nhân vật phụ đi."

Hạ Phong Linh: "..." làm gì có ai lại hạ thấp ký chủ nhà mình như mi chứ?

Nếu cô mà muốn thì cô cũng gϊếŧ được nó nhé.

"Tôi nói đều là sự thật."

- vì sao lại cứu tôi?

Người bên cạnh đột nhiên lên tiếng ngăn cản lời nói của Hạ Phong Linh, cô đành tạm ngưng chiến với hệ thống mà chuyển sang hắn.

- tôi nói...

[Kích hoạt nhiệm vụ chính tuyến: ở bên Khởi Nguyên, kéo hắn khỏi bóng đêm vô tận.]

Hạ Phong Linh: "..." không thể đợi cô nói xong rồi phát sao?

"Không thể."

Hệ thống quá hiểu ký chủ nhà nó rồi, nó mà không cản nhanh, ký chủ nhà nó lại trực tiếp làm chủ nhân hắc hóa luôn thì toi.

----

Khởi Nguyên, không ai biết hắn tới từ đâu, chỉ biết là lúc hắn tỉnh lại đã ở một căn phòng thí nghiệm với ký ức trống rỗng, thứ duy nhất hắn biết chỉ là cái tên Khởi Nguyên, lúc mới ra ngoài ngơ ngơ ngác ngác bị xác sông cắn cho mấy lần lòi cả xương nhưng vẫn sống nhăn răng còn có tốc độ hồi phục đáng kinh ngạc nên trở thành con mồi bị cả người lẫn xác sống thèm khát.

Con người muốn nghiên cứu hắn để ngăn chặn virus lây lan, xác sống lại thèm thịt hắn vì hắn giúp chúng nó tăng cấp nhanh hơn bình thường.

Cái này chẳng khác nào phiên bản Đường Tăng thời mạt thế cả, ai cũng hận không thể chia đôi xẻ bảy hắn ra để cắn một miếng.

Bị đối xử tàn nhẫn như vậy, cuối cùng Khởi Nguyên cũng bùng phát, sau một lần thoát khỏi phòng thí nghiệm, hắn đã thả tất cả xác sống mà phòng thí nghiệm bắt về, dẫn tới căn cứ B bị hủy diệt.

Sau khi bỏ trốn khỏi đó hắn lang thang tới thành phố A và gặp nữ chính, được nữ chính cảm hóa nên dựa dẫm ỷ lại vào cô ta, sau này người của nữ chính bị thương, nữ chính vì muốn cứu đồng đội nên lừa hắn, để người của đội thí nghiệm bắt hắn đi, tại phòng thí nghiệm Khởi Nguyên phải chịu đủ mọi loại tra tấn cuối cùng còn chết không toàn thây, để rồi sau khi đặc chế được vắc xin chống virus họ lại che đậy cái chết của hắn.