Tình Yêu Tàn Khốc

Chương 2: Đau Lòng

"Ha, Niên, tại sao lại đối xử với em như vậy?"

Lục Lam oán trách, cả người ngã xuống sô pha, đôi mắt mơ hồ tràn ngập nước.

Lục Lam chỉ biết, giờ đây tim cô như bị ai đó đâm ngàn mũi kim, rất đau đớn.

Trong tình yêu, điều cấm kỵ nhất chính là sự phản bội. Trong hôn nhân, điều cấm kỵ nhất là nɠɵạı ŧìиɧ. Vậy mà, An Niên lại làm thế.

Một người Lục Lam yêu sâu đậm, dùng cả tâm trí để yêu anh, vậy mà anh lại đối xử tàn nhẫn với cô như vậy.

Cô sao có thể chấp nhận được việc này đây?

Lục Lam chưa từng nghĩ sẽ hối hận khi yêu An Niên, nhưng bây giờ cô đã thật sự hối hận rồi.

Co rút người lại nằm gọn trên sô pha, Lục Lam bật khóc nức nở.

"Ông trời ơi, rốt cuộc tôi đã làm điều gì sai chứ, tại sao lại hành hạ tôi như vậy!"

...

Sáng hôm sau, khi được nhìn thấy bộ dạng tiều tụy của Lục Lam thì lòng An Niên lại cực kì hả hê. Cuối cùng anh cũng có thể hành hạ được cô, anh rất vui.

Nhưng An Niên cảm thấy chưa đủ, anh còn muốn chơi đùa với cô nhiều hơn nữa!

"Niên, nói cho em biết, vì sao anh lại hận em như vậy?" Lục Lam rất muốn biết lý do, cô muốn biết để có thể giải thích cho anh hiểu, mong anh đừng có hành động quá đáng như thế nữa.

"Tôi sẽ không tự dưng mà hận một ai, Lục Lam, cô chính là kẻ thù mà tôi muốn gϊếŧ chết nhất!"

An Niên không có ý định muốn nói lý do, nhưng anh hận Lục Lam là sự thật, anh muốn hành hạ tinh thần cô đến mức cạn kiệt!

Vì người ấy, anh nhất định sẽ trả thù!

"Niên, anh đứng lại đó!" Thấy An Niên định bước đi Lục Lam liền gọi lại, cô nhanh chóng đi tới trước mặt anh chất vấn : "Niên, nói lý do đi, em muốn nghe chính miệng anh nói!"

"Cô không có quyền tỏ thái độ với tôi, tránh ra!" An Niên cảm thấy khó chịu, tuy anh đã quát mắng Lục Lam nhưng cô vẫn không nghe. An Niên tức giận đẩy cô sang một bên, anh hậm hực bỏ đi, không quên nói một câu : "Lục Lam, an phận của cô đi, nếu không đừng trách tôi."

Cả người Lục Lam bị ngã xuống đất, cô đau đớn nhăn mặt, cơ thể nhanh chóng đều ê ẩm hẳn lên.

Lục Lam không hiểu, cớ sao An Niên lại cho rằng cô là kẻ thù của anh đã vậy anh còn không nói cho cô biết lý do. An Niên ra tay thẳng thắn với cô như vậy là vì không hề có chút tình cảm nào với cô sao?

Tuy đã nhận được câu trả lời từ hành động của anh nhưng Lục Lam vẫn không muốn tin, vì cô yêu An Niên. Yêu một người, đâu muốn buông là có thể buông.

Lục Lam gạt lại mọi đau lòng, cô là người công tư phân minh, sẽ không vì chuyện gì mà trễ làm. Các bệnh nhân vẫn còn đang chờ cô. Lục Lam nhanh chóng tiến vào phòng bếp, cô loay hoay làm món ăn sáng.

Sau khi làm xong, Lục Lam chuẩn bị ăn thì Cao Nhĩ đã xuống tới, cô ta không nói không rằng chiếm lấy thức ăn của cô.

"Tôi đói rồi, tự mà làm cái khác đi!" Cao Nhĩ vốn không hề xem Lục Lam ra gì, dù sao cô cũng không được An Niên xem trọng.

Đối với Lục Lam, Cao Nhĩ luôn tỏ thái độ xem thường.

Khi Cao Nhĩ định cắn một miếng bánh mì thì Lục Lam đã giật lại thức ăn từ tay cô ta, cô đanh thép đáp trả : "Muốn ăn thì tự mà vào bếp, đây là đồ tôi làm ra, cô không có quyền giành lấy!"

"Cô..." Cao Nhĩ tức tới mặt tái tía, cô ta thẳng tay đánh đổ thức ăn của Lục Lam, cay nghiệt nói : "Đây là cái giá dám đắc tội tôi!"

Lục Lam cũng không phải dạng hiền từ mấy, ai ức hϊếp cô cô sẽ đáp trả. Lục Lam đứng dậy, cô lấy thức ăn trên bàn nhét thẳng vào miệng Cao Nhĩ.

Cao Nhĩ vung tay, ra sức nôn mửa.

"Cô... Con điên này mày làm cái gì vậy!"

"Muốn ức hϊếp tôi, tốt nhất nên xem bản thân mình có đấu nổi với tôi hay không. Tôi không đυ.ng chạm cô vậy mà cô cứ muốn gây sự, được thôi, tôi tiếp!"

Lục Lam nói xong liền bỏ lên lầu, mặc cho Cao Nhĩ tức đến phát điên.

Lục Lam không hề sợ Cao Nhĩ, cô sẽ không vì điều gì mà nhún nhường! Bị kẻ khác ức hϊếp, cô không phải là người chịu đựng nên sẽ không để yên.

Dù cho sao lưng cô ta còn có An Niên cô cũng không sợ, vì cô không sai.

Tuy đau lòng, tuy tuyệt vọng nhưng Lục Lam cũng không thể suy sụp, cô còn có nhiệm vụ và chức trách của bản thân, bắt buộc phải hoàn thành.

Lục Lam vào phòng ngủ dọn hết quần áo và các vật dụng cá nhân sang phòng dành cho khách. Cô biết căn phòng ngủ kia đã không còn là của cô, có muốn ở lại cũng vô dụng.

Căn phòng tân hôn được trang trí rất trang trọng, drap giường một màu đỏ tươi thật sinh động, cặp gối long phụng kia càng đẹp hơn nữa. Nhưng tất cả đều không dành cho cô.

Lục Lam cười khổ một cái, xoay người rời đi.

Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, Lục Lam mang mặt nạ khác lên nhanh chóng đến bệnh viện.

Đau lòng thì đau lòng, nhưng không thể vì tình yêu mà điên dại.

Lục Lam gọi taxi đến bệnh viện, ngồi trên xe, tâm tình cô vô cùng rối bời.

Lục Lam rất muốn khóc, nhưng cô không thể khóc. Cô không muốn bất cứ ai nhìn thấy bộ mặt yếu đuối của cô, kể cả người thân hay người cô tin tưởng.

Nghĩ đến những chuyện cũ, nước mắt không thể không rơi. Lục Lam tự nhủ, là do máy lạnh trong xe khiến cô cay mắt, không phải vì đau lòng.

Hít sâu một hơi, Lục Lam dùng tay lau nước mắt, nhưng càng lau, nước càng chảy ra nhiều hơn...

...