Tổng Tài Bá Đạo: Cô Vợ Ngọt Ngào Mua Một Tặng Một

Chương 2: Sự vô tình ( H+)

Lục phu nhân cầm điện thoại lên, và ngay lúc đó, cô có thể thấy hai hàng nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt của mẹ mình. Tay bà run run, người cứng đờ.

Thấy mẹ vậy, cô ngay lập tức lấy chiếc điện thoại từ tay bà. Hiện trên màn hình điện thoại là một dòng tin nhắn từ ba cô :

« Bà nhắn lại với con Thi rằng tôi cho nó đúng một ngày để làm thủ tục xuất viện. Tất cả quần áo của nó tôi đã nhờ thím Chu sắp xếp vào vali và nhờ thư ký mang tới rồi. Sau đó, bà nói lại với nó rằng: Từ nay trở đi, tôi không bao giờ chấp nhận sự có mặt của nó trong cái nhà này nữa, nó muốn đi đâu thì đi. Nên nhớ rằng, mẹ con bà chỉ có 1 ngày để quyết định thôi đấy. »

Mẹ cô như không tin vào mắt mình : Bao lâu nay gia đình chung sống hạnh phúc như vậy, thế mà vì chuyện cỏn con này mà...Ông ta không còn chút lương tâm gì rồi !

Cô nhếch nhẹ khóe môi, nở nụ cười khinh bỉ : “ Ông ta thật sự ngu ngốc đến nỗi có thể tin được cái con nhỏ Tịnh Vy và bà vợ lẽ đó sao ? Thôi được, nếu các ngươi đã muốn đuổi tôi đi khỏi cái căn nhà đó, vậy thì tôi cũng chẳng có gì để lưu luyến tại cái nơi bẩn thỉu này cả. Tôi sẽ chiều theo ý mấy người. Để xem sau này mấy người sẽ sống ra sao. Tôi sẽ không để yên đâu. Rồi sẽ có một ngày tôi sẽ nhai nát xương những kẻ đã hãm hại tôi, khiến những kẻ đó sống không bằng chết. ”

- Thi Thi à, con có thể nói cho mẹ biết con đã làm gì để xảy ra chuyện này không?

Mẹ cô gặng hỏi, tay bà run run nắm lấy tay cô.

- Con...con.. thật sự xin lỗi mẹ. Con cũng là bị người ta hại... Thật ra đêm đó...

Buổi tối 2 hôm trước.....

- Alo ?

- Chị Thi, em Tịnh Vy nè. Bây giờ chị đang ở đâu, chị có rảnh không ?

- Chị đang ở nhà, chuẩn bị đi ngủ. Có chuyện gì không ?

- Ờ thì, thật ra là có một chuyện cần nhờ chị giải vây hộ.

- Sao thế ? Gặp rắc rối gì à ?

- Ừmm...em bây giờ đang ở quán bar Star Club với tụi bạn, mà em lại là người mời chúng nó. Nhưng lúc đi em lại không mang theo ví tiền. Chị...có thể cầm ra đây giúp em được không ạ ? Bây giờ em không về lấy được.

- Sao không nhờ Lâm Ngôn hay ba mẹ ?

- Em sợ bị ba mẹ với anh trai mắng lắm nên mới phải tìm đến chị chứ. Giúp em đi mà !

- Thôi được rồi, đợi chị lát.

Một lát sau, Hạ Thi đến quán bar Star Club đúng như lời Tịnh Vy nói. Cô vừa bước vào đến cửa đã thấy Tịnh Vy chạy tới kéo tay cô vào trong phòng Vip 5. Trong đó toàn là bạn của Tịnh Vy, toàn con nhà giàu : đứa thì con gái thượng nghị sĩ, thằng thì con trai chủ tịch tập đoàn công nghệ giàu nhất thành phố...

Hạ Thi không phải tuýp người thích lại gần bọn nhà giàu nên cô đưa cho Tịnh Vy cái ví rồi nói :

- Chị về đây. Đừng đi chơi về khuya quá, không là cha mắng đấy.

Bỗng nhiên, Tịnh Vy kéo tay cô lại rồi nói :

- Thôi, đằng nào cũng đến rồi, hay chị ở lại uống với tụi em mấy ly đi.

- Đúng đấy chị ạ. Chị ở lại đây uống với bọn em đi rồi về.

- Thôi mấy đứa chơi vui vẻ. Chị về đây, mai chị còn có việc bận.

- Thôi mà chị. Ở lại với tụi em một lúc thôi. Chị xinh thế này, không được uống với chị mấy ly thì hơi phí. Bọn mày nhỉ ? - Đám con trai tiến đến gần Hạ Thi và dụ dỗ cô.

- Đúng đấy chị.

- Ơ...

Chưa nói dứt câu, cô đã bị cả đám kéo xuống ghế.

- Nhưng mà tửu lượng của chị không tốt lắm.

- Không sao, chị uống ít thôi cũng được ạ.

Tịnh Vy đưa ra trước mặt cô một ly rượu rồi nói :

- Em mời chị.

- .....

Hạ Thi khá dè chừng với cốc rượu trước mặt. Nhưng vì bị ép nên cô đành uống. Tịnh Vy nhìn Hạ Thi rồi bỗng nở nụ cười nham hiểm.

Một lúc sau, cô mời uống có mấy ly đã say mèm, đến nỗi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Tịnh Vy thấy vậy, giả bộ quan tâm cô liền nói với đám bạn :

- Chị tao bị bọn mày chuốc say rồi đấy ! Thế tao đưa chị ấy về trước nhé. Đứa nào đấy thanh toán giúp tao đi, mai đi học tao trả sau. Bye bye !

- Cứ đưa chị mày về đi, khi khác rồi trả cũng được. Bye bye !

Tịnh Vy nhấc Hạ Thi rời khỏi phòng. Nhưng thay vì về nhà,Tịnh Vy lại bắt taxi đưa cô đến một khách sạn gần đó có tên là Hoa Uyển.

Khách sạn Hoa Uyển.....

Tịnh Vy đưa Lục Hạ Thi lên một phòng trên tầng 14 của khách sạn đó rồi đặt cô xuống giường.

Đúng lúc đó, Hạ Thi bỗng lờ mờ mở mắt. Cô muốn vào nhà vệ sinh nên Tịnh Vy đã đưa vào. Đúng lúc đó, cô nghe một tiếng nói từ ngoài cửa vọng vào :

- Chị ở yên trong phòng nhé.

Rồi cô nghe được tiếng đóng cửa kêu “ cạch ”.

Vài phút sau, ngay sau khi bước ra khỏi WC, Hạ Thi bắt đầu cảm thấy choáng váng. Dựa vào tường, đưa tay sờ lên trán: cả người cô bắt đầu nóng bừng, trán đẫm mồ hôi, hơi thở gấp gáp.

- Nóng...nóng quá...Sao...sao cơ thể mình lại nóng thế cơ chứ ! Chẳng lẽ trong mấy ly rượu lúc nãy uống bị...bỏ thuốc ? Hộc...hộc...

Cô vô thức đi lòng vòng quanh phòng rồi từ từ mở cửa ra. Cô bước ra ngoài, nhìn ngó xung quanh, đầu óc vẫn quay cuồng. Đúng lúc đó, bỗng có một người đàn ông ở căn phòng ngay bên cạnh mở "rầm" cửa ra.

Khuôn mặt anh ta đỏ bừng, trán ướt đẫm, hơi thở gấp gáp. Anh ta xoay trái xoay phải rồi bỗng nhìn chằm chằm vào cô.

Anh ta lao vào người cô nhấc bổng cô lên vai mình rồi vác vào phòng anh ta. Mặc cho đầu óc đang mụ mị nhưng cô vẫn cố dãy dụa.

Anh ta ném cô xuống giường. Người cô có cảm giác đau nhói.

“ Không lẽ anh ta cũng trúng xuân dược giống mình ? ”

Anh ta bây giờ nhìn như một con mãnh thú đang đói khát, như đang muốn ăn tươi nuốt sống cô ngay lập tức.

Anh bắt đầu động chạm cơ thể cô. Chiếc váy đỏ cô đang mặc bỗng bị anh ta xé toạc phần ngực áo ra.

- Á, không !

Hắn bỗng nhìn cô, thở hổn hển :

- Đừng động đậy ! Hộc...hộc...

Đôi môi hình tim nhỏ nhắn của cô bị hắn ngậm lấy và mυ'ŧ máp, luồn lưỡi thật sâu.

- Ưm~ !

Không thể kìm chế được nữa, xuân dược đã phát huy mạnh hơn rồi !

Cô bị thuốc làm cho mê muội hết cả đầu óc, nó khiến cô không còn tỉnh táo để có thể chống trả lại tên điên kia. Hắn còn đang cố lấy lưỡi của mình để cậy hàm răng đang cắn chặt của cô ra. Nhưng hiện tại cô đang rất mệt, không đủ sức để đẩy hắn ra.

Vậy là cuối cùng, khoang miệng đầy mật ngọt của cô đã bị hắn chiếm đóng. Anh ta còn làm càn trong miệng cô, lấy hết không khí trong đó ra.

Thấy cô dãy dụa mạnh, hắn mới buông cô ra. Cô ho sặc sụa, thở gấp gáp để lấy lại hơi.

- Hộc...hộc...

Hắn ta nhìn người phụ nữ trước mặt : Thật quyến rũ làm sao !

Và cuối cùng, vì không chịu đựng được, hắn như đã trở thành một con hổ đói, cơn du͙© vọиɠ như đang chiếm hữu lấy cả hai. Một tay hắn giữ chặt cả 2 tay cô đưa lên đầu, miệng hắn lại tiếp tục làm việc.

Anh ta ngậm vào cổ, xương quai xanh của cô. Trên làn da trắng tuyết bỗng xuất hiện vài vết đỏ, thậm chí còn in lại vết răng. Đôi bàn tay của anh ta không ngừng lần mò xuống ngực và eo cô. Cô cắn răng chịu đựng : “ Mình tiêu đời thật rồi ! ”

Bỗng nhiên, Hạ Thi kêu lên :

- Ưm~...nóng quá...Hộc... Á.. đau !