Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật: Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công

Chương 43: Trình Hiếu Quân tỏ vẻ không hài lòng

, “Khi Kim Tâm bước chân vào làng giải trí, chính miệng cô đã hứa sẽ hỗ trợ cô ấy, dù đó là vai gì đi chăng nữa.”

“Tại sao bẵng đi một năm, cô liền cho lời hứa kia đi vào dĩ vãng như vậy?” Tô Ánh Nguyệt cười khinh bỉ, “Vậy còn lời hứa sẽ kết hôn và ở cạnh bên tôi cả đời thì sao?” Mục đích của câu nói này vốn chỉ là để Trình Hiếu Quân á khẩu, hắn mới chính là kẻ bội ước trước, vậy sao cô lại phải là người giữ lời hứa cơ chứ! Nhưng câu nói này đi vào tai Trình Hiếu Quân lại thành một ý nghĩa hoàn toàn khác.

Hắn ta nhếch môi đầy tự hào rồi nhìn Tô Ánh Nguyệt bằng đôi mắt ánh lên chút thương hại “Ánh Nguyệt, chẳng phải cô hiểu rất rõ sao.

Với thân phận và địa vị của tôi bây giờ, tôi sẽ không lấy một người hy sinh cuộc sống của mình vì người khác được.

Hơn nữa, lại còn là người đã có con.”

“Tôi cũng hiểu tình bạn giữa cô và Kim Tâm nhưng tôi đã chọn Kim Tâm.

Do đó, hãy sớm trở thành bạn tốt với nhau trong thời gian tới đi.” Tô Ánh Nguyệt giật mình.

Phải mất một lúc lâu sau, cô mới có thể hiểu hết nội hàm trong câu nói của Trình Hiếu Quân.

Hắn ta nghĩ cô nhắc đến lời hứa năm xưa là vì cô vẫn chưa thể chấp nhận mối quan hệ hiện tại của họ sao? Tỷ lệ này là bao nhiêu nhỉ? Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật: Hai Bảo Bảo và Một Lão Công Tô Từ Nguyệt Tần Mạc Hàn “Cô cũng đã là người kết hôn rồi.

Vậy tính ra, người phản bội tôi trước phải là cô chứ không phải tôi.

Cô không thể dùng lý lẽ do tôi bội ước mà không giúp đỡ Kim Tâm phân tích kịch bản như thế được.” Tô Ánh Nguyệt “…” Cô ném tập kịch bản hướng thẳng về phía người Trình Hiếu Quân “Cầm lấy kịch bản của anh và cút ra ngoài cho tôi!” Cô đã thật sự mù quáng ngay từ đầu, khi dành trọn con tim, tình cảm cho một tên vô lại như Trình Hiếu Quân.

“Tô Ánh Nguyệt!” Nhìn thấy cô rời đi, Trình Hiếu Quân nghiến răng nghiến lợi, lại tiếp tục cầm kịch bản xông về phía cô “Tôi sẽ cho cô tiền!” “Cho dù hiện tại, cô đã không còn nể nang tình nghĩa bao năm giữa chúng ta nữa nhưng nếu có tiền thì cô sẵn sàng giúp tôi đúng chứ?” Tiền? Ánh Nguyệt dừng bước.

Cô hít một hơi thật sâu rồi từ từ quay đầu lại, nhìn mặt Trình Hiếu Quân, nở một nụ cười, “Nhân tiện anh nói đến tiền thì tôi cũng nhớ ra vài điều đấy.”

“Năm năm trước, khi anh Trình đây dùng số tiền mà tôi mang thai hộ để rửa tội cho mình, anh cũng từng nói rằng sẽ trả lại gấp dôi cho tôi khi trở nên giàu có mà nhỉ.”

“Cho hỏi khi nào anh Trình sẽ trả 1 tỷ cho tôi vậy? “À, tiện thể, phí thù lao phân tích kịch bản cho cô Hướng là 800 triệu.”

“Anh Trình chuẩn bị đủ 1,8 tỷ, tôi sẽ đưa anh bản phân tích kịch bản bất đắc dĩ này cho cô Hướng, anh thấy thế nào?” Khuôn mặt Trình Hiếu Quân bỗng trở nên đen xì.

Hắn ta lại nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm Tô Ánh Nguyệt “Mồm miệng cô cũng ghê gớm quá nhỉ.”

“Chưa chuẩn bị sẵn sàng về tài chính sao?” Tô Ánh Nguyệt vén tóc, nở nụ cười nhàn nhạt, “Vậy hãy cư xử sao cho thông minh chút đi.” Dứt lời, cô quay lưng bỏ đi.

Trình Hiếu Quân đứng chôn chân tại chỗ, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô.

Buổi tối, ngay lúc Tô Ánh Nguyệt chuẩn bị rời Studio, cô đã bị một người ngăn cản lại.

Người đàn ông hớt hải chạy đến, “Đạo diễn nói muốn thêm một cảnh quay phụ nữa nhưng hiện cô Lạc Hân đã rời khỏi đây, cô có thể đến đóng thế cô ấy không?” Ánh Nguyệt khẽ cau mày, chưa kịp mở lời, người đàn ông kia thở hổn hển nói thêm, “Sẽ tính tiền làm thêm giờ cho cô nữa.”

“Vậy được.” Sau khi theo người đó quay trở lại, Ánh Nguyệt lập tức trở nên hối hận vì quyết định này của mình.

Đây là cảnh quay giữa Lạc Hân và Trình Hiếu Quân.

Bên ngoài trời cũng đã nhá nhem tối hơn.

Studio lúc này ngoài đạo diễn, hai người quay cảnh phụ là cô và trình Hiếu Quân, còn có thêm Hướng Kim Tâm đang ngồi từ xa vừa quan sát vừa uống trà sữa kia nữa.

“Nhanh chóng thay trang phục đi.” Đạo diễn vội vàng đẩy cô vào phòng phục trang.

Tô Ánh Nguyệt thở dài.

Đây là chuyện dù trong lòng không muốn làm nhưng đã lỡ đi vào tình thế này rồi nên việc gì phải làm thì làm thôi.

Khoảnh khắc cô vừa cởϊ áσ ra, bỗng nhiên cánh của của phòng phục trang mở toang.

Theo phản xạ, cô đưa tay ôm ấy ngực mình.

“Tôi chẳng phải là người có da có thịt, vậy mà cô vẫn muốn nhìn sao?”