Đồng Hồ Bẫy Rập

Chương 34: Lâu Đài Cổ Huyết Tộc 6

“Dương Dương cứu mạng, quỷ đến tìm chúng ta......”

Trong lúc choáng đầu Úc Sâm vừa tuyệt vọng lại vừa bực bội, dùng sức ủi vào người Tư Tuyên Dương.

“Chuyện gì vậy!” Tư Tuyên Dương chợt tỉnh trong lúc ngủ mơ, theo bản năng siết cánh tay, cẩn thận nâng mặt Úc Sâm chôn trong cổ hắn: "Anh làm sao vậy? Gặp ác mộng?"

Úc Sâm dùng mu bàn tay che đôi mắt, vô lực rêи ɾỉ: “Trên trần nhà mới là ác mộng của chúng ta.”

Tư Tuyên Dương bỗng chốc ngẩng đầu, tức khắc cả người cứng đờ.

Trên trần nhà đối diện với giường lớn của bọn họ, dính một nữ quỷ mặc váy trắng tóc dài, mặt đối mặt với bọn họ, đôi mắt như lỗ đen nhìn chằm chằm bọn họ.

Sương mù màu trắng giống hệt tối hôm qua tràn vào qua kẹt cửa, như có sinh mệnh mà bị hấp thụ lên người nữ quỷ, khiến thân mình hư ảo của ả ngày càng chân thật, ngày càng hiện rõ.

Sắc mặt trong bóng đêm u lam trắng hơn cả váy trên thân, lộ ra tử khí, tóc đen tản ra như rong biển, ngoại trừ gương mặt miễn cưỡng coi như thanh tú, trên cổ, trên tay, trên chân, trên bụng.....!Của nữ quỷ chỉ cần là vùng da nhìn thấy, đều trải rộng vết cắt ghê người.

Những vết cắt đó nhìn qua không giống như tùy tiện cắt, đường đi của lưỡi đao đều rất nhất trí, cắt đến rất có cảm giác nghệ thuật.

Miệng vết thương đã trải qua nhiều năm, từ đỏ sậm thành ngăm đen, trên thân mình gầy yếu kia phá lệ thống khổ.

Đây tám phần là người xui xẻo ở lâu đài cổ trong dĩ vãng trở thành ly rượu cho Vampire, Tư Tuyên Dương trong lòng hiểu rõ, trấn định ngồi dậy, trong ánh mắt oán độc của nữ quỷ, bình tĩnh dùng chăn trùm kín mít đầu Úc Sâm.

Nữ quỷ: “......”

Cậu mẹ nó khinh tôi mù sao?

Tư Tuyên Dương thấy nữ quỷ chưa tính toán động thủ, một bên vươn bàn tay chậm rãi mò thứ gì đó dưới gối đầu, một bên mở miệng: "Tối hôm qua là cô gõ cửa?"

Nữ quỷ tựa hồ ngẩn người, trong cổ họng phát ra tiếng ô ô không rõ nghĩa, nhưng Tư Tuyên Dương minh bạch, ả đây là đang thừa nhận.

Hắn lại hỏi: “Lúc trước trong phòng tắm, cũng là cô giở trò quỷ?”

Nữ quỷ cười đến âm trầm, lộ ra hàm trăng trắng bóc, tầm mắt dời về con nhộng bị bọc lại bên cạnh Tư Tuyên Dương, tiếng nói nghẹn cứng: “Tôi tìm hắn.”

Ánh mắt của Tư Tuyên Dương lạnh xuống: "Cô tìm anh ấy làm gì?"

Cổ họng nữ quỷ động động, thậm chí có thể nghe thấy tiếng nuốt, đầu lưỡi màu đỏ liếʍ khóe miệng, ánh mắt âm u bao phủ lộ ra một tia dã thú tham lam.

“Máu của hắn......!Thơm quá......”

Ả bị Vampire cắt hàng trăm hàng ngàn vết dao lấy máu, cuối cùng mất máu chết, sau khi biến thành ác quỷ, tất nhiên đối với máu tươi của nhân loại càng cảm thấy hứng thú.

Đặc biệt là cái loại......!Ngửi một thoáng đã biết là mỹ vị, nếu thật sự uống vào, đó đối với bọn nó tuyệt đối là quỳnh chi cam lộ cao cấp nhất.

Tư Tuyên Dương hoàn toàn đen mặt, cười lạnh nói: “Bị Vampire gϊếŧ chết, kết quả ngược lại còn cùng đường với Vampire, thật là buồn cười.”

Sắc mặt nữ quỷ dữ tợn đang muốn tấn công, Úc Sâm lại đột nhiên không nhịn được, duỗi đầu từ trong chăn ra, nhỏ yếu nói: "Kỳ thật, đồ vật dễ ngửi, không nhất định sẽ ăn ngon......"

“Câm miệng!” Tư Tuyên Dương dữ tợn trừng anh, "Chôn đầu vào! Không phải anh thích chôn sao?"

‘Người ta thích chôn vào hõm vai của em cơ —— Úc Sâm đáng thương vô cùng nhìn hốc mắt đỏ lên đến gần như hung ác của Tư Tuyên Dương, khẩn trương nuốt nước miếng, đem lời nói bậy nuốt lại vào bụng, lại ngoan ngoãn vùi đầu vào gối, hơn nữa còn tự giác xốc chăn lên đầu che lại.

Ngừng thở.

Nữ quỷ: “......!Hắn cũng thật nghe lời.”

Ngay sau đó ả lộ ra một nụ cười không có ý tốt: "Không biết vào lúc Lance muốn hắn, hắn có thể nghe lời như vậy mà dâng cái cổ da thịt non mịn lên tận miệng Lance hay không...”

Đáy mắt của Tư Tuyên Dương hiện lên đạo sắc bén, tay rút ra một quyển sách dưới gối đầu, đó là quyển Kinh Thánh bìa cứng bọn họ lấy được vào buổi chiều ngày đầu tiên.

Một tay khác nắm chặt dao ăn dưới chăn.

Trên thực tế hắn không biết quyển Kinh Thánh này có lực uy hϊếp đối với nữ quỷ hay không, nhưng thứ đồng hồ treo tường cung cấp, hẳn là mỗi cái đều hữu dụng mới đúng, lúc này lấy ra vì muốn thử một chút.

Khoảng khắc quyển Kinh Thánh kia xuất hiện, nữ quỷ trên trần nhà quả thực biến sắc, ngũ quan vặn vẹo nhe răng trợn mắt, muốn nhào xuống xé nát bọn họ, rồi lại do dự không dám, phảng phất như một con dã thú đối mặt với con mồi bên cạnh cạm bẫy, không cam lòng mà rít gào.

Tư Tuyên Dương lạnh lùng cong môi, may mắn lần nào bọn họ cũng cẩn thận để thứ đồng hồ treo tường cho ở gần chỗ, nơi này hắn có Kinh Thánh, Tư Nam bên kia có thánh giá, đều đặt dưới gối đầu, bằng không để xa, chỉ bằng sương trắng như nước đá khô dưới mặt đất giờ phút này, nếu muốn lấy được đồ vật, phỏng chừng có thể trả giá bằng vô số vết thương.

Chỉ là nữ quỷ này vẫn ngốc ở trần nhà không đi, sương trắng dưới mặt đất không tiêu tan, độ ấm trong phòng ngày càng thấp.

Tư Tuyên Dương liếc mắt nhìn người bọc kín mít thành con nhộng bên cạnh, nhíu mày.

Tay hắn đặt trên bìa Kinh Thánh, ngẩng đầu nhìn lên phía trên mỉm cười: “Không đi? Vậy để ngủ ngon, tôi sẽ đọc cho cô nghe chuyện cổ trước khi ngủ."

Vì thế, dưới nét mặt giận tím người của nữ quỷ, mở ra trang thứ nhất của Kinh Thánh, cao giọng đọc lên.

“Mới đầu, Thần sáng tạo thiên địa......”

Câu đầu tiên mới vừa xuất miệng, nữ quỷ giống như bị giữ bảy tấc, miệng to như bồn máu phát ra tiếng hét chói tai, sương trắng trên mặt đất kích động, khí lạnh len lỏi, ả lao xuống, trong ánh mắt hồi hộp của Tư Tuyên Dương hóa thành một đoàn sương trắng, tiêu tan vào mặt đất, lại giống như thủy triều, tất cả sương trắng nhanh chóng một lần nữa rút qua kẹt cửa.

Căn phòng lại lần nữa quay về yên tĩnh.

Tư Tuyên Dương dừng vài giây, chậm rãi thở ra một hơi, khép lại Kinh Thánh, ngẩng đầu nhìn trần nhà rỗng tuếch, đem chăn bên cạnh xốc lên.

“Cô ta đi rồi.”

“Tôi lạnh......” Úc Sâm buồn bực nằm trên gối đầu suy yếu nói.

Tư Tuyên Dương nắm chặt chăn, vội vàng cúi người sờ trán anh, lại sờ tay anh: "Là do khí lạnh vừa mới tràn vào? Lạnh chỗ nào?"

“......!Tâm lạnh.”

“!!!” Tư Tuyên Dương nóng nảy: “Nghiêm trọng như vậy!?”

“Đúng vậy, em chưa từng đọc chuyện trước khi ngủ cho tôi, còn bị nữ quỷ kia giành trước, lòng tôi lạnh, lòng tôi hàn, lòng tôi như tro tàn!"

Tư Tuyên Dương: “......!Anh mẹ nó có độc à?”

“Không có độc, tôi có bệnh,” Úc Sâm lộ đôi mắt từ dưới gối đầu nhìn hắn, "Hôm nay nếu em không đọc truyện trước khi ngủ cho tôi, bệnh tâm lạnh này của tôi sẽ không tốt lên được."

Tư Tuyên Dương nhìn sắc mặt nửa lộ ra không hề có chút huyết sắc, ánh mắt trầm xuống, lạnh giọng quát lớn: “Anh nằm tốt cho tôi!"

Sau đó nhận mệnh lại mở quyển Kinh Thánh kia.

Úc Sâm lăn long lóc xoay người nằm tốt, còn vươn tay ôm eo Tư Tuyên Dương, ngửa đầu: "Tôi chuẩn bị tốt rồi."

Tư Tuyên Dương: “......”

Hắn thở dài, theo sách đọc: "Mới đầu, Thần sáng tạo thiên địa......"

Ngoài cửa truyền đến tiếng ‘cộc cộc cộc hoảng hốt chạy trốn.

Úc Sâm lập tức vẻ mặt oán giận: “Đáng giận, nữ quỷ còn thích nghe lén! Có đạo đức hay không, lại còn nghe lén khuê trung tình sự của người khác!"

Tư Tuyên Dương đen mặt: “Câm miệng! Còn muốn nghe hay không?”

“Nghe nghe......!Đừng mắng đừng mắng!”

Tư Tuyên Dương trừng mắt nhìn anh vài giây, lần thứ ba đọc câu kia: “Mới đầu, Thần sáng tạo thiên địa......”

Trong phòng im ắng, giọng nói trầm thấp tựa như đọc thơ.

Chưa đọc được vài câu, ngay cả một phút cũng chưa đến, hắn liền cảm thấy được cánh tay bên cạnh đã thả lỏng đi rất nhiều, cúi đầu vừa nhìn, người đã nhíu mày ngủ rồi, bộ dáng rất không an ổn, dưới ánh trăng làm nổi bật khuôn mặt vốn đã trắng lại càng thêm trắng.

Trái tim của Tư Tuyên Dương không nặng không nhẹ nhói một chút, đau đớn không dữ dội, nhưng vừa dồn dập lại vừa liên hồi, khiến hô hấp hắn chậm lại.

Nhẹ nhàng khép sách, hắn cẩn thận cầm lấy cánh tay của Úc Sâm nhét vào trong chăn, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của anh trong chốc lát, sau đó đắp chiếc áo khoác mặc ban ngày lên phía trên.

Sau khi làm xong, hắn mới nằm trở lại, ôm lấy người, nhắm mắt.

Hơi thở quanh quẩn một mùi hương thanh lãnh ấm áp nhàn nhạt, khiến ngủ mơ cũng trở nên thơm ngọt.

- ------------------------------------

Ngày kế, Tư Tuyên Dương bị tiếng gào khóc phá cửa của Tư Nam đánh thức.

“Dương Dương! Mệnh của anh em sao lại khổ thế này ——!”

Tư Tuyên Dương bực bội mở mắt, ánh vào mắt là khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy của Úc Sâm, ngay cả môi cũng nhanh chóng rút đi huyết sắc.

Anh như bị dọa đến mà nắm chặt vạt áo bên ngực trái, mắt vẫn vô pháp mở.

Tư Tuyên Dương tức khắc hoảng sợ, luống cuống tay chân nâng đầu Úc Sâm lên, cẩn thận che tai anh lại, một tay khác dán vào ngực giúp anh thuận khí.

“Đừng sợ đừng sợ......!Sẽ không sao sẽ không sao......”

Cố tình Tư Nam còn ở bên ngoài gào, Úc Sâm co lại một chút, rêи ɾỉ nắm chặt góc áo của Tư Tuyên Dương, anh chỉ cảm thấy đầu đau đến muốn nứt ra, nhưng chỗ đau ở ngực lại nhiều hơn, tựa như có một bàn tay to nắm lấy trái tim, không ngừng bóp, ngay cả trong cổ họng cũng nghe ra mùi máu.

Tư Tuyên Dương không dám buông anh ra, nhưng tiếng đập cửa vẫn đang tiếp tục, đành phải chậm rãi gọi anh, thử làm Úc Sâm tỉnh lại trong cơn bóng đè hồi hộp.

Trong không khí dường như có một cô gái đang cười hung ác nham hiểm.

Úc Sâm giãy giụa mở to mắt, cuộn thân thể thở dốc, cơ thể bị mồ hôi lạnh làm ướt nhẹp như vừa từ trong nước vớt lên, suy yếu vô lực vẫy tay với Tư Tuyên Dương: “Tôi không sao, đi mở cửa cho cậu ấy đi, nếu không lát nữa sẽ cho rằng chúng ta đã xảy ra chuyện.”

Tư Tuyên Dương để ý đến tóc đen ướt mồ hôi giữa trán anh, giúp anh lau khô mồ hôi, lại đem anh quấn chặt, không để gió lạnh thừa dịp luồn vào, lúc này trúng gió là chết người.

Sau đó lửa giận bùng lên trong mắt, đằng đằng sát khí đi đến cửa.

Úc Sâm cuộn tròn trong chăn, lông mi khẽ run, cảm giác bất an trong lòng càng thêm nghiêm trọng, anh có thể cảm thấy được nếu tiếp tục ở lâu nơi này, thân thể sẽ ngày càng sa sút, nặng hơn, sợ là ngay cả ổn cũng đều khó khăn..