Ngoại Tình Với Con Trai Của Bạn Trai

Chương 2

Chương 2: Bị bạn trai coi không ra gì. Bị con trai của bạn trai sờ huyệt.

Ba chữ 'người song tính' kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến toàn thân Lâm Thanh run lên, hai chân dùng sức muốn kẹp chặt, đem chỗ kín che giấu, nhưng tay của người đàn ông cường lực cắm ở nơi đó, ngón tay vô ý vỗ về, chơi đùa địa phương nổi lên đó, một đạo cảm giác như bị điện giật ập tới, khiến Lâm Thanh hầu như đã đứng không vững nữa.

Trong nhục đạo phun ra thứ nước trong suốt lẳиɠ ɭơ, 'tích, tích' nhỏ lên tay Hoàng Tử Phong, trong mắt lóe ra một tia thú vị, ngón tay hung ác đè nghiến địa phương nổi lên, bắt đầu sờ soạng, "Đây là... hộŧ ɭε thuộc về nữ nhân?"

Lâm Thanh cắn môi thật chặt, muốn ngăn cản vui sướиɠ dâng trào, thế nhưng nơi đó đã nhiều năm không ai an ủi trở nên cực kỳ đói khát, lúc này đạt thành tâm nguyện, sung sướиɠ cứng rắn hứng tình.

Hoàng Tử Phong thấy hai chân của cậu run rẩy, bộ dạng tùy thời có thể ngã nhào, trong lòng muốn tiến thêm một bước, nhưng ba hắn lúc nào cũng có thể sẽ từ phòng tắm đi ra, nên đành tiếc nuối buông tha nơi tư mật thú vị này, ngón tay dời đến hai mảnh thịt hoa đầy đặn, bắt đầu vỗ về chơi đùa.

Thịt hoa màu hồng nhạt cực đẹp mắt, bị thấm ướt bởi dâʍ ŧᏂủy̠, thoạt nhìn càng xinh tươi, no đủ. Hoàng Tử Phong cầm hai đùi Lâm Thanh tách rộng ra thêm, cẩn thận quan sát địa phương ẩn mật.

Cánh tay và đùi của Lâm Thanh đều rất sạch sẽ, hầu như nhìn không thấy lông tơ nào, thế nhưng nơi đây đám lông lại mọc rậm rạp, không chỉ quanh thân dươиɠ ѵậŧ, mà trên âʍ ѵậŧ cũng bị hoa quanh một thân cỏ dại đen thùi, đem hai mép kẽ hở bao vây chặt chẽ, hắc sắc cùng hồng nhạt đối lập, càng khiến âʍ đa͙σ trở nên mị hoặc khó tả.

Bên trong kẽ hở nho nhỏ giống như đang cất giống một con suối nước, từ lúc bị Hoàng Tử Phong sờ lên đều một mực không ngừng phun nước, từng cổ dâʍ ŧᏂủy̠ từ trong nhục đạo chảy ra, đem chung lông chung quanh nhuộm sáng trong suốt. Nước quá nhiều chảy dọc theo bộ lông thấm ướt luôn cả c̠úc̠ Ꮒσα phía sau.

Hoàng Tử Phong đem ngón tay chuyển qua đè ép lỗ huyệt, Lâm Thanh lại run một cái, trong miệng hàm hồ rêи ɾỉ, "Không muốn..."

Huyệt phía sau không giống âʍ ѵậŧ đầy lông, ngược lại cực kì sạch sẽ, một cọng lông cũng không có, thịt huyệt lộ ra màu hồng đậm cho biết đã bị sử dụng, miệng huyệt chỉ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ một chút, liền không ngừng co rút, như là muốn đem vật nào đó nuốt vào, mang vẻ đói khát không ngớt.

"Phía sau có làm gì không? Tại sao sạch sẽ như vậy?"

Lâm Thanh hốt hoảng lắc đầu, "Không có, trời sinh chính là như vậy... Tử Phong, cầu cậu, trước hết để cho tôi nấu ăn có được hay không?"

Hoàng Tử Phong nhìn thấy dáng dấp hốt hoảng của anh, vui thích nở nụ cười, "Vậy chú lấy cái gì trao đổi?"

Lâm Thanh nhắm hai mắt, quyết tâm trong lòng, "Buổi tối chờ y ngủ, tôi đi tìm cậu."

Hoàng Tử Phong lúc này mới đứng lên, đưa ngón tay dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ bôi lên môi của Lâm Thanh, trong mắt mang theo dày đặc ý tứ trào phúng, "Cho nên chú muốn chủ động tìm tôi yêu đương vụиɠ ŧяộʍ sao? Sách, ba của tôi mà biết chú lẳиɠ ɭơ như thế thì sẽ ra sao? Xế chiều hôm nay còn nói cái gì là do tôi uống say ép buộc chú khẩu giao, chắc là chú nói xạo rồi nhỉ!? Căn bản là chú thấy tôi uống say không tỉnh táo, chính mình chạy tới ngậm ©ôи ŧɧịt̠ của tôi, có phải hay không?"

Lâm Thanh lại càng hoảng sợ, trong lòng vừa thẹn vừa xấu hổ, hết lần này tới lần khác bị trêu chọc, anh liều mạng lắc đầu, "Không phải, tôi không có..."

Hoàng Tử Phong tuyệt nhiên là không tin, khóe miệng nhếch cười, ngón tay vói vào trong miệng của anh, ra lệnh, "Liếʍ sạch, đều là dịch nhờn của chú, lẳиɠ ɭơ chết."

Lâm Thanh nhận mệnh ngoan ngoãn lè lưỡi, từng chút đem dâʍ ŧᏂủy̠ trên tay hắn liếʍ sạch, mùi vị ngai ngái quen thuộc tràn ngập trong cổ họng, tâm tư trở nên hỗn loạn, phảng phất như hiện tại không phải đang liếʍ ngón tay, mà là dương cụ thô to của nam nhân.

Cả hai đều có chút động tình, nhưng xem tình hình căn bản không kịp tiến hành bước tiếp theo, Hoàng Tử Phong chỉ có thể phi thường tiếc nuối giúp anh sửa sang tốt quần áo, rồi mới mở cửa phòng bếp đi ra ngoài.

Thức ăn được dọn lên so với bình thường chậm gần hai mươi phút, Hoàng Kỳ đã sớm tắm xong đang ngồi chờ ở bàn ăn, sắc mặt có chút không vui nhìn chằm chằm Lâm Thanh, trong giọng nói cũng mang theo trách cứ, "Làm cái gì thế? Hôm nay tại sao chậm như vậy? "

Lâm Thanh hoảng sợ, anh vốn đang khẩn trương, bị Hoàng Kỳ tra hỏi, suýt chút nữa làm đồ ăn đang bưng đổ xuống. Trong đầu rối loạn muốn tìm cớ lấp liếʍ cho qua, Hoàng Tử Phong ở một bên lười biếng mở miệng, "Do con vào bếp muốn Lâm thúc dạy nấu vài món, cho nên khiến thời gian bị chậm trễ."

Lâm Thanh không nghĩ tới hắn lại giải vây cho mình, sửng sốt một chút nhưng rất nhanh lại phục hồi tinh thần tiếp tục bày chén đũa.

Hoàng Kỳ sắc mặt càng khó coi, "Trước đây đã dạy con, đàn ông con trai phải tránh xa nhà bếp, nam nhân phải tạo dựng sự nghiệp lớn, vào đó làm cái gì? Về sau không cho phép tiến vào nữa."

Hoàng Tử Phong nhìn thoáng qua Lâm Thanh, trên mặt thần tình tựa tiếu phi tiếu, "Lâm thúc cũng là nam nhân a, chẳng phải chú ấy đã nấu ăn cho chúng ta năm sáu năm rồi sao, chẳng thấy ba ngăn cản chú ấy bao giờ cả."

"Cậu ta?" Hoàng Kỳ nhìn thoáng qua Lâm Thanh, từ trong lỗ mũi phát sinh một tiếng 'hừ' lạnh, trong đôi mắt mang theo một tia khinh miệt, "Cậu ta không giống. Ăn cơm đi."

"Ân."

Người trong nhà họ Hoàng không nhiều, nhưng khi ăn rất quy củ, bàn hình chữ nhật, Hoàng Kỳ luôn ngồi ở vị trí chủ vị, Hoàng Tử Phong ngồi bên tay trái của y, Lâm Thanh ngồi bên cạnh Hoàng Tử Phong. Còn vị trí bên tay phải, Lâm Thanh lại không có tư cách ngồi, bởi vì đó là vị trí của người vợ bị bệnh chết của Hoàng Kỳ.

Hoàng Kỳ là một đồng tính luyến ái một trăm phần trăm, y không hề yêu vợ của mình, lúc vợ còn sống, y cũng chỉ xem cô như công cụ sinh đẻ, nhưng lại phi thường cố chấp lưu một vị trí dành riêng cho cô, thậm chí căn phòng lúc cô ở khi còn sống, cũng như trước giữ lại, không cho phép người khác sử dụng.

Lúc ăn cơm y cùng con trai đàm luận một ít chuyện trong công ty, Lâm Thanh nghe không hiểu, chỉ chuyên tâm ngồi một bên ăn. Ăn được một lúc, trên đùi đột nhiên có một bàn tay đứa tới, dọc theo bắp đùi của anh từ từ mò xung quanh quần, cuối cùng chính xác sờ lên chỗ tam giác.

Lâm Thanh hoảng sợ, không nghĩ Hoàng Tử Phong sẽ lớn gan như vậy, cư nhiên dưới mí mắt ba của hắn dám dâʍ ɭσạи anh. Lâm Thanh ngọ nguậy thân thể, liền bị bàn tay lớn kia hung hăng chế trụ, dươиɠ ѵậŧ nửa ngẩng đầu cũng bị nắm, làm anh không thể động đậy.

Mà Hoàng Tử Phong như trước vẫn bình tĩnh vừa ăn cơm, vừa cùng Hoàng Kỳ chuyện trò vui vẻ, một điểm dị thường cũng không có.

Lâm Thanh tránh không thoát, đành mặc kệ cho cái tay tàn ác kia vuốt ve xung quanh. Anh đã gần một tháng không có phát tiết du͙© vọиɠ, thân thể sớm đã đói khát bất kham, chỉ bị vuốt ve vài cái, địa phương ẩn mật đáng xấu hổ kia liền chảy nước.

Hoàng Tử Phong tựa hồ cảm thấy cách quần sờ không đã ghiền, thừa dịp ba hắn đi nghe điện thoại, tiến đến bên tai Lâm Thanh, thấp giọng mệnh lệnh, "Cởϊ qυầи ra."

Lâm Thanh cảm thấy Hoàng Tử Phong bị điên mất rồi, nhẹ lắc đầu. Bàn ăn mặc dù lớn, hơn nữa còn có khăn trải bàn thật dài bao trùm, chỉ cần Hoàng Kỳ không đứng lên thì chắc chắn sẽ không thấy dị trạng bên dưới, nhưng không có nghĩa sẽ không phát sinh ngoài ý muốn.

Hoàng Tử Phong cười lạnh một tiếng, lấy điện thoại cầm tay ra, mở mục hình ảnh, đem mấy tấm hình mới nhất đưa đến trước mặt Lâm Thanh.

Một nam nhân tuấn tú bởi vì trong miệng hàm chứa cây côn ŧᏂịŧ lớn, ngũ quan có vẻ hơi vặn vẹo, khóe mắt cùng chóp mũi đều đỏ, nhưng trong mắt hiện lên thần sắc mê ly đói khát, bất cứ ai nhìn vào đều biết người trong hình không phải bởi vì hϊếp bức mới làm ra động tác dâʍ đãиɠ như vậy. Lâm Thanh tuyệt vọng nhắm hai mắt, để đũa xuống, thận trọng cởϊ qυầи.

Quần của anh tương đối mỏng, lại là dây thun, cho nên chỉ cần thoáng nhích cái mông lên là có thể dễ dàng tuột xuống đầu gối, lộ ra địa phương động tình bên dưới.

Hoàng Kỳ vẫn đang chuyên chú nói chuyện điện thoại, tự nhiên không chú ý tới bạn trai của mình ở dưới bàn cơm đã cởϊ qυầи ra, còn thuận theo mở hai bắp đùi, mặc cho con trai của y dùng ngón tay đùa bỡn qua lại hai cái huyệt da^ʍ. Con trai mười tám tuổi đem bạn trai y trêu chọc cho dâʍ ŧᏂủy̠ không cố kỵ chảy không ngừng, không chỉ làm ướt âm mao xung quanh, ngay cả ghế đều ướt hơn phân nửa.

Lâm Thanh căn bản không có biện pháp tiếp tục ăn nữa, trên tay tuy cầm đũa nhưng lại run rẩy kẹp không nổi đồ ăn, trong miệng ngậm một ngụm cơm tẻ cũng quên cách nuốt xuống.

Từ lâu anh đã biết du͙© vọиɠ của bản thân cực kỳ cường liệt, nhưng vì Hoàng Kỳ yêu thích dạng người thanh thuần, cho nên đã luôn đè nén chính mình. Hơn nữa từ khi biết Lâm Thanh là người song tính, căn bản không quá nguyện ý đυ.ng vào anh, luôn cảm thấy anh là quái vật. Hai người mỗi lần làʍ t̠ìиɦ, đều là Lâm Thanh trước tiên ở nhà vệ sinh tẩy rửa sạch sẽ huyệt phía sau, sau đó mới quỳ sấp trên giường, đem côn ŧᏂịŧ cứng rắn của Hoàng Kỳ ngậm vào, rồi y lại từ sau đâm vào.

Hoàng Kỳ vì không muốn nhìn thấy âʍ đa͙σ của anh, ngay cả đèn cũng không mở, chính mình bắn sau đó đi phòng tắm tắm, mặc kệ Lâm Thanh đến cùng có hay không đã phát tiết ra ngoài.

Lâu ngày, ngay cả huyệt sau Hoàng Kỳ cũng chán ghét làm, du͙© vọиɠ tới thì để Lâm Thanh giúp y hút ra, hai người cơ bản một tháng trước chỉ chân chính làm một lần, mà thời điểm đó Lâm Thanh không hề được thoải mái phát tiết, cho nên trong thân thể tích góp đầy ham muốn quả thực sắp đốt cháy lý trí của anh rồi.

Lâm Thanh rất yêu Hoàng Kỳ, từ lúc nhìn thấy một nam nhân thành thục, ưu nhã, đã bị khí chất của y chiết phục, không tiếc dùng thời gian hai năm theo đuổi y. Nhưng khi chân chính ở chung, sinh hoạt cũng không như ước nguyện của anh ngọt ngào ấm áp, nhưng mỗi khi nghĩ đến bản thân có thể vì y giặt giũ quần áo, làm cơm, quét tước vệ sinh, có thể mỗi buổi tối ngủ bên cạnh y, cho dù du͙© vọиɠ trong thân thể không được thỏa mãn, cũng có thể cố gắng áp chế nó.

Nhưng tất cả đều bị buổi chiều hôm đó cho làm rối loạn.

Ngày đó Hoàng Tử Phong say bí tỉ trở về, Lâm Thanh đỡ hắn vào trong phòng, còn nấu canh giải rượu mang đến, kết quả không nghĩ tới Hoàng Tử Phong lại đem anh tưởng thành bạn tình, không nói một lời đem anh áp ngã xuống giường, móc ra lửa nóng côn ŧᏂịŧ nhét vào miệng anh, bắt anh bú ɭϊếʍ cho hắn.

Sức lực của Lâm Thanh làm sao lớn bằng Hoàng Tử Phong, giãy dụa vô dụng, lại trông thấy nhiệt dịch trên đỉnh côn ŧᏂịŧ ở ngay trước mắt tạo thành một kích cực lớn cảm giác, đầu óc loạn lên, tự giác há miệng, thực sự đem cự vật vừa to vừa dài ngậm vào trong miệng, còn đói khát vừa mυ'ŧ vừa liếʍ, toàn tâm toàn ý thầm nghĩ đem đậm đặc tϊиɧ ɖϊ©h͙ hút ra, nuốt xuống bụng.

Mà bản thân, trong lúc bú ɭϊếʍ, dươиɠ ѵậŧ đã lâu không được an ủi liền bắn ra, hai cái huyệt cũng vừa ướt vừa mềm.

Khi đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Hoàng Tử Phong hút ra, toàn bộ nuốt xuống bụng mới bất giác thanh tỉnh lại.

Mình đang làm cái gì? Cư nhiên bú ɭϊếʍ côn ŧᏂịŧ của con trai người nam nhân mình yêu nhất? Tuy bản thân có thể tự an ủi mình bị ép buộc, nhưng khi nhìn quần phía dưới ướt dầm dề, vô luận như thế nào cũng không thể thuyết phục chính mình.

Lâm Thanh sợ hãi thu thập tất cả, nghĩ rằng Hoàng Tử Phong say lợi hại như vậy, sẽ không lưu lại bất cứ dấu vết gì, chuyện này cũng sẽ không người biết, ai ngờ buổi sáng ngày thứ ba Hoàng Tử Phong đột nhiên trở về, đem chặn trong phòng khách, cười tà, vừa hỏi, "Lâm thúc, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của tôi uống ngon không?"

Vừa liếc thấy nhãn thần hoảng sợ của Lâm Thanh, khuôn mặt đẹp trai của Hoàng Tử Phong hiện lên nụ cười vui thích, "So với mùi vị của ba ba thì nó như thế nào? Ân? Của ai uống ngon hơn?"