- Lâm Thanh = Cậu
- Hoàng Tử Phong = Hắn
- Hoàng Kỳ = Y
-------------
Chương 1: Bú ɭϊếʍ, nuốt tinh cho con trai của bạn trai, bị phát hiện có hai cái huyệt
Lâm Thanh liếc nhìn điện thoại di động, cách bảy giờ chỉ còn hai mươi lăm phút nữa thôi, Hoàng Kỳ sẽ về đến nhà. Hành động của anh khiến Hoàng Tử Phong bất mãn cực kỳ, hắn dùng chân hướng lên mặt của anh cà cà, lạnh lùng nói, "Nhìn cái gì? Còn không mau một chút?"
Lâm Thanh muốn khóc lên, "Tử Phong, buổi tối chờ khi ba ba của cậu ngủ chúng ta lại tiếp tục không được sao? Y sắp về đến rồi, nhất định sẽ bị bắt gặp."
Hoàng Tử Phong cười nhạt, "Cho nên tôi mới kêu chú nhanh lên một chút, nếu không... Thực sự bị y thấy được, tôi cũng mặc kệ chú."
Lâm Thanh thấy nói với hắn không được, chỉ có thể run run tay cởi thắt lưng của hắn.
Côn ŧᏂịŧ to lớn của thiếu niên sớm đã nổi lên phản ứng, chỉ vừa kéo khóa quần, là có thể thấy bên trong qυầи ɭóŧ bị cái đỉnh đầu nấm đội lên một cộm, căng chặt, mặt trên còn thấm ướt một mảng. Lâm Thanh run rẩy đem qυầи ɭóŧ kéo xuống, chân chính chiêm ngưỡng dươиɠ ѵậŧ to lớn, cả cây tím sậm, mặt trên đã ướt nhẹp, giống như đang hướng về anh bốc hơi nóng hừng hực.
Gần một tháng thân thể không được âu yếm, nên khi vừa nhìn thấy cây côn ŧᏂịŧ này, anh đã không kiềm hãm được có chút động tình, chỗ kia khó có thể dùng lời diễn tả trở nên có chút ngứa.
Hoàng Tử Phong không kiên nhẫn gắt, "Chú muốn ngẩn ngơ tới khi nào? Nhanh lên một chút liếʍ cho tôi."
"A... " Lâm Thanh vừa nhắm mắt, vừa rụt rè vươn đầu lưỡi, hướng đỉnh nấm liếʍ một vòng. Mùi vị tanh nồng lập tức xộc vào trong cổ họng lan ra toàn thân, rõ ràng không phải có mùi vị ngon lành, nhưng lại làm anh sinh ra một cảm giác đói khát, nhẹ nhàng mà gấp gáp le lưỡi liếʍ mυ'ŧ không ngừng.
"Thật lớn... So với ba của cậu còn lớn hơn... Ô..." Đầu lưỡi dọc theo gân xanh lên xuống, nước bọt thấm ướt cả cây côn ŧᏂịŧ, ngón tay quen thuộc đùa bỡn hai viên tinh nặng trịch.
Hoàng Tử Phong bị liếʍ rên khẽ một tiếng, giọng nói liền tốt hơn nhiều, "Lẳиɠ ɭơ, ngậm vào đi, ngoan ngoãn hấp nó, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ hút ra."
Không cần hắn nói, Lâm Thanh đã nuốt cả cây dươиɠ ѵậŧ vào trong miệng, anh ngậm quá gấp, đỉnh nấm một lần chọt đến cuống họng, sinh ra cảm giác muốn nôn. Anh đem côn ŧᏂịŧ hơi chút kéo ra bên ngoài, lại từng chút hút vào, đầu lưỡi cũng không quên nỗ lực vỗ về chơi đùa.
Đôi môi đỏ thắm ăn đại nhục bổng xanh tím là một cảnh tượng hết sức hương diễm, Hoàng Tử Phong lấy điện thoại ra, hướng về phía đó chụp mấy tấm. Lâm Thanh bị tiếng chụp ảnh làm hoảng sợ, vội vàng muốn nhả dươиɠ ѵậŧ ra, lại bị Hoàng Tử Phong giữ lại cái ót, hạ thân hướng miệng cậu đỉnh vào, chính xác trượt một đường vào trong yết hầu.
Cảm giác ấm nóng, co rút lần nữa khiến Hoàng Tử Phong sảng khoái nhắm hai mắt hưởng thụ, liền xuất tinh, hắn vỗ về chơi đùa bôi đầy tϊиɧ ŧяùиɠ lên đôi môi của Lâm Thanh rồi tiếp tục nhét vào, cười lạnh nói, "Lẳиɠ ɭơ, ăn ngon không?"
Lâm Thanh nhãn thần đã trở nên mê ly, đem côn ŧᏂịŧ hộc ra một ít, rồi lại không bỏ được toàn bộ ngậm vào, như trước vừa liếʍ mυ'ŧ vừa hàm hồ trả lời, "Ăn ngon, rất thích ©ôи ŧɧịt̠ lớn..."
"Thật lẳиɠ ɭơ, chú nói xem ba của tôi nếu như biết bạn trai thừa dịp y đang đi làm, ở nhà lại bú ɭϊếʍ dương cụ của con trai y thì sẽ như thế nào?"
Lâm Thanh nhắm hai mắt, không trả lời vấn đề này, chỉ là đem côn ŧᏂịŧ trong miệng ngậm chặt hơn, nuốt càng sâu, cuối cùng thành công cách bảy giờ còn kém một phút, đem toàn bộ tϊиɧ ŧяùиɠ trong dươиɠ ѵậŧ hút ra.
Tϊиɧ ŧяùиɠ bắn ra vô cùng nhiều, nhưng anh không dám há miệng, bởi vì thời gian không đủ để anh có thể đi rửa mặt hoặc là xử lí tốt, Lâm Thanh một bên liều mạng mυ'ŧ, một bên thỏa thích nuốt hết tϊиɧ ɖϊ©h͙, bởi vì kỹ xảo tốt, cuối cùng ngay cả một giọt tinh cũng không để chảy ra ngoài, toàn bộ bị nuốt xuống dạ dày. Nhanh chóng đem chất nhờn trên thân côn ŧᏂịŧ liếʍ sạch, lại kéo khóa quần của Hoàng Tử Phong lên, sau khi làm xong,tiếng xe hơi quen thuộc từ trong đình viện truyền đến.
Thời điểm Lâm Thanh đang ngậm côn ŧᏂịŧ, dươиɠ ѵậŧ của anh cũng nửa cứng rồi, trong nhục huyệt đám lông đã ướt nhẹp, không biết chảy bao nhiêu dâʍ ŧᏂủy̠, hiện tại mỗi nước đi, trong qυầи ɭóŧ đều dính dấp, ma sát vào lỗ thịt nhạy cảm, hai chân như nhũn ra. Anh gắng gượng đi tới trước đại môn, chờ Hoàng Kỳ bước xuống xe, sau đó kính cẩn thay y tiếp nhận áo khoác ngoài, "Hoàng tiên sinh, ngài đã trở về."
Hoàng Kỳ cũng không thèm nhìn anh, nhàn nhạt, "Ân" một tiếng liền bước qua, Lâm Thanh treo xong áo khoác ngoài, lại vội vã đem dép cho y thay, thuận tiện đem nước trà ngon đã ngâm từ sớm bưng tới. Hoàng Kỳ uống một ngụm trà, thì nhìn thấy Hoàng Tử Phong, có chút kỳ quái, "Tại sao con lại ở nhà?"
Hoàng Tử Phong lộ ra nụ cười, "Trong trường học không có tiết, buồn chán, nên trở về. Làm sao? Quấy rối thế giới riêng của hai người à?", hắn vừa nói vừa nhìn thoáng qua Lâm Thanh, khi anh bắt được ánh mắt của hắn, vội vã cúi mặt xuống.
Hoàng Kỳ nở nụ cười, "Cái gì thế giới hai người, không lớn không nhỏ, đã trở về thì ngoan ngoãn ở lại đi, đừng cùng đám hồ bằng cẩu hữu của con chạy loạn gây chuyện thị phi."
"Sẽ không, gần đây mới phát hiện một món đồ chơi rất tốt so với các loại trò chơi chán ngắt lúc trước thì vui hơn nhiều, cho nên con sẽ hảo hảo ở nhà." Hoàng Tử Phong có thâm ý khác cười nói.
Hoàng Kỳ cũng không quan tâm nhiều nên không chú ý nghe thấy ý vị trong câu nói của hắn, chỉ nhìn hướng Lâm Thanh, "Đã xả nước tắm chưa? Tôi muốn đi tắm trước, sau đó lập tức ăn cơm chiều, cậu chuẩn bị đi."
Lâm Thanh liền vội vàng gật đầu, "Đã xả nước ấm rồi, ngài đi tắm đi! Tôi lập tức chuẩn bị đồ ăn."
"Ân."
Lâm Thanh mới vừa vào nhà bếp, Hoàng Tử Phong liền theo sau, tiện tay đem cửa phòng bếp khóa lại. Lâm Thanh hoảng sợ, "Tử Phong, cậu làm cái gì? Ba của cậu đang ở nhà."
Hoàng Tử Phong cười nói, "Chính là ba có ở nhà nên trò chơi mới càng thú vị, Lâm thúc, chú cũng rất muốn mà!? Vừa nãy nhìn chú bước đi đều bủn rủn cả rồi, có phải hay không đã ướt? Miệng trên no rồi, nhưng miệng dưới chưa được ăn!?"
Lâm Thanh né tránh, trên mặt mang nét khẩn cầu, "Tử Phong, đừng làm loạn, trước để tôi nấu ăn được không? Cậu muốn chưa đủ, chờ ba của cậu ngủ, tôi sẽ làm cậu thư giản lần nữa."
"Xuy, thư giản? Lâm thúc quả thật không khác gì người làm công tác văn hoá, ngậm dươиɠ ѵậŧ cũng có thể nói văn nhã đến vậy."
Lâm Thanh hơi đỏ mặt, tay đẩy nhẹ một cái lên l*иg ngực của hắn, thế nhưng Hoàng Tử Phong mặc dù mới mười tám tuổi, đã thân cao 1m85, ước chừng so với Lâm Thanh cao hơn một cái đầu, vóc người thô tráng, rắn rỏi, căn bản anh không tài nào đẩy được hắn.
Hoàng Tử Phong sờ sờ đôi môi đỏ thắm của anh, cười khẩy nói, "Chú ngậm lâu như vậy, miệng đều sưng lên, ba tôi cũng không nhìn ra, xem ra tim của y thật là không đặt ở chỗ của chú rồi."
Lâm Thanh sửng sốt một chút, bị nói trúng tâm sự, động tác trên tay đều ngừng.
Hoàng Tử Phong lại gần, hướng lỗ tai của anh cắn nhẹ, "Khó trách chú đói khát ©ôи ŧɧịt̠ của tôi như vậy, bộ dạng như hận không thể nuốt xuống bụng, ngay cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ đều một giọt nuốt vào không để lãng phí, hiện tại trong miệng toàn là mùi vị của tôi nhỉ!? Còn cái miệng phía dưới của chú thì sao? Ba của tôi cũng thật lâu rồi không có đυ.ng tới nhỉ? Mau cởϊ qυầи ra cho tôi xem."
Lâm Thanh cựa quậy người một cái, thanh âm cũng kích động, "Tử Phong, thỏa thuận là chỉ dùng miệng thôi mà, cậu không thể nói không giữ lời."
"Sách, lại bắt đầu nói thành ngữ? Tôi vẫn luôn biết cái gì gọi là lời nói không đáng tin, chú cởi hay không cởi? Dám không cởi thì tôi lập tức đem hình ảnh vừa nãy cho ba chiếm ngưỡng, y hẳn là sẽ rất thích!? Nói không chừng còn cảm tạ tôi đây là đứa con trai ngoan, dù sao hiện tại y nhìn chú không hợp mắt, nếu như bị y phát hiện chú nɠɵạı ŧìиɧ, nhất định sẽ bỏ rơi chú."
Lâm Thanh sợ hãi ngẩn ra, trong l*иg ngực có một cảm giác buồn bực khó chịu. Anh đã trông coi người thiếu niên này từ nhỏ đến lớn, trưởng thành mang bộ dáng tuấn mỹ, khí chất tự tin, sáng láng, biết rõ bản thân vô luận như thế nào cũng không thể phản kháng được hắn, chỉ có thể chậm rãi tự tay cởi ra dây lưng.
Anh mặc là quần áo ở nhà, quần là quần thể thao, cởi ra dây thun là có thể tuột xuống dễ dàng, lập tức lộ ra qυầи ɭóŧ trắng phao. Anh định kéo xuống tiếp, Hoàng Tử Phong lại ngăn cản động tác này.
Tay của người đàn ông dọc theo sát mép qυầи ɭóŧ chậm rãi di chuyển, dươиɠ ѵậŧ vốn đã bình tĩnh mềm xuống nay lại cương lên lần nữa, "Thật nhỏ, hẳn là vẫn chưa tới mức trung bình của nam nhân nữa nhỉ!?"
Lâm Thanh tuyệt vọng nhắm mắt lại, hô hấp dồn dập chờ đợi động tác kế tiếp của hắn, trong lòng dâng lên một loại cảm giác khát vọng mà chính anh cũng không nhận ra.
Ngón tay thon dài lướt qua dươиɠ ѵậŧ, dọc theo tiểu cầu di chuyển xuống, mò đến mảnh nhỏ vải vóc đã bị thấm ướt, trong cổ họng phát sinh tiếng cười đắc ý, "Quả nhiên đã ướt đẫm rồi, thật là da^ʍ, có phải ba vì chú quá mắc cỡ cho nên không thích chú không!? Ngậm dương cụ cũng có thể ướt lợi hại như vậy, bất quá nói đi nói lại, c̠úc̠ Ꮒσα của nam nhân cũng sẽ phân bố nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ như vậy sao? Đây là trời sanh à?" Hoàng Tử Phong nghi ngờ hướng nơi đó tỉ mỉ sờ, vô tình mò tới hai bên mép thịt, trong mắt nổi lên một tia kinh ngạc.
Lâm Thanh toàn thân đều run rẩy, trạng thái sợ hãi do bị phát hiện bí mật và kɧoáı ©ảʍ bị sờ huyệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm anh khó có thể chịu đựng, hận không thể đem ngón tay kia vói vào trong, trực tiếp chạm đến thịt hoa của anh, thậm chí là sẽ cắm vào nhục đạo đói khát này.
Hoàng Tử Phong ngồi xổm người xuống, đem qυầи ɭóŧ tuột, tách hai chân của anh dang ra, liền thấy rõ ràng phong cảnh bên dưới, kinh ngạc nhìn Lâm Thanh, "Hai cái huyệt da^ʍ? Chú là người song tính?"