Cô mệt mỏi ngồi dậy, quần áo ném bừa bãi trên đất. Ký ức tối qua vẫn còn, Cố Tiểu Mạch nhớ lại mình như con mèo nhỏ quấn chặt lấy thân thể của Mộ Bắc Ngật thì cả mặt đỏ bừng lên.
Cô bước vội xuống giường, trong căn phòng VỊP của khách sạn chỉ còn lại một mình cô, không thấy bóng dáng Mộ Bắc Ngật đâu.
Gương mặt Cố Tiểu Mạch nhăn lại, hức, sao tối qua cô lại có thể trở nên như vậy.
Cô không dám ở lại đây thêm, vội vàng mặc lại quần áo rồi rời khỏi khách sạn.
Bắt xe trở lại phòng làm việc, nguyên vật liệu đã được Mộ Bắc Ngật đưa toàn bộ tới đây. Cố Tiểu Mạch đi đường có chút đau nhức, trong đầu còn không ngừng hiện lên tình cảnh chiều hôm qua.
Thời gian của Mộ Bắc Ngật không nhiều, rất gấp gáp cũng rất dữ dội, không để ý cô cầu xin mà làm đau cô, cũng coi như một sự trừng phạt nho nhỏ.
Cố Tiểu Mạch vừa mới chật vật đi vào văn phòng, Dịch Bách lại đột nhiên xuất hiện làm cô giật nảy mình.
“Ngạc nhiên chưal”
Cố Tiểu Mạch hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm Dịch Bách: “Sao Mộ Bắc Ngật lại giữ anh bên người nhiều năm đến thế?”
Không có việc gì lại đi dọa người.
Dịch Bách mỉm cười: “Cố Tiểu Mạch, tôi tới hoàn thành công việc.
À, đây là cho cô.”
Thấy Dịch Bách thần thần bí bí đưa một bản hợp đồng qua, Cố Tiểu Mạch hơi nghi ngờ nhận lấy. Cô cúi đầu nhìn xuống, là bản chuyển nhượng cổ phần?
“Đây là cái gì?”
“Cô mở ra xem là biết.”
Cố Tiểu Mạch liền mở từng trang ra xem kỹ. Hai mươi phần trăm cổ phần muốn chuyển cho Cố Tiểu Mạch? Bên A. ký tên là Cố Chấn Hải!
Con ngươi của cô co rụt lại, vẻ mặt không tin: “Anh lấy nó từ chỗ nào vậy?”
“Hôm qua Cố Chấn Hải chủ động tìm tới Mộ thị, tổng giám đốc Mộ.
của chúng tôi bảo tôi chuyển đến cho cô. Nói là đền bù”
Đền bù?
Cố Tiểu Mạch lập tức hiểu ra, là đền bù cho việc hôm qua ăn sạch cô… Hoàng Mai xem nhẹ thái độ thờ ơ của Cố Tiểu Mạch, tiếp tục tươi cười bước tới. Khuôn mặt vốn đang niềm nở lúc liếc tới bản hợp đồng chuyển nhượng trong tay Cố Tiểu Mạch thì sắc mặt liền cứng đờ.
Không phải nói chỉ chuyển mười phần trăm cổ phần thôi, sao giờ lại thành hai mươi phần trăm rồi?
Hoàng Mai không cười được nữa, bà ta cố gắng kéo khóe miệng, buồn bã nói: “Tiểu Mạch à, đây là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần của Cố thị sao? Ba con quản lý Cố thị nhiều năm như vậy không có công cũng có sức con còn chưa học về quản lý kinh tế, cho dù có lấy được nhiều cổ phần như thế cũng không có ích gì. Chi bằng…”
“Cố phu nhân nghĩ tôi có nhiều cổ phần như vậy mà không dùng sao? Chẳng lẽ Cố Chấn Hải ra quyết định này mà không thương lượng trước với bà?” Cố Tiểu Mạch chớp mắt, vẻ mặt thản nhiên, đang đợi Hoàng Mai kinh ngạc.