Kỳ quái là, hôm nay Hoàng Mai lại chịu đựng không có nổi giận, giả bộ dịu dàng cam chịu, có điều nụ cười kia so với khóc còn khó coi hơn.
“Tiểu Mạch à, dì cũng vì nghĩ cho con thôi. Nếu ba con mà không có cổ phần trong tay thì nhân viên trong công ty sẽ không nghe theo lời ba con nói” Thực ra trong lòng Hoàng Mai vẫn không muốn để cổ phần rơi vào trong tay của Cố Tiểu Mạch, bọn họ gần như đã mất đi tất cả rồi.
“Cố Chấn Hải đã ký tên, chắn hẳn ông ấy đã quyết định xong rồi.” Cố Tiểu Mạch nhẹ nhàng mở miệng.
Hoàng Mai thuận thế khuyên nhủ: “Tiểu Mạch à, trong lòng con nhất định là không có ý định nhận đúng không?”
Con mắt Hoàng Mai sáng lên, trong lòng mong chờ Cố Tiểu Mạch không cần đồng ý, cô đều có Mộ Bắc Ngật, sao có thể chia sẻ cho Cố thị nữa.
Hơn nữa, từ trước đến nay bà ta luôn tự kiêu mình trong sạch thanh cao, sẽ chủ động gánh trách nhiệm nặng trên vai sao?
Nhưng Cố Lan Tâm lại bảo bà ta đến lấy lòng Cố Tiểu Mạch trước, ít nhất là diễn kịch, khiến mọi người nghĩ là thật, nếu không Hoàng Mai cũng không thèm giả bộ sống chung ở đây với Cố Tiểu Mạch, mỗi lần đều là sự dày vò.
Ai biết, Cố Tiểu Mạch biểu hiện khác thường, chớp mắt hỏi lại: “Ký, tại sao tôi không ký? Mười mấy năm trước, Cố thị có một nửa đầu tư của mẹ tôi, Cố Chấn Hải chuyển lại cho tôi, nó là như thế, không phải sao?”
Cô nhướn mày hỏi lại, Hoàng Mai không cười nổi, chỉ có thể miễn cưỡng giữ cho không phần nộ.
Cố Tiểu Mạch quan sát rất lâu, nhưng cũng không phát hiện được Hoàng Mai đến phòng làm việc có mục đích gì, trong lòng giễu cợt một tiếng, cô bắt đầu viết rất nhanh, phấn khởi ký tên vào bên B.
Cô không cần nhận bất kì gánh nặng trong lòng nào cả, Mộ Bắc Ngật thay cô gánh trọng trách phía trước, diệt trừ mọi vật cản, thất ra thì trong lòng cô rất cảm động, như ánh nắng ấm áp, rọi vào trong nơi mềm mại nhất trong trái tim.
Vậy Cố Tiểu Mạch, làm gì phụ lòng?
Cô nhanh chóng ký xong tên, cất nó vào trong két sắt, nhìn Hoàng Mai còn đứng đó nhìn mình chằm chăm, Cố Tiểu Mạch không chút khách sáo nói: “Tôi còn phải nhập mật mã, lẽ nào bà vẫn còn cần đứng ở đây nhìn sao?”
Khi Hoàng Mai phản ứng lại, trong lòng thầm chửi là tạp chủng, nhưng chỉ có thể nói sau lưng, nghe thấy tiếng két sắt, bàn tay buông thõng xuống không thể kìm chế mà nắm chặt lại!
Sau khi chờ bản thỏa thuận, Cố Tiểu Mạch chuẩn bị bắt đầu công việc của mình, nhưng Hoàng Mai lại không bình tĩnh, bắt đầu trở thành 1 người mẹ, cùng Cố Tiểu Mạch đi dạo phố, nói rằng công việc gần đây bận đến mệt quá, lẽ ra nên đi ra ngoài tản bộ cho tốt, không phải sao?
Bên tai Cố Tiểu Mạch toàn lời nói ồn ào của bà ta, con ngươi trầm xuống, chợt thấy vài phần lạnh lẽo.
Đừng nói, Cố Tiểu Mạch, con nhỏ đứng dậy, sự lạnh lùng trên con người làm cho Hoàng Mai không thể xem thường, bà ta đã phần nào bị thu hút bởi ánh hào quang mạnh mẽ tỏa ra từ con người cô.
“Cố phu nhân, rốt cuộc bà muốn làm gì? Trước kia thì ghê tởm với tôi, bây giờ lại lấy lòng tôi, có mục đích gì?”
“Tiểu Mạch, mấy năm trước chúng ta thật sự mắc nợ con rất nhiều, bây giờ muốn đền bù cho con thật tốt, không phải sao? Sao con lại nghĩ lệch lạc về tâm tư của chúng ta? Không phải sao? Nghĩ như vậy, dì sẽ rất buồn đó.”
Không thể không nói, hai mẹ con đều diễn xuất điêu luyện, nói rơi lệ là có thể rơi nước mắt ngay.
“Con sẽ không lỡ nhiều thời gian đâu, chúng ta đi ra ngoài đi, thư giãn chút, nếu không thì con ở đây sẽ bứt rứt không tốt đâu.”
Dịch Bách từ đầu đến cuối đều đứng bên cạnh quan sát, ôm ngực, nhĩn kĩ Hoàng Mai, đột nhiên nói: “Cố Tiểu Mạch, bà Cố nhiệt tình như vậy, chúng ta từ chối cũng không tốt đâu, dù sao thì tôi cũng lái xe đến, ngồi xe tôi là được”
“Không cần không cần, tôi có xe, không làm phiền anh”
“Tại sao, trong xe của bà Cố có đồ gì đang chờ tôi sao?”Cố Tiểu Mạch giả bộ ngây thơ, gương mặt vô cùng lạnh lùng.
Tay Hoàng Mai nắm lại càng ngày càng chặt, bà ta chắc chắn rằng hai người họ đã nói rõ để ức hϊếp bà ta.
Vì Lan Tâm, bà ta nhịn.
Cuối cùng, Hoàng Mai và Cố Tiểu Mạch lần lượt rời khỏi phòng làm việc, cảnh tượng này đã bị Lương Dật An đang ngồi trong chiếc xe màu đen ở đằng xa nhìn thấy.
Hoàng Mai và Cố Tiểu Mạch cười lạc quan, tỉnh thần cũng tốt, là rất tốt đối với cô.
Lương Dật An nheo mắt, đôi mắt sâu không đáy ẩn chứa nét cảm xúc không rõ ràng, dặn dò nhẹ nhàng bác tài xế: “Không cần đánh rắn động cỏ, chỉ cần nhìn xem bọn họ đi làm gì là được”
“Vâng, Lương tổng”