Tướng Quân! Tên Ta Là Phu Nhân

Chương 4: Vô cứ vu oan!

Tác giả: An Mộc

Thể loại: Ngôn tình, xuyên không, cường nữ

Chương 4 Vô cứ vu oan!

Bóng tối đã bao phủ tới mọi ngóc ngách, bầu trời đêm không có một tín hiệu gì của nhật nguyệt, im lặng và lạnh lẽo, đâu đó văng vẳng tiếng loài vật thống trị đêm đen ở rừng thiêng.

An Hy xem qua thể trạng của Lãnh Mặc, “Sức khỏe tốt thật, đến giờ vẫn có thể trụ được.”“Xe lăn đằng kia.”An Hy giật mình khi Lãnh Mặc đột nhiên liên tiếng, theo hướng tay chỉ của Lãnh Mặc phải căng mắt ra mới nhìn thấy một ít còn lại dấu vết của chiếc xe lăn đã bị bao phủ, trong lòng thực sự rất nể phục, con mắt thật đáng gờm.

An Hy lật đật chạy đến đó.

Nhưng xem ra hôm nay cô phải thông minh hơn bình thường, bình tĩnh hơn bình thường, nỗ lực hơn bình thường.

An Hy bực mình đẩy mạnh chiếc xe lăn, chắc do tiếp đất khá hiểm trở nên nó hoàn toàn không thể dùng được nữa.

An Hy ngẩng mặt lên trời thở dài một tiếng.

“Thiếu tướng quân, đúng là vì hôm nay ta đen đủi nên ngươi cũng đen đủi theo.

Không sao có ta đây rồi ngươi không phải lo.”“Bà đây...”An Hy giật mình quen miệng, chỉnh đốn lại ngôn ngữ, dù gì người ta cũng là con gái quan huyện Hinh, khuê các, thục nữ, không thể nói không vai vế thế được.

An Hy lắc lắc cái đầu, cười trừ với Lãnh Mặc.

“Đừng để ý, ta sẽ cõng ngươi về, xe lăn hỏng rồi.”An Hy xốc mạnh Lãnh Mặc lên, để Lãnh Mặc dựa vào người rồi đổi tay quay lưng lại.

“Ngươi nhìn thế mà nặng thật, ngươi là người đàn ông đầu tiên ta cõng đấy, thấy vinh dự chưa.”An Hy vừa nói vừa nhớ lại khoảnh khắc được Nguyên Anh cõng, lúc đó cơn mưa xối xả, vì vội vã quay lại hẻm trú mưa nên cô bị trật chân, là anh bước đến nhẹ nhàng đỡ cô, “leo lên đi, cậu về trường đúng không?” Cô cười khẩy, chỉ vì như vậy mà cô ấn tượng cả đời.

“Đi đến chỗ cái cây đó rồi rẽ phải.”An Hy giật mình thoát khỏi suy nghĩ, xem ra con mắt của Lãnh Mặc thật sự rất lợi hại.

“Mắt của ngươi thật sự hiếm thấy đó, nên cố gắng giữ gìn.

Ta nói ngươi nghe cái này...”“Giữ sức đi.”“Ế, mau giúp ta lấy thứ phát sáng trong áo ta.”An Hy cựa người cười sặc sụa, ai chứ cô thì máu buồn không thiếu.

“Đứng yên.”Lãnh Mặc gằn giọng, cô im re, thì ra là miếng ngọc bội, nhìn nó phát sáng thật ấm áp, cô còn tự nhiên cảm thấy lưng mình nhẹ hơn, bước chân cũng không nặng nề nữa, cô xốc Lãnh Mặc lên.

“Thiếu tướng quân ôm chặt ta một chút.”Vừa dứt lời thì con chim chết tiệt gì đó bay qua thưởng thêm một tiếng kêu, An Hy dựng hết tóc gáy, quên mất mình đang cõng Lãnh Mặc, cứ thế bỏ chạy.

“Ủa, sao lưng mình nhẹ thế nhỉ?” An Hy sờ sờ hai bên hông tìm chân Lãnh Mặc, đứng hẳn người dậy, quay ra đằng sau một khoảng không tối đen, An Hy nuốt nước bọt.

“Tiểu thư người không sao chứ?”An Hy nhìn cô gái xinh đẹp, trong đầu hiện rất nhiều kí ức với cô gái này, hóa ra đây là người hầu của An Hy.

“Tiểu thư, người bị thương chỗ nào không?”“Ta không sao, quên mất phải quay lại cứu tên kia.”Vừa dứt lời thì một tên nô tài cõng Lãnh Mặc đi đến, An Hy Kéo Như Mây quay ngoắt đi luôn, thật thấy có lỗi nhưng thôi kệ.

“Sao em biết ta ở đây mà tìm?”“Tiểu thư dặn em là mặt trời lặn quá một canh giờ tiểu thư chưa về em nhất định phải lên đây tìm tiểu thư sao?”“Phải đúng rồi.”An Hy vừa đi vừa nhìn miếng ngọc, bắt đầu có bão tuyết nhưng dường như miếng ngọc phát ra thứ ánh sáng như là bảo vệ, dẫn đường chẳng mấy chốc đã về đến phủ.

Cô cùng mọi người đi cửa sau, vừa vào đến phòng cô lập tức ra lệnh cho Như Mây.

“Như Mây em chuẩn bị nước nóng cho ta.” “Vâng tiểu thư.”Chưa kịp nuốt ngụm nước thì tiếng đập cửa dồn dập.

“Tiểu thư mau mặc tạm cái này.” An Hy đỡ Lãnh Mặc lên giường, bộ dạng này của Lãnh mặc không nên bị nhìn thấy.

An Hy vừa mở cửa ra, khuôn mặt đứng tuổi, nước da sạm màu, trang điểm kĩ càng, thân thể đẫy đà, nhưng thực sự không thể chấp nhận được, đúng là tiêu chuẩn cái đẹp mỗi thời mỗi khác.

“Ta muốn gặp thiếu tướng quân.”“Thiếu tướng quân đang ngủ, có chuyện gì hãy để sáng mai.”An Hy vừa nhìn vừa lục lọi trí nhớ, bà ta chỉ là mẹ kế, tiểu thϊếp của tướng quân mà làm càn như vậy.

Một chuỗi hình ảnh bà ta khó dễ với An Hy hiện ra trong đầu cô.

Thật tức chết, xem hôm nay ta xử bà như thế nào!Nhưng lời nói của cô chẳng thể ngăn bà ta xông vào, xem ra bà ta phải nắm chắc phần chuôi mới hùng hổ như thế.

Như Mây đã nhanh một bước, kéo nửa rèm lại, chỉ còn nhìn thấy chân Lãnh Mặc trên giường.

An Hy chỉ đợi bà ta nhìn được thế lập tức đẩy ra khỏi phòng, đóng sầm cửa vào, cảm tưởng như cánh cửa sắp hờn dỗi bung ra được, đám thuộc hạ ở ngoài cũng bất giác giật nảy người.

An Hy lo lắng nếu không nhanh đuổi đám người kia thì tình hình của Lãnh Mặc sẽ càng xấu đi, vết thương còn chưa xử lí nữa.

“Ngươi dám đuổi bản phu nhân ra ngoài, có phải ngươi gϊếŧ chết thiếu tướng quân nên mới hốt hoảng như vậy?”“Phu nhân quên ta là hôn thê của thiếu tướng quân sao, thiếu tướng quân chết có lợi gì cho ta?”“Sao chắc chắn người nằm trên giường là thiếu tướng quân chứ, Lãnh Mặc, Lãnh Mặc...”“Gào cái gì, thiếu tướng quân đang nghỉ ngơi, có bằng chứng gì mà phu nhân nghi oan cho ta như vậy?”“A Phú ngươi mau nói những gì ngươi thấy ở trên núi đi, để xem cô ta còn gì chối cãi nữa không?”An Hy chán chường nhìn tên nô tài bước ra, đây chẳng phải tên mồm to trên núi định gϊếŧ cô và Lãnh Mặc sao, An Hy thở dài một tiếng, đứng vắt chéo chân dựa vào cửa, vừa ngáp vừa nói.

“Ngươi trình bày tự nhiên.”“Thưa phu nhân, chiều nay nô tài và một số huynh đệ nữa có nhiệm vụ lên núi Ngọc Linh tìm nấm anh thảo theo lệnh của Tướng Quân thì gặp Lã tiểu thư lén lút đưa thiếu tướng quân đi ra từ cửa sau, chúng nô tài bèn đi theo.

Trên đường vì tuyết rơi dày nên nô tài nói để nô tài đi theo tiểu thư, mấy huynh đệ khác đi tìm nấm anh thảo.

Thật không ngờ tiểu thư khi đến giữa rừng đột nhiên dừng lại, nói muốn gϊếŧ thiếu tướng quân rồi dùng gậy đánh thiếu tướng quân thừa sống thiếu chết, có bằng...”“Vậy sao? Sao ngươi nhìn thấy thế không cứu thiếu tướng quân?”“Tiểu thư lúc đó vô cùng đáng sợ, ta còn không có vũ khí trên tay, đành chạy xuống tìm các huynh đệ nhưng họ đã về mất, nên nô tài đã tìm Phu nhân bẩm báo.”“Từ chiều, là lúc nào, sao không lên núi cứu thiếu tướng quân, mà lại đến phòng tìm?”“Không nhiều lời với cô nữa, chứng cứ đã rành rành, mau lôi cô ta xuống đánh bao giờ chịu nhận tội mới thôi.”“Rõ ràng bằng chứng của phu nhân không thuyết phục, muốn làm càn sao!”“Vậy ngươi có dám cho ta gặp thiếu tướng quân.”“Đương nhiên rồi, ngày mai phu nhân quay lại sẽ thấy một thiếu tướng quân khỏe mạnh ở trước mặt thôi.”“Nói láo, nhỡ ngươi bỏ trốn thì sao, được mai cũng được, lôi cô ta xuống nhà giam.”Nhà giam, nhà giam ở đâu chứ ở Lãnh phủ thì quả thật không nơi nào đáng sợ hơn, vừa ẩm mốc, bé nhỏ lại bẩn thỉu, bọn cai ngục vô cùng bợm chợm và bỉ ổi, không coi ai ra gì, chưa cần biết có tội không khi bước chân vào đây sẽ có một cái gọi là “chào hỏi”.

Sở dĩ như vậy vì để đe dọa triệt để những ai cố tình phạm lỗi, vì thế mà từ trước đến nay không có người nào trong Lãnh phủ bị bắt vào nhà giam, chỉ toàn là thích khách, gián điệp.

“Phu nhân xin đừng giam tiểu thư vào nhà giam, nơi đó không phải dành cho người như tiểu thư.”“Tiện tì, ai cho ngươi nói!”Đoàn Thu phu nhân cay nghiệt vả một bạt tai Như Mây, An Hy nhìn thấy vừa chưa xót vừa tức giận, mặt Như Mây đã bị bị cào xước, máu cũng bắt đầu rỉ trên vết thương.

“Bà làm gì vậy, bà có tin ta gϊếŧ bà không, hùng hổ chạy đến đây đổ oan ta gϊếŧ thiếu tướng quân còn ra tay với người của ta.”Đoàn Thu phu nhân không nói không rằng, lao đến định đánh An Hy, An Hy xoay người để bà ta đập mặt vào cửa.

“Thật láo xược, đánh cô ta cho ta.”Một mình sức An Hy không đánh lại đám thuộc hạ này, đành chịu trận, vết thương cũ vẫn chưa được băng bó, sức lực vốn đã cạn kiệt, An Hy nhắm lại mặc kệ tất cả, tuyết vẫn cứ rơi ngày hôm nay đau đớn của cô vẫn tiếp tục.

Như Mây lao đến, ôm lấy cơ thể bê bết máu của An Hy.

“Dừng tay.”Giọng nói sắc lạnh, quyền uy, bóng người in rõ trên cửa, thật khí chất, cánh cửa bật mở, người ngồi đó khuôn mặt anh tú, hoàn toàn lạnh giá.

“Phu nhân người đang làm gì vị hôn thê của ta vậy?”“Lãnh Mặc, ngươi chưa chết?”Lãnh Mặc cười khẩy một cái, đập tay xuống bàn, dùng một sợi dây kéo người An Hy lại, ôm vào lòng.

“Phu nhân định gϊếŧ chết hôn thê của ta?”“Là cô ta âm mưu gϊếŧ hại thiếu tướng quân, nhân chứng vật chứng có đủ cả, đây là cây gậy dính máu của người, ta là đang giúp thiếu tướng quân thoát khỏi loại hôn thê không tính người này.”An Hy mơ hồ nhìn cây gậy, những hình ảnh mờ ảo hiện lên trong đầu cô.

“Như Mây đỡ ta.” An Hy hít một hơi thật sâu.

“Đoàn Thu phu nhân, sao cứ một mực bắt ta nhận tội thế, không phải thiếu tướng quân ở trước mặt bà rồi sao?”“Ta thấy cô cho thiếu tướng quân uống gì rồi đó, nhìn thiếu tướng quân không hề tỉnh táo.

Được rồi, A Phú nói cô đã đánh thiếu tướng quân, ta muốn xem trên người thiếu tướng quân có vết thương không!”An Hy nuốt khan, đương nhiên là có rồi, còn rất nhiều là đằng khác.

“Không được, giữa thanh thiên bạch nhật mà Đoàn Thu phu nhân muốn làm ra chuyện bỉ ổi như vậy.”“Xảo ngôn, có tật thì giật mình, ngươi sợ sao, thiếu tướng quân ta có thể xem trên cơ thể ngươi có vết thương không?”Lãnh Mặc nắm tay thành quyền, bà ta quả thật muốn ép An Hy vào chỗ chết, nếu đồng ý thì coi như chứng minh chuyện này là thật, nếu không đồng ý thì bà ta vẫn tiếp tục gây chuyện ở đây.

An Hy đặt nhẹ tay lên tay Lãnh Mặc.

“Phu nhân hay người thèm khát cơ thể của thiếu tướng quân, nhất định phải xem bằng được sao?”“Láo xược, dám nói bản phu nhân thành loại người đó, xúc phạm phu nhân là tội không hề nhỏ, lôi cô ta xuống nhà giam.

Tướng quân đã giao lệnh bài cho ta xử lí mọi chuyện trong phủ, ai dám trái lệnh.”Như Mây ôm chặt cánh tay của An Hy, bất giác An Hy sờ vào ngọc bội của bà nội, nó phát sáng nhẹ tỏa ra một chút ấm áp, khiến cô tê lạnh.

“Phu nhân ngậm máu phun người, ta không có tội.”“Hay lắm ngươi dám đối đầu với bản phu nhân, với ta ngươi còn láo xược như thế thì lấy đâu ra tôn trọng thiếu tướng quân!”“Đó không phải chuyện của phu nhân.”“Thật tức chết, lột quần áo cô ta, phạt vả hai mươi cái rồi giam lại cho ta.”Một sự ồn ào như không có phép tắc, giằng kéo, cãi vã, Lãnh Mặc cơ thể đau đớn đến tận cùng, các cơ đã căng hết lên, cổ họng như có gì chặn lại, đến ngồi cũng sắp không ngồi vững nữa.

Một cảm giác bất lực tràn đầy cơ thể, Lãnh Mặc ra hiệu cho cận vệ của mình, “Cô Mẫu”.