Cố Nguyên kinh ngạc nhìn người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi trước mắt, nếp nhăn khóe mắt quá mức rõ ràng, một lớp phấn dày cũng không cách nào che đi những đốm tàn nhang, hay làn da lỏng lẻo cùng với những vết tích năm tháng.
Xuyên qua những điều này, cô vẫn nhận ra đây là em gái Cố Nguyệt nhỏ hơn cô mấy tháng.
Mẹ Cố Nguyên qua đời khi Cố Nguyên mười hai tuổi, lúc đó cha cô lại cưới một người khác, mẹ kế mang theo một em gái, hai chị em tuổi không sai biệt lắm, còn học chung một lớp, mới ở chung mấy tháng đã gây ra không ít mâu thuẫn.
Về sau Cố Nguyên bị bệnh nan y, bà ngoại cũng qua đời, mà chi phí điều trị mà bà ngoại để lại cho cô trước khi chết cũng bị mẹ kế "mượn" để cho em gái này đi học.
Những chuyện này Cố Nguyên đều ghi nhớ trong lòng, mỗi lần nhớ tới đều nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xông tới đánh cho hai mẹ con Cố Nguyệt một trận.
Nhưng hiện tại, có lẽ sau khi tỉnh lại thấy thế giới thay đổi quá nhiều, hay có lẽ là nhìn Cố Nguyệt trước mắt rõ ràng đã già đi rồi, trong lòng cô cảm thấy rất vi diệu, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, tò mò đánh giá Cố Nguyệt: "Cố Nguyệt, là em sao? Chị là chị gái của em, Cố Nguyên, em còn nhớ chứ?”
Cố Nguyệt ngây ngốc há to miệng, một câu cũng không nói được.
Bên cạnh là con gái bà ta, Bành Tử Hàm, đang nhìn Cố Nguyên như nhìn một người bị bệnh thần kinh: "Cô là ai? Có chuyện gì vậy?”
Cố Nguyên nhìn về phía con gái Cố Nguyệt, nhớ tới vừa rồi Cố Nguyệt gọi cô ấy là Bành Tử Hàm: "Cháu là Tử Hàm phải không? Dì là dì của cháu, cháu nên lễ phép khi nói chuyện với người lớn, có biết không?”
Không thể không nói, nhìn cháu gái còn lớn hơn mình, tâm trạng của cô khá tốt.
Bành Tử Hàm: "??”
Cố Nguyệt hoài nghi: "Cô, cô thật sự là Cố Nguyên?”
Cố Nguyên đương nhiên biết Cố Nguyệt không tin, cô sờ sờ mặt mình, không biết có phải chất dinh dưỡng của viện nghiên cứu quá tốt hay không, làn da hiện tại của cô so với trước kia còn tốt hơn, tươi tắn mịn màng, xúc cảm giống như trứng gà mới lột sạch vậy, nghĩ là thấy vui vẻ rồi!
Cô mỉm cười với Cố Nguyệt: "Em gái, em thấy chị so với hai mươi lăm năm trước có gì khác không? Hoàn toàn không có, đúng chứ? Chẳng lẽ chị lại làm một cái túi da giả để lừa em sao?"
Ha...
Chính là vì không có chút khác biệt nào với hai mươi lăm năm trước, nên mới không thích hợp!
Hai mươi lăm năm, chính mình đã thành một bà mẹ già, sao cô ta có thể vẫn còn trẻ như vậy?
Nhìn bộ dáng chua xót khó chịu xen lẫn khϊếp sợ không dám tin của Cố Nguyệt, tâm tình Cố Nguyên càng tốt hơn: "Em không biết sao? Phẫu thuật của chị thất bại nên bị đóng băng, bây giờ khoa học công nghệ phát triển, bệnh của chị đã được chữa khỏi, nên cuối cùng cũng tỉnh lại.”
Cô lướt qua Bành Tử Hàm và Cố Nguyệt khϊếp sợ trợn tròn mắt cùng với hai người đàn ông một già một trẻ, đi vào trong phòng, nhìn đồ trang trí hoàn toàn khác với lúc trước, hơi nhíu mày: "Sao các người lại đây? Sao nhà của tôi là lộn xộn hết cả lên vậy?”
Cố Nguyệt lúc này cũng phản ứng lại.
Đúng vậy, lúc ấy nghe nói là phẫu thuật thất bại, bà ta cho rằng Cố Nguyên đã chết, đã chết hai mươi lăm năm rồi!
Không ngờ cô vậy mà lại còn sống?
Bà ta nhìn chằm chằm Cố Nguyên: "Đây là nhà tôi, bây giờ ngôi nhà này là của tôi, tôi đã được thừa kế ngôi nhà này."
Cố Nguyên: "Em được thừa kế ngôi nhà này?"
Thù cũ thì thôi bỏ, cô cũng không muốn so đo với người em kế này làm gì, kết quả bây giờ bà ta nói cho cô biết, ngay cả nhà mình mà cô cũng bị chiếm?
Cố Nguyệt: "Chắc cô không biết rồi, sau khi cô chết, bố thừa kế ngôi nhà này, sau đó ngôi nhà này lại được sang tên cho tôi một lần nữa. Vậy nên bây giờ chủ sở hữu là tôi.”
Bành Tử Hàm ngây ngốc bên cạnh cuối cùng cũng phản ứng lại, vọt tới nói: "Đúng vậy, đây là nhà của chúng tôi.”
Mà người đàn ông lớn tuổi hiển nhiên là chồng của Cố Nguyệt, đứng đằng sau nhìn một màn vừa rồi, ông ta hoàn toàn mơ hồ, nhưng vừa nghe đến chuyện nhà ở, lập tức bóp eo mắng: "Cố Nguyệt, ai đây? Đây là nhà của chúng ta, liên quan gì đến cô ta?”
Cố Nguyên căn bản lười để ý đến ông ta, trực tiếp hỏi Cố Nguyệt: "Bố đâu?”
Cố Nguyệt: "Bố đã sớm qua đời hơn mười năm rồi, hơn mười năm trước để lại căn nhà cho tôi, tôi nhắc lại một lần nữa, ngôi nhà này là của tôi!”
Bành Tử Hàm vội vàng chạy vào phòng ngủ lấy ra tờ giấy chứng nhận bất động sản: "Đây là giấy chứng nhận bất động sản của chúng tôi. Chủ nhân của ngôi nhà là mẹ tôi. Không liên quan gì đến cô. Đừng chạy vào nhà của chúng tôi như thứ ăn xin như thế."
Nhìn hai mẹ con Cố Nguyệt, Cố Nguyên tức giận đến ngực đau nhói: "Tôi còn chưa chết, tại sao phải sang tên nhà cho bố? Sao có các người thể tự tiện chuyển nhà cho người khác mà không có sự đồng ý của tôi?"
Cố Nguyệt ghen tị nhìn chị kế còn trẻ đẹp hơn cả con gái ruột của mình, nghiến răng nói: "Sau khi cô mất tích 5 năm, bố đã xin giấy chứng tử cho cô rồi."
Dù gì thì cũng đã hơn 20 năm, lúc đó nhiều thủ tục không khắt khe như bây giờ, đầu tiên là làm giấy chứng tử giả, sau đó thì mọi việc dễ dàng xử lý, tiền trong thẻ của Cố Nguyên được chia đều, Cố Nguyệt cũng được hưởng một ít.
Nói chung, mọi thứ thuộc về Cố Nguyên đều không còn nữa.
Giấy chứng tử?
Cố Nguyên cũng hơi hoảng hốt.
Vậy nên, khi những người trong viện nghiên cứu không từ bỏ, sẵn lòng sử dụng chi phí cao để duy trì sự sống cho một người xa lạ như cô, thì người bố duy nhất của cô đã từ bỏ cô?
Không chờ nổi mà làm giấy chứng tử cho cô?
Thấy sự mất mát và hoang mang ngập tràn trong mắt Cố Nguyên, Cố Nguyệt mỉm cười đắc thắng: "Chị gái à, mặc dù chị còn trẻ trung xinh đẹp, nhưng ngôi nhà này thực sự đã là của tôi rồi. Nếu chị muốn ở lại, vậy chị đi tìm bố mà hỏi đi... Căn nhà là do bố tặng cho tôi, không phải của chị. Đúng rồi..."
Cố Nguyệt như nhớ tới một chuyện: "Cái mặt dây chuyền ngọc bích của chị, bố cũng cho tôi rồi."
Cố Nguyên nghe được lời này, cô gần như muốn chạy đến cho Cố Nguyệt một cái tát.
Mặt dây chuyền ngọc bích, là của mẹ cô để lại cho cô!
Bố vậy mà lại đưa nó cho Cố Nguyệt!!!
Mà ở bên cạnh, Bành Tử Hàm nhận thấy tình hình không đúng, lập tức xông lên: "Cô muốn làm gì ? Muốn đánh người à? Đây là nhà của tôi, muốn đánh thì đừng trách tôi gọi cảnh sát. Mau cút đi!”