Nghiệt Đồ

Chương 5: Bạch Lâu (3)

Bạch Lâu, ngươi thật chướng mắt!

- Ngươi làm ảnh hưởng đến tâm tình uống rượu của ta!

Sở Yêu Yêu rũ mắt nhìn chén rượu trong tay lạnh nhạt nói, Bạch Lâu cười cười hỏi nàng: - Cho nên?

Sở Yêu Yêu lại rót rượu vào đầy một bát sau đó ngẩng đầu nhìn Bạch Lâu nở một nụ cười xinh đẹp. - Ta biết ngươi đã trở nên lợi hại nhiều, vi sư không thể thắng nổi ngươi. Vi sư cũng biết ngươi sẽ không nghe lời ta ngoan ngoãn cút đi.

- Vậy nên vi sư sẽ tự động rời khỏi đây!

Nói rồi thân hình nàng hóa thành dải sáng từng đợt tan biến sau đó là biến mất. Trước khi biến mất hoàn toàn Sở Yêu Yêu nở nụ cười lạnh lùng nói với Bạch Lâu một câu: - Nghiệt đồ, muốn bắt ta sao? Nằm mơ đi!

Giọng nói của nàng văng vẳng vang xa. Bạch Lâu vẫn nhàn nhã ngồi trên ghế từ đầu đến cuối đều không có ý định đuổi theo.

- Ma tôn không nhanh đuổi theo nàng sẽ thật sự chạy mất đấy, dẫu sao nàng cũng là Câu Hồn Sở Yêu Yêu nổi tiếng chạy nhanh hơn thỏ kia mà..

Cánh cửa bật mở, giọng nói thấp thoáng ý cười vang lên.

Một cánh tay trắng như ngọc chậm rãi vén rèm, thân hình hệt rắn nước uyển chuyển đi ra. Không ai khác chính là phụ nhân khi nãy bưng rượu lên cho Sở Yêu Yêu.

Phụ nhân xinh đẹp, khóe mắt, đôi môi đều là mị tình cùng quyến rũ động lòng người, nàng ta cười tủm tỉm lộ ra hai cái lúm má nhỏ xinh, đôi bàn tay như ngọc nhẹ nhàng chạm lên gương mặt, một lớp da người được lột xuống lộ ra một khuôn mặt hoàn toàn khác, trên trán là nốt chu sa đỏ tươi màu sắc chân thực càng giống như màu máu...

Bạch Lâu từ đầu đến cuối đều thản nhiên uống rượu, ngay cả một cái liếc mắt cũng không nhìn đến ả ta, hắn hướng mắt về phía xa xa, khóe môi chậm rãi cong lên hình vòng cung nhàn nhạt: - Không lo, nàng đã trúng thuốc của ta, không đi được bao xa đâu..

Phụ nhân thoáng chốc kinh ngạc nhưng đã nhanh chóng hiểu ra, thân hình ả ta uyển chuyển chậm rãi vờn quanh Bạch Lâu, khẽ phất tay áo che miệng cười khanh khách, cả người dựa sát vào Bạch Lâu giọng nói mê hoặc: - Ai da, sao ta lại có thể quên mất, người âm hiểm nhất tiên giới là ma tôn ngươi nhỉ.. A..

Phụ nhân chưa dứt lời một bàn tay đã bóp chặt lấy cổ nàng ta. Phụ nhân mắt trợn tròn nắm lấy cổ tay Bạch Lâu cật lực giãy dụa, Bạch Lâu hai mắt híp lại âm độc nhìn phụ nhân, rét lạnh nói một câu: - Đừng tự cho mình là đúng.

Nói rồi hắn buông tay, phụ nhân ngã xuống đất ôm cổ thở dốc cả người đều run rẩy không dám nhìn Bạch Lâu.

Cơn gió thấp thoáng thổi qua..

Mái tóc trắng bạc phất phơ ngay tầm mắt..

Dưới ánh sáng xen kẽ thân hình đỏ rực như tắm trong vô số máu tươi.

Cả đôi mắt xanh lục lạnh lẽo như muốn gϊếŧ chết ả ta ngay lúc đấy...

Phụ nhân sợ hãi chợt nhớ lại truyền thuyết bát đại cao thủ của giới tu chân trên tiên giới.

Bài danh đệ thất - Lục..

___

Trăng lên, ánh sáng bàng bạc chiếu qua kẽ lá, lờ mờ có thể thấy khung cảnh phía dưới, tiếng suối róc rách, âm thanh côn trùng râm ran kêu vang, thi thoảng có cơn gió thoáng qua, cành lá khe khẽ lay động tựa như đang tâm sự với màn đêm.

Giữa đêm đen dày đặc, có tiếng sột soạt nho nhỏ, một bóng người màu đỏ lảo đảo đi đến.

Ánh trăng nhàn nhạt chiếu đến nàng, mi thanh mục tú, dung mạo động lòng người chỉ là lúc này khuôn mặt nàng đỏ lên có chút lạ thường.

Sở Yêu Yêu chống tay lên thân cây dưới chân hơi run rẩy.

Nàng làm sao thế này..

Thật là nóng, thật khó chịu..

Một cơn gió thổi đến lướt qua gò má nàng.

Sở Yêu Yêu có hơi giật mình.

Đứng đối diện nàng không biết từ khi nào xuất hiện một thân ảnh.

Áo đỏ như máu, mái tóc bạc trắng, đôi mắt xanh lục nhìn nàng chăm chú, khóe môi hắn hơi nhếch lên.

Sở Yêu Yêu nhìn chằm chằm Bạch Lâu lạnh lùng nói: - Là ngươi! Ngươi hạ thuốc ta!

Bạch Lâu rũ mắt nhìn nàng bày ra bộ mặt vô tội khó hiểu: - Sư phụ sao lại hiểu lầm đồ nhi..

Sở Yêu Yêu khóe mắt run lên, bờ môi khô khốc mấp máy: - Hừ, ta nuôi ngươi từ nhỏ đến lớn, ngươi có đức hạnh gì đừng tưởng ta không biết, đừng ở trước mặt ta giả vờ vô tội!

Gió đêm phảng phất thổi qua, Bạch Lâu đã biến mất.Tà áo đỏ phất phơ trong phút chốc xuất hiện sau lưng nàng. Nam nhân tà mị ghé sát tai thiếu nữ thầm thì, hơi thở nóng ấm phả xuống cần cổ khiến Sở Yêu Yêu càng thêm khó chịu: - Sư phụ hiểu rõ con như vậy, tại sao người không biết ta yêu người?

Nói rồi hắn dùng miệng mơn trớn lên cái cổ trắng như tuyết của Sở Yêu Yêu, trong mắt tia máu kết lại dày đặc: - Mỗi đêm ta đều mơ về người, muốn thời khắc ta đều khát vọng muốn giam người đến bên cạnh ta..

Cả người Sở Yêu Yêu run lên, cố sức lùi về phía sau, nàng thở hồng hộc.

- Người là không hiểu hay cố tình không hiểu? - Bạch Lâu lại nỉ non nói tiếp.

- Nghiệt đồ! - Nàng ôm chặt lấy ngực áo, hơi thở dần trở nên hỗn loạn, lớn tiếng mắng hắn - Ngươi rốt cuộc hạ thứ thuốc gì trên người ta?

- Sư phụ không biết sao? - Bạch Lâu vờ kinh ngạc kêu lên nhưng nụ cười trên miệng lại càng sâu.

Một luồng hỏa nộ vô cớ xuất hiện, nàng chỉ muốn gϊếŧ chết hắn, nàng muốn thanh lí môn hộ, nhưng ngay lúc này cả người nàng đều mềm nhũn không thể cử động được, thân thể còn giống như phát sốt nóng hầm hập vô cùng khó chịu.