Diêm Đình không hề để tâm mà đáp: “Ai dám xây nhà trên đầu thái tuế? Ông đây nhất định khiến hắn có đến mà không có về!”
Thẩm Thanh Song nhìn vẻ mặt tự tin bá đạo của Diêm Đình, rồi lại nhìn bộ đồ hoa trên người ấy, cùng với điếu xì gà trong tay, cách phối đồ cực kỳ phô trương này, thật sự chênh lệch quá lớn so với hình tượng tinh anh trước đó của anh ấy, làm cô không nhịn được mà cười thành tiếng.
Diêm Đình bị cô cười đến nỗi hơi ngại, nhanh chóng mở cửa xe cho cô, vẻ mặt nịnh nọt cười và nói với cô: “Chị dâu, mau lên xe đi! Khi nào đến chỗ chúng ta, tôi sẽ mở tiệc mời rượu cô.”
Thẩm Thanh Song ngồi vào ghế sau của xe Lincoln, Diêm Đình cũng ngồi vào theo, rót cho cô một ly nước ép từ trong bar nhỏ.
Thẩm Thanh Song vừa uống nước ép, vừa đánh giá bên trong chiếc Lincoln dáng dài này, trong đây giống như một phòng khách thu nhỏ, có sô pha, ghế dựa, quầy bar nhỏ nhắn, tivi, điện thoại, vừa hay đúng với câu: chim sẻ tuy nhỏ, ngũ tạng đều đủ.
Sau khi đánh giá xong, Thẩm Thanh Song lại nhìn qua cửa sổ, đánh giá đường phố bên ngoài.
Thanh Nhã Phủ, là thành phố lớn nhất nhì của châu thổ.
Vị trí của Tuyệt Sắc Phường cũng cực kỳ tốt, nằm ngay khu trung tâm của Thanh Nhã Phủ.
Mà tổng bộ của hội Thanh Long, thì nằm ở phía nam Thanh Nhã Phủ, một mảnh đất quý theo phong thủy, đối diện là sông sau lưng là núi, dễ phòng thủ khó bị tấn công.
Diêm Đình thấy nét mặt Thẩm Thanh Song lạnh nhạt, cũng không biết cô đang nghĩ gì, không dám tùy tiện gián đoạn cô, chỉ thầm nghĩ: chị dâu này không những xinh đẹp mà còn giỏi giang, chả trách anh Tiêu coi cô như châu báo, nếu như anh ấy có thể có một người vợ như vậy, anh ấy chắc chắn cũng sẽ cưng chiều cô.
Đáng tiếc là anh ấy không may mắn như vậy.
Chính vào lúc anh ấy ngẩn ra, Thẩm Thanh Song thu tầm mắt về, hỏi thẳng anh ấy: “Anh Diêm, buổi bán đấu giá lô ngọc Phỉ Thúy đó, chuẩn bị ra sao rồi?”
Vừa nói đến chuyện chính, tinh thần Diêm Đình chấn động, lập tức đáp: “Đã phát quảng cáo đi rồi, dự định tổ chức buổi đấu giá vào ngày 30 tháng 8.”
Thẩm Thanh Song ngạc nhiên: “Sớm vậy? Thế thì không còn bao nhiêu ngày nữa.”
Diêm Đình mỉm cười nói: “Nếu không phải cho những ông chủ lớn kia một chút thời gian để chuẩn bị tiền, tôi còn muốn sớm hơn nữa!”
Thẩm Thanh Song nghĩ hiện tại bản thân cũng nợ anh ấy không ít tiền, không kìm được mà trêu anh ấy: “Đúng vậy, đợi sau khi lô Phỉ Thúy này rời tay, túi tiền của chúng ta cũng rủng rỉnh hơn. Đúng rồi, anh Diêm, anh giúp tôi tìm vài người sửa sang Tuyệt Sắc Phường của tôi một chút, tôi muốn mở một nhà hàng mỹ thực ở đó.”
Diêm Đình nhíu mày: “Mở nhà hàng mỹ thực? Cô định làm món gì sao? Ngành này nếu không có điểm đặc sắc, thì rất khó làm nên.”
Thẩm Thanh Song khẽ cười nói: “Anh quên khả năng của tôi rồi à? Tôi có thể lấy được không ít nguyên liệu tốt, lát nữa quay về, tôi sẽ làm vài món để các anh nếm thử trước, đảm bảo có thể ngon đến mức khiến các anh liếʍ đĩa.”
“Được đó! Vậy tôi đợi!”
Diêm Đình nhìn dáng vẻ tự tin của cô, lại nghĩ đến việc ngay cả những thứ như quả năng lực mà cô cũng có được, chắc chắn có được những đồ tốt khác cũng không khó, hiện tại anh ấy trái lại thật sự đã bị cô khơi dậy sự tò mò, cũng rất mong đợi, xem thử món ngon đến nỗi làm anh ấy liếʍ đĩa rốt cuộc là gì?
Chính vào lúc họ nói chuyện, xe Lincoln đã rẽ vào đại lộ Lâm Manh, băng qua một con đường núi, chuẩn bị chạy vào tổng hành dinh của hội Thanh Long: khu biệt thự Thanh Long.
Đột nhiên, “ầm”, phía trước truyền tới một tiếng nổ...
Toàn bộ xe Lincoln đều theo đó mà rung lắc dữ dội một lúc.
Diêm Đình nổi giận: “Chết tiệt! Tên nào dám nổ súng tại địa bàn của ông? Tìm đường chết à!”