Tiêu Trì Phong im lặng nhìn Diêm Đình
Diêm Đình cũng kiên định nhìn lại anh.
Hai người cứ yên lặng nhìn nhau một hồi lâu, sau đó Tiêu Trì Phong mới thở dài nói: “Được rồi! A Đình, tôi phó thác chị dâu cho cậu. Nếu cô ấy chảy ra chuyện gì ở vùng châu thổ này thì đến lúc đó tôi sẽ hỏi chuyện cậu.”
Diêm Đình lớn tiếng vỗ ngực: “Không thành vấn đề! Tuyệt đối không có vấn đề, Đại ca, tôi cam đoaan nhất định sẽ chăm sóc tốt ho chị dâu, tuyệt đối không để bất kỳ ai tổn thương cô ấy! Ai muốn làm cô ấy bị thương nhất định phải bước qua xác Diêm Đình.”
Nghe thấy lời nói quen thuộc của Diêm Đình, trong nháy mắt nghĩ đến Củng Thần.
Củng Thần đã dùng tính mạng của anh ấy để thực hiện lời hứa hẹn này.
Vì bảo hộ Thanh Song mà anh ấy đã liều chết hy sinh tính mạng.
Nghĩ đến Củng Thần đã mất, bây giờ Tiêu Trì Phong vẫn còn cảm thấy trái tim đau nhói. Không biết Củng Thần giống như anh như bố Thanh Song, tận mắt nhìn thấy Củng Thần chết vì cô, trái tim sẽ đau đơn đến như nào?
Nghĩ đến đây, Tiêu Trì Phong không muốn nghĩ thêm, nói với Diêm Đình: “Đợi sau khi chị dâu các cậu tỉnh lại thì chúng ta sẽ thương lượng tiếp, thời gian không còn sớm, mọi người đi xuống nghỉ ngơi đi!”
Diêm Đình gật đầu: “Được, chuyện này liên quan đến sự an toàn của chị dâu, cho dù có sắp xếp đề phòng cũng nên nói trước với chị dâu, sau khi chị dâu đồng ý thì mới tiến hành.”
Tiêu Trì Phong đứng dậy: “Như vậy đi.”
Thấy bóng dáng cao lớn của Tiêu Trì Phong bước đi, khí thế trên người Diêm Đình nhanh chóng biến mất, một thân vô lực dựa vào sô phâ.
Từ rạng sáng đến bay giờ, bọn họ đều vô cùng mệt mỏi.
Nhưng tâm trạng của bọn họ cũng vô cùng hưng phấn.
Bố con Tương Thiên Bá là cái gai trong mắt bọn họ cuối cùng cũng được nhổ.
Về sau hội Thanh Long, bọn họ sẽ không bị chia làm hai phe, sẽ không bị người khác bàn tán và kìm hãm hội Thanh Long.
Diêm Đình có dự cảm, nếu bọn họ có được sự giúp đỡ của Thẩm Thanh Song thì hội Thanh Long sớm muộn cũng đạt được nguyện vọng thống nhất được vùng châu thổ, chỉ sợ rất nhanh sẽ đạt được.
Đương nhiên đây cũng là nguyện vọng của Tiêu Trì Phong.
Tiêu Trì Phong trở về phòng ngủ của Thẩm Thanh Song, anh thấy cô còn đang ngủ, đến gần nhìn cô ngủ rồi vào phòng tắm đi ắm.
Một chuyến bôn ba này khiến toàn thân của anh đầy bụi bẩn.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Tiêu Trì Phong đến giường, ôm Thanh Song kiều nhuyễn vào lòng, thỏa mãn nhắm hai mắt.
Thẩm Thanh Song không hề ngủ từ khi anh rời đi.
Cô nghĩ đến chuyện khôi phục trí nhớ, thừa dịp Tiêu Trì Phong vừa đi liền tiến vào hệ thống không gian.
Sau khi thấy không gian hệ thống thăng cấp 2 bậc, Thẩm Thanh Song vui vẻ đến miệng cười không ngừng.
Đúng lúc này, Bạch Diễm đáng yêu lại xông ra cho cô một bất ngờ lớn hơn.
“Kí chủ, cô đã thăng hai cấp, có thể có hai cơ hội bốc thăm.”
“Bốc thăm sao? Thật tốt qua! Bạch Diễm, mau mau mau, phải bốc thăm như nào? Mau dạy tôi!”
Bạch Diễm nhìn cô xem thường một cái, mang đại luân bàn để quay thưởng ra: “Tự xem đi! Chỉ cần cô không phải kẻ ngốc thì có thể hiểu được.”
Thẩm Thanh Song nhìn nó một cái: “Được, tôi tự xem, không tin tôi không hiểu được.”
Bạch Diễm khinh thường xuy một tiếng, giọng điệu lạnh lùng cho cô một bát nước lạnh: “Cho dù cô hiểu được thì cũng phải xem nhân phẩm của cô? Lát nữa không trúng được đồ tốt thì cô cũng đừng có khóc nhé? Hahaha…”