Nghe câu nói của Giang Tề Minh, bàn tay nắm lấy điện thoại của Tiêu Trì Phong căng thẳng, ánh mắt điên cuồng mây đen gió mạnh cuốn lấy: “Ông già này, nói đi! Ông muốn thế nào?”
Giang Tề Minh bị một câu ông già của anh làm tức muốn hộc máu, ông ta cắn răng, oán giận nói: “Tiêu Trì Phong, cái thằng nhãi con này, đường tưởng ông nội sẽ sợ mấy người! Mày thức thời nhanh vậy thì nhanh chóng tiêu hủy toàn bộ này liệu về nhà họ Giang trong tay mày đi, chỉ cần mày làm cho nhà họ Giang vượt qua khó khăn này, tất cả mọi chuyện sẽ đơn giản! Còn nếu mày không làm được, vậy tao chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi với một tiếng xin lỗi, người phủ nữ của mày, tao cũng chỉ có thể cho ngủ vĩnh viễn thôi!”
Tiêu Trì Phong gầm lên một tiếng: “Ông dám.”
Giang Tề Minh cười đắc ý: “Mày đã ép ông già này đến đường cùng thì còn gì mà tao không dám làm?”
Tiêu Trì Phong cắn răng, đôi mắt híp lại, giọng nói như mảng băng lạnh lẽo, mang đến cái lạnh thấu xương: “Tốt hơn hết ông phải để tôi nghe thấy giọng của cô ấy, nếu không, làm sao tôi xác định cô ấy có ở trong tay ông không? Chỉ dựa vào một câu nói, tôi sẽ không tin tưởng mấy chuyện quỷ quái mà ông nói ra.”
Giang Tề Minh cười lạnh ha ha: “Được, nếu đã muốn nghe giọng của cô ta thì tôi sẽ để cho cậu được nghe! Chờ đó.”
Nói xong, Giang Tề Minh ngắt điện thoại, gọi đến A Hào.
Trái tim Tiêu Trì Phong thắt chặn, Tiểu Thanh Song gặp phải chuyện này, hiện tại nhất định cô đang rất sợ hãi?
Giờ khắc này anh thật sự muốn biến thành chim đại bàng, lập tức xuất hiện bên cạnh cô, đem cô ôm vào trong ngực, an ủi cô, nói cô không cần phải sợ hãi!
Nhưng hiện tại cô đang ở đâu? Anh ta cũng không biết?
Tiêu Trì Phong oán hận nắm chặt tay thành quyền hung hắng đấm vào tường.
Mọi người xung quanh nhìn thấy tưởng chấn động mà sợ tới sắc mặt trắng bệnh.
Cảm giác nếu Tiêu Trì Phong dùng thêm chút lực nữa có phải bức tường này sẽ bị anh đập vỡ không?
Nhìn thấy vẻ mặt Tiêu Trì Phong tràn đầy sát khí, bộ dạng người không liên quan chớ tới gần, một đám người tự động lùi ra một đoạn, không dám tới gần anh.
Chỉ có đội trưởng Ngụy Viêm đội quân Long Viêm không sợ tiến đến, thấp giọng an ủi Tiêu Trì Phong: “Đại ca, hiện tại là thời khắc quan trọng, anh cần phải ổn định lại! Chị dâu cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ không có việc gì!”
Tiêu Trì Phong nhắm chặt mắt, gật đầu với anh ấy.
Ngụy Báo thấy Tiêu Trì Phong hiểu được ý tứ của anh ấy, dùng sức vỗ vỗ vai của anh, tỏ vẻ an ủi anh cố lên.
Nhưng nỗi đau và sự tự trách trong lòng Tiêu Chí Phong làm sao có thể xoa dịu bằng một vài lời?
Cái chết của Củng Thần, Thẩm Thanh Song mất tích, sự việc này đại biểu cho sự thất bại của anh cũng phủ lên đó bóng ma tâm lý cho cuộc đời đầy hào quang sáng lạn của anh.
Chỉ mong Tiểu Thanh Song của anh sẽ không vì chuyện này mà mất lòng tin đối với anh.
“Song Song, Song Song, Song Song, em đang ở nơi nào? Em đang ở đâu? Ở đâu chứ?”
Ở vùng châu thổ xa xôi, Thẩm Thanh Song đang nhàn nhã ngồi dựa vào ghế sô pha ăn hoa quả Tần Sở Sở mang đến, đột nhiên cảm thấy mũi khó chịu hắt xì một cái.
Cô xoa xoa cái mũi, thì thào nói: “Chẳng lẽ có người nhắc đến mình?”
Đúng lúc này, giọng nói của vua hệ thống vang lên trong đầu cô: “Kí chủ, điện thoại của A Hào vang lên, có muốn nghe không?”
Thời điểm hệ thống phân giải A Hào chỉ phần giải cơ thể anh ta, còn đồ của anh ta vẫn ở bên trong hệ thống không gian, dùng để phòng ngừa bất trắc, không ngờ nhanh như vậy đã cần dùng tới.