Vẫn là cái khách sạn đó, giường đó, phòng đó, cũng hai người đó.
Nhưng hôm nay trừ Thẩm Úc và Lâm Hiên, còn có thêm một ít đồ vật.
Lâm Hiên quỳ trên giường, hai chân tách ra, nửa người dưới trần trụi đều bại lộ trước mặt Thẩm Úc.
Thẩm Úc cầm một chuỗi hạt châu đã bôi gel bôi trơn, đút từ từ từ viên nhỏ nhất vào c̠úc̠ Ꮒσα của Lâm Hiên.
Mỗi hạt châu to nhỏ khác nhau. Hạt đầu tiên chỉ nhỏ bằng đầu ngón tay, rồi dần dần càng lớn đến bằng hai ngón tay. Từng hạt từng hạt, theo động tác của Thẩm Úc va chạm vào nhau kêu vang, là ngọc hàng thật giá thật.
Lâm Hiên hừ một tiếng, chịu đựng cảm giác không khỏe có dị vật tiến vào cơ thể, ngay sau đó bị nam nhân nhét viên thứ hai, rồi viên thứ ba.
Thứ này tuy rằng không lớn bằng kích cỡ của Thẩm Úc, nhưng trực tiếp tiếp xúc với da thịt nên vô cùng lạnh, lạnh đến nỗi làm c̠úc̠ Ꮒσα Lâm Hiên co chặt từng trận từng trận, đem hạt châu xoắn chặt.
Đây là lần đầu tiên hai người dùng đạo cụ nên đều tò mò hưng phấn không nhịn được.
"Thật tham ăn." Thẩm Úc thấy c̠úc̠ Ꮒσα Lâm Hiên mấp máy không nhịn được xấu xa trêu đùa.
Hắn cố ý buông tay ra, để một nửa hạt châu còn chưa tiến vào hết lay động giữa không trung. Hạt châu chẳng những không có bị đẩy ra ngoài, ngược lại giống như bị c̠úc̠ Ꮒσα của Lâm Hiên tự mình hút lấy, đẩy mạnh vào trong.
Lâm Hiên nhịn không được lại rêи ɾỉ vài tiếng, quay đầu trừng mắt liếc Thẩm Úc một cái, mặt mày đỏ bừng.
Thẩm Úc bị cái liếc mắt này liếc cho cứng lên, đũng quần nhanh chóng bành trướng.
Nhưng hắn hạ quyết tâm hôm nãy phải chậm rãi chơi đùa, cũng không vội nhập cuộc, tiếp tục đẩy nửa hạt châu còn dư lại vào bên trong cơ thể Lâm Hiên.
Đuôi hạt châu có một cái lông tơ màu trắng, nhìn xa xa giống như một cái đuôi đáng yêu. Da thịt trắng nõn của Lâm Hiên đặt bên cạnh nó thậm chí còn tạo ra cảm giác sắc tình.
Đây là do Lý Nham đưa cho Thẩm Úc. Tiểu tử kia có đặc thù đam mê, từ sau khi phá thân xử nam xong đều góp nhặt mấy cái đồ chơi tình thú.
Mấy hôm trước nó cầm lại đây đưa cho Thẩm Úc để hắn có thể thử chơi. Vốn dĩ cũng chỉ là thương lượng với Lâm Hiên thử xem xem, không nghĩ tới hiệu quả còn rất không tồi.
Thẩm Úc nhét toàn bộ hạt châu vào trong cơ thể Lâm Hiên, vỗ vỗ mông của cậu ý bảo đã được rồi.
Lâm Hiên không quá thích ứng, có chút thẹn thùng ngồi dậy, liều mạng lấy áo che lại nhưng chỉ có thể che qua mông, lại không che được cái đuôi dài kia.
Cậu mặc trên người cũng là áo sơ mi mà Thẩm Úc đem tới. Chẳng qua kích cỡ lớn hơn mấy số, mặc ở trên người lỏng lẻo, Lâm Hiên chỉ cần cúi đầu khom lưng đã có thể thấy được xương quai xanh cùng đầṳ ѵú.
Thẩm Úc còn cố ý chọn một cái áo hơi hơi xuyên thấu, ở một góc nào đó hạ mắt, thoạt nhìn Lâm Hiên giống như không mặc gì.
Chẳng qua Lâm Hiên không biết, chỉ cảm thấy thẹn thùng muốn che khuất hạ thân trống rỗng.
Thẩm Úc thò người tới ôm lấy cậu, mê luyến hôn môi Lâm Hiên: "Bảo bối, cảm giác thế nào?"
"A... Cảm giác kỳ lạ lắm..." Lâm Hiên không muốn thừa nhận, hạt châu ở trong cơ thể cậu vẫn luôn cọ xát, còn trướng trướng giống như cảm giác đang bị ȶᏂασ vậy...
"Hức..." Lâm Hiên giật mình, không biết là viên nào đυ.ng tới điểm da^ʍ, làm hạ thân của cậu rốt cuộc cũng phản ứng – Lâm Hiên cương.
Thẩm Úc không có chạm vào cậu, chỉ là cầm vạt áo xốc lên.
Lâm Hiên kẹp chặt hai chân, vật nam tính xinh đẹp dưới ánh mắt của Thẩm Úc run đến lợi hại. Dưới thân của cậu đã ướt đẫm, cái đuôi lông xù cũng bị dính một ít nước da^ʍ.
"Bảo bối da^ʍ đã ướt thành như vậy rồi sao?" Âm thanh của Thẩm Úc chứa đầy tìиɧ ɖu͙©, giống như đang mê hoặc Lâm Hiên: "Hiên Hiên, em có muốn không?"
Lâm Hiên không trả lời, trong mắt ngập tràn hơi nước, giống như đang cố kìm nén.
Thẩm Úc thấy được càng muốn khi dễ cậu, duỗi tay vuốt ve bắp đùi của Lâm Hiên: "©ôи ŧɧịt̠ bự của ông xã sẽ làm bé cɧó ©áϊ thoải mái."
Nhìn Thẩm Úc tràn đầy sắc dục, Lâm Hiên có chút ngây người. Thật sự là quá phạm quy rồi.
Không đợi cậu mở miệng, hai chân của Lâm Hiên bị Thẩm Úc cường ngạnh tách ra. Động tác này tác động đến hạt châu trong cơ thể, bức cho Lâm Hiên rêи ɾỉ ra tiếng: "A......"
Cậu bị kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ cả cơ thể, lỗ l*и thậm chí còn hưng phấn mà phun ra một cỗ nước da^ʍ.
Thẩm Úc duỗi tay nắm tay ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ của Lâm Hiên, dùng lòng bàn tay ấn lại. Cảm giác muốn bắn tinh mãnh liệt nảy lên trong nháy mắt, lại bị đầu ngón tay ngăn chặn.
"Buông ra... Buông ra đi mà..." c̠úc̠ Ꮒσα không ngừng truyền đến kɧoáı ©ảʍ, hơn nữa địa phương mẫn cảm nhất cơ thể đang bị nắm giữ, Lâm Hiên lúc này không thể nghĩ được điều gì khác.
Thẩm Úc dùng cái tay không kia chậm rãi Thẩm Úcốt từ dưới lên cho Lâm Hiên, lại hỏi một lần: "bảo bối, muốn sao?"
Lâm Hiên bị bức khóc, mở miệng thở hổn hển: "Muốn..."
Thẩm Úc: "Muốn cái gì?"
Lâm Hiên: "Muốn ông xã, dùng ©ôи ŧɧịt̠ bự ȶᏂασ em..."
Thẩm Úc bị cậu kí©ɧ ŧɧí©ɧ không chịu được, cúi người cắm ©ôи ŧɧịt̠ lớn vào lỗ l*и đang tràn lan nước da^ʍ.
"A...." Lâm Hiên kinh hô ra tiếng, bị kɧoáı ©ảʍ tra tấn vừa thoải mái lại vừa khó chịu.
Côи ŧɧịt̠ bự của nam nhân ȶᏂασ vào, lại bị hạt châu phía sau nghiền ép, làm Lâm Hiên không khống chế được mà run rẩy: "Lấy... Lấy ra đi..."
Hai cái lỗ đồng thời bị dị vật tiến vào, một cái động cũng sẽ tác động đến cái khác. Loại kɧoáı ©ảʍ này quả thực là tăng lên gấp bội, Lâm Hiên căn bản không thừa nhận nổi.
Thẩm Úc không nghe lời cậu, ngược lại cảm thấy Lâm Hiên càng lúc cắn hắn càng chặt.
Thẩm Úc nhất thời không khống chế được lực đạo, ȶᏂασ cho Lâm Hiên phải khóc kêu: "A... A a... Không... Không cần... Không được... Sắp hỏng rồi..."
Thẩm Úc nhìn chằm chằm Lâm Hiên hoảng loạn không ngừng vặn vẹo cơ thể, không còn biệp pháp ôn nhu mà đối đãi với cậu. Hắn trực tiếp xé nát áo trên người Lâm Hiên, ôm người lên dính sát vào nhau.
"A... Không cần..." đồ vật của Thẩm Úc tiến sâu cơ hồ muốn ȶᏂασ đến tử ©υиɠ, hạt châu phía sau cũng bởi vì tư thế đột nhiên biến hóa, va chạm không hề có quy luật.
Lâm Hiên mẫn cảm cả người nhũn ra, căn bản không chống đỡ được cơ thể của mình.
Hai tay của cậu choàng qua cổ nam nhân, thân hình bị xóc phập phồng không ngừng, đầṳ ѵú đã hoàn toàn dựng thẳng lên cọ xát trên quần áo của Thẩm Úc, vô luận là chỗ nào cũng kí©ɧ ŧɧí©ɧ Lâm Hiên không chịu nổi.
Thẩm Úc cũng cởϊ qυầи áo, một tay từ vòng eo sờ lên đầṳ ѵú xoa bóp, một tay kia đi xuống nhẹ nhàng nắm lấy cái đuôi.
"A..." hai cái lỗ của Lâm Hiên đồng thời cắn chặt, dù là l*и da^ʍ phía trước hay c̠úc̠ Ꮒσα phía sau đều đạt kɧoáı ©ảʍ cực hạn, dươиɠ ѵậŧ run rẩy muốn bắn.
Thẩm Úc đột nhiên ý thức được, đây là lần đầu tiên hắn đồng thời ȶᏂασ hai cái lỗ da^ʍ của Lâm Hiên, lại bức cậu đến bắn tinh, ngẫm lại có chút hưng phấn.
Thẩm Úc muốn hưởng thụ giây phút này nhiều hơn, lấy tay nắm lấy dươиɠ ѵậŧ của Lâm Hiên.
Lâm Hiên bị bức khóc nấc lên, đáng thương hề hề mà xin tha: "Ô ô... Cho em bắn... Ông xã..."
Thẩm Úc: "Chờ một chút."
Lâm Hiên: "Không cần... Không được... tao bảo bối không được..."
Thẩm Úc: "Bảo bối, hôn ông xã một chút."
Lâm Hiên ngoan ngoãn mà hôn mặt nam nhân một cái.
Thẩm Úc cười, ngữ khí dỗ dành nói: "Không phải chỗ đó."
Lâm Hiên không có cọ xát, trực tiếp hôn lên miệng Thẩm Úc.
Thẩm Úc khẽ cắn môi của cậu. Đầu lưỡi xâm nhập trong miệng của Lâm Hiên, tùy ý làm bậy mà cắи ʍút̼ đầu lưỡi, liếʍ qua mỗi tấc trong khoang miệng.
"Hức..." Lâm Hiên chậm rãi đáp lại, vươn đầu lưỡi chủ động dây dưa với Thẩm Úc.
Thẩm Úc hôn cậu một hồi, đột nhiên nói: "bảo bối, chờ ông xã cùng nhau."
Lâm Hiên nghe hiểu, phối hợp mà nhịn một hồi.
Thời điểm cậu bị Thẩm Úc ȶᏂασ đến bắn, đồng thời cũng cảm giác được Thẩm Úc bắn tinh vào cơ thể mình.
Xong việc, Thẩm Úc ôm lấy Lâm Hiên mệt đến nằm liệt sủng nịch hôn môi.
Trong lòng nghĩ, xem ra về sau phải tìm Lý Nham để tìm thêm mấy món đồ chơi rồi.