Làm Trước Yêu Sau

Chương 25

Lâm Hiên chuẩn bị cho cuộc thi, Thẩm Úc có thể nhân cơ hội mỗi giờ ăn trưa để thân cận với bảo bối, nhưng chỉ là hôn môi sờ loạn mà thôi.

Đến cuối tuần, Lâm Hiên cùng giáo viên đi thành phố khác dự thi. Trong lúc kì thi diễn ra, toàn bộ điện thoại đều phải nộp lên. Suốt hai ngày không được nói chuyện với Lâm Hiên, Thẩm Úc cảm thấy bản thân trúng bệnh tương tư như trong tiểu thuyết.

Dù làm gì cũng đều nhớ Lâm Hiên, mỗi ngày đều chỉ nhìn chỗ ngồi của Lâm Hiên mà phát ngốc.

Ngày Lâm Hiên trở về, Thẩm Úc cảm thấy bản thân như được sống lại.

Thời gian nghỉ trưa, Lâm Hiên bị Thẩm Úc đè lên cánh cửa WC, hôn đến không thở nổi.

Thẩm Úc nhớ Lâm Hiên không chịu được. Hiện tại vất vả lắm mới nhìn thấy người, thật sự hận không thể ôm lấy Lâm Hiên khảm vào trong xương cốt.

Lâm Hiên bị nhiệt tình của Thẩm Úc làm cho nóng cả người, cũng bị lực đạo mạnh mẽ làm đau: "Ư... Thẩm Úc... Đau..."

Thẩm Úc dừng lại, hai mắt hồng hồng, thở hổn hển: "Bảo bối, nhớ em." Nói xong lại hướng đến đôi môi sưng đỏ kia mà hôn xuống.

Lâm Hiên ôm lấy cổ Thẩm Úc, thừa nhận nụ hôn.

Thẩm Úc: "Gọi ông xã đi."

Lâm Hiên: "...Ông xã."

Thẩm Úc nhẹ nhàng đặt Lâm Hiên xuống nắp bồn cầu, chậm rãi tách hai chân cậu ra.

Quần của Lâm Hiên đã bị cởi hơn một nửa, rớt ở mắt cá chân.

Áo đã bị Thẩm Úc cởi ra ném qua một bên. Đầṳ ѵú được nam nhân mυ'ŧ liếʍ một thời gian dài nay đã lớn hơn một chút, đỏ tươi ướŧ áŧ.

Thẩm Úc: "vυ' da^ʍ của bảo bối bị ông xã mυ'ŧ càng ngày càng lớn nè. Mặc áo mỏng một chút có phải sẽ thấy đầṳ ѵú của em luôn không? Lần này tự mình bẻ l*и để ông xã ȶᏂασ có được không?"

Lâm Hiên nghe được mặt đỏ tim đập, nhưng cậu không muốn cự tuyệt. Lâm Hiên ngồi trên nắp bồn cầu, nhút nhát sợ sệt duỗi tay xuống tách hai mép l*и ra, mới cảm thấy thẹn thùng cắn môi, trả lời: "Anh... Sao mà phiền..."

Lỗ l*и bị ngón tay trắng trẻo tách ra, lộ ra hộŧ ɭε đỏ tươi cùng miệng l*и đang mấp máy. Một lát sau, l*и da^ʍ chậm rãi hộc ra một dòng chất lỏng trong suốt.

Thẩm Úc ngồi xổm xuống nhìn, cười xấu xa nói: "L*и da^ʍ sao lại tự chảy nước da^ʍ rồi. Có phải bởi vì lâu lắm không được ©ôи ŧɧịt̠ bự của ông xã ȶᏂασ không? Hửm?" Hắn vươn hai ngón tay ra cắm vào trong lỗ l*и, lúc này nước da^ʍ chảy càng nhiều, theo đáy chậu mà chảy xuống phía dưới.

Lâm Hiên đỏ mặt, ánh mắt mê ly nhìn Thẩm Úc: "Ưʍ... l*и da^ʍ lâu lắm không ăn ©ôи ŧɧịt̠ lớn của ông xã, hiện tại... ngứa lắm... A..." Nói xong khẽ di chuyển hai cánh mông, chủ động phun ra nuốt vào ngón tay của Thẩm Úc.

Thẩm Úc nghe được hô hấp càng nặng, bảo bối của hắn --- quá da^ʍ.

Thẩm Úc dùng sức chọc l*и da^ʍ mấy cái, lấy ra càng nhiều nước sướиɠ, còn dính ra cả lòng bàn tay. Hắn đứng thẳng dậy: "hôm nay ông xã sẽ dùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ cho l*и da^ʍ và c̠úc̠ Ꮒσα của Lâm Hiên ăn no."

Thẩm Úc chỉ kéo khóa quần, kéo qυầи ɭóŧ xuống, ©ôи ŧɧịt̠ lớn đã hoàn toàn cương cướng liền bật ra.

Lâm Hiên thò người liếʍ vài cái, Thẩm Úc bảo cậu đứng lên, quay người lại, nâng một chân đặt lên nắp bồn cầu.

Tư thế này làm l*и da^ʍ của Lâm Hiên càng căng chặt, thế nhưng Thẩm Úc lại cắm vào c̠úc̠ Ꮒσα trước.

Có lẽ vì đang ở trong WC trường học càng làm người khác hưng phấn, Thẩm Úc càng thêm dùng sức đâm chọc. Hai tay Lâm Hiên đỡ vách tường, cánh mông bị tinh hoàn của Thẩm Úc đập vào bạch bạch, chẳng mấy chốc đã đỏ lên.

Tay Thẩm Úc lúc thì xoa bóp đầṳ ѵú của Lâm Hiên, lúc thì lại cắm vào l*и da^ʍ móc loạn, Lâm Hiên nhỏ giọng rêи ɾỉ: "A... Ưʍ... Ca ca..."

"Bảo bối mau kêu vài tiếng ông xã nghe nào." Thẩm Úc cười xấu xa rút ra một chút, hướng tới điểm da^ʍ mà chậm rãi ma sát.

Tuyết tiền liệt không phải bị va cham hung hăng, mà là không ngừng nhẹ nhàng cọ xát, Lâm Hiên chỉ cảm thấy giống như bị điện giật.

Cậu cũng không chịu nổi nữa, mở miệng đứt quãng nói: "Ông xã thật là lợi hại, không cần cọ... bên trong c̠úc̠ Ꮒσα da^ʍ trướng lắm, Hiên Hiên không chịu nổi... A.... Phải bị ông xã đại công cẩu ȶᏂασ chết..."

Cảm thấy vô cùng thẹn thùng, nhưng lại khiến người khác kí©ɧ ŧɧí©ɧ muốn ngừng mà không được...

Mỗi một câu nói, c̠úc̠ Ꮒσα lại co rút lợi hại hơn một chút. Tầng tầng lớp lớp thành ruột ôm lấy ©ôи ŧɧịt̠ bự của Thẩm Úc giữ lại không cho nó đi.

Thẩm Úc cũng bị Lâm Hiên kêu da^ʍ làm cho đỏ mắt, từng chút từng chút hung hăng ȶᏂασ vào, khiến cho nước da^ʍ vung tung tóe mọi nơi, trực tiếp đυ.ng phải điểm mẫn cảm.

Lâm Hiên dường như một bên co rút một bên rêи ɾỉ: "A... ông xã ȶᏂασ em sướиɠ... Lại bị ȶᏂασ tới rồi... Phải bị ȶᏂασ chết... A ha... Côи ŧɧịt̠ bự của ông xã trướng đầy... Hức... Sâu quá... Bé cɧó ©áϊ muốn hư rồi..."

Thời điểm đang hưng phấn, miệng của Lâm Hiên bị bịt kín.

Đại não Lâm Hiên trống rỗng, mờ mịt mà nghe được có tiếng bước chân càng lúc càng gần, trong chốc lát mới ý thức được là có người vào đây. Cú© Ꮒσα xoắn chặt một cái, phía trước cũng lập tức bắn ra.

Tiếng nướ© ŧıểυ bên ngoài truyền vào, còn có giọng nói trầm thấp: "Lúc nãy tiến vào hình như có nghe được âm thanh gì đấy mà. Sao hiện tại không có..."

Thẩm Úc phi thường hưởng thụ cảm giác vách ruột xoắn chặt từng đợt, không chỉ tiếp tục thọc vào rút ra, còn ý xấu mà cố ý đυ.ng phải cánh cửa một chút, làm Lâm Hiên sợ tới mức sắc mặt trắng nhợt.

"Quả nhiên có người ở bên trong." Âm thanh kia càng ngày càng gần, cuối cùng chuẩn xác mà ngừng ngay phía trước cửa gian của hai người. "Có phải có khó khăn cần tôi hỗ trợ không?"

Thẩm Úc vào lúc này ȶᏂασ thật mạnh vào điểm mẫn cảm của Lâm Hiên làm cậu không thể đè nén được âm thanh mà "ưm" một tiếng.

"Bạn học, có chuyện gì sao?" Người nọ vô cùng nôn nóng: "Nghe âm thanh của cậu rất thống khổ..."

Mặt Lâm Hiên trắng hoàn toàn, mồ hôi lạnh từ thái dương nhỏ xuống tí tách, nhìn tay Thẩm Úc làm bộ mở cửa liều mạng lắc đầu.

Đồng thời l*и da^ʍ phía trước nóng lên, một cảm giác mất khống chế truyền đến, một dòng chất lỏng ập đến, tí tách chảy xuống dưới.

Thẩm Úc lên tiếng: "Không sao. Tôi bị táo bón, gấp muốn đập tường."

Người nọ cười ha ha hai tiếng, lúc này mới rời đi.

Biết là Thẩm Úc cố ý, Lâm Hiên tức giận đấm một cú lên người hắn.

Thẩm Úc cười cười dỗ dành: "Bảo bối, anh sai rồi." Dò theo nước ở l*и da^ʍ của Lâm Hiên, hắn đặt mũi ngửi ở phía dưới: "Cái gì đây? Bảo bối bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ... Nướ© ŧıểυ?"

Lâm Hiên đỏ mắt biện giải: "Không có. Em vẫn luôn dùng phía trước đi tiểu."

Thẩm Úc lại sờ soạng một ít, phát hiện nước kia còn có chút dính dính, nhìn nhìn phán đoán nói: "Không phải nướ© ŧıểυ, Hiên Hiên của chúng ta đây là... triều xuy?"

"Câm miệng." Lâm Hiên cảm thấy vô cùng thẹn thùng. Dưới tình huống như vậy, bản thân cư nhiên bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến triều xuy.

Thẩm Úc nhìn bên môi Lâm Hiên còn dính nước miếng của mình, bộ dáng nhu nhược đáng thương lại bừng bừng hứng thú, lại cắm vào c̠úc̠ Ꮒσα một lần nữa.

Vừa mới triều xuy, cả người Lâm Hiên vô cùng mẫn cảm. Cú© Ꮒσα run rẩy dường như không ngừng kẹp, Thẩm Úc cũng rất nhanh mà bắn ra.

Một lần xong Thẩm Úc liền ngừng. Thời gian nghỉ trưa không đủ, hiện tại không ȶᏂασ được l*и da^ʍ của Lâm Hiên.

Ôm Lâm Hiên từ phía sau, hắn nhẹ nhàng liếʍ lỗ tai Lâm Hiên: "Buổi tối tan học không cần về sớm được không?"

Lâm Hiên hiểu ý của Thẩm Úc, xấu hổ đỏ mặt đồng ý.