Chương 257:
Kiều Phong Khang nhíu mày.
Anh bước tới sảnh lớn thì thấy Kiều Vân Nhung và Tô Hoàng Quyên đều ở đây, đang đứng trò chuyện với nhau.
Hai người thấy anh tới thì cùng lúc nhìn về phía anh.
“Chị cả lái xe tới đây à?”
Kiều Phong Khang không thèm nhìn Tô Hoàng Quyên, anh đi thẳng tới trước mặt Kiều Vân Nhung.
Kiều Vân Nhung rót ly nước cho anh rồi lắc đầu: “Không, chị và thằng tự đều do tài xế chở tới. Tài xế chở tụi chị đến rồi đi rồi. Không phải là Nam Thành lái xe tới à?”
“Xe của em thằng tự lái đi rồi” Kiều Nam Thành nói.
“Vậy là tối nay không ra khỏi vườn được rồi. Sao, em muốn đi à?” Kiều Vân Nhung nhìn Kiều Phong Khang.
Vẻ mặt anh trở nên khó coi: “Trong nhà xe không có xe nào khác à?”
“Em vừa xem, xe thì có nhưng không có xăng” Tô Hoàng Quyên nói xen vào.
Chết tiệt! Vậy là tối nay không về được rồi!
“Em cũng đừng phiền thế. Tới rồi thì ở đây đi, mai là thằng tư tới.” Kiều Nam Thành VỖ vai Kiều Phong Khang: “Nghỉ ngơi sớm một chút, xem như là ở lại với mẹ Không còn lựa chọn nào khác.
Đừng nói từ đây đi tới trong phố, chỉ mới đi tới chỗ bắt được xe thôi cũng là sáng mai rồi.
Đêm rất dài.
Kiều Phong Khang đi ra khỏi nhà xe, anh vẫn không hề buồn ngủ.
Đúng như Tô Hoàng Quyên nói, trong nhà xe chỉ có xe, không có xăng.
Anh rất lo lắng cho cô nhóc của anh.
Chỉ sợ là tới giờ cô vẫn đang chờ anh về nhà.
Kiều Phong Khang cảm thấy rất nóng nực, anh cởϊ áσ khoác ra rồi ngồi xuống ghế sô pha.
“Chưa ngủ à?” Kiều Nam Thành đi lấy hai chai rượu dưới hầm lên thì thấy Kiều Phong Khang đang ngồi trên ghế sô pha.
“Không buồn ngủ.”
“Vậy thì tốt, đi uống với anh một chút.” Kiều Phong Khang đứng dậy vào phòng bếp lấy một ly đế cao.
Ở vườn sau, hai người đàn ông ngồi cụng ly.
Lúc này đã là cuối thu.
Những tán cây um tùm trong vườn đã rụng hết lá. Bầu trời đêm mênh mông điểm rất nhiều ngôi sao sáng, chung quanh rất im lặng.
Kiều Phong Khang nghĩ, khi anh và Du Ánh Tuyết già rồi thì sẽ chọn nơi như thế này mà sống, bình yên cũng là một chuyện rất tốt.
“Nghĩ gì thế?” Kiều Nam Thành hỏi anh.
“Nghĩ một vài chuyện rất xa xôi.” Anh nhớ tới cô nhóc của mình rồi quay lại nhìn về phía Kiều Nam Thành: “Vẫn luôn nợ nhà anh một lời giải thích. Nhưng cũng cảm ơn anh và chị dâu không trách em ích kỷ.”
Kiều Nam Thành biết anh đang nói tới chuyện Du Ánh Tuyết.
“Có lẽ cho dù tất cả mọi người đều phản đối thì em vẫn đến với Du Ánh Tuyết nhỉ? Đối với em Du Ánh Tuyết quan trọng tới thế sao?”
Kiều Phong Khang giơ chiếc nhẫn trên tay lên rồi trả lời Kiều Nam Thành bằng vài chữ: “Không phải là cô ấy thì em không cưới”
Rất kiên quyết và vững tâm.
Kiều Nam Thành nhìn anh, vốn ông ta vẫn hơi canh cánh trong lòng nhưng giờ đã bình tĩnh trở lại.
Tình yêu là thứ không ai nói trước được. Có lẽ ông trời đã định Du Ánh Tuyết phải ở bên cạnh Kiều Phong Khang, còn Minh Đức chỉ là một người khách qua đường mà thôi.
Chuyện này cũng là một loại trưởng thành. Đối với một cậu trai vừa đầy 20 tuổi thì có lẽ cũng không phải chuyện xấu.
“Minh Đức hồi phục sao rồi?” Kiều Phong Khang hỏi.
“Cũng khá tốt, chỉ là vẫn chưa thể ngồi máy bay nên lần này không về nước.”
“Về muộn một chút cũng tốt.”
Bây giờ Kiều Thanh đang rất hỗn loạn, anh đã hiểu rõ dã tâm của Kiều Quốc Thiên và Kiều Vân Nhung, những ông già trong ban giám đốc cũng đang rục rịch.
Nếu như muốn đàn áp bọn họ rồi lại ổn định tình hình thì cũng mất khoảng ba năm năm năm.
Hai anh em trò chuyện với nhau, cụng ly cũng là một chuyện khá vui sướиɠ.
Uống hết hai bình rượu rồi Kiều Nam Thành lại xuống hầm lấy thêm mấy bình lên.
Cuối cùng hai người uống đến bất tỉnh nhân sự mới thôi Tô Hoàng Quyên đang ngủ thì nghe tiếng đập cửa.