Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 256

Chương 256:

Không có tin tức về anh cả. Ở một nơi khác.

Trong phòng của bà cụ, Kiêu Phong Khang hỏi: “Bác sĩ, tình hình của bà cụ thế nào rồi?”

“Bệnh nhân bị bệnh, cộng thêm tuổi tác lớn, gần đầu buồn bực không tiêu, cho nên khó tránh khỏi bệnh cũ tái phát. Gần đây để cho bà cụ ở khu nông thôn này giải sầu một chút đi. Con cháu như mấy người đừng chọc cho bà cụ tức, mọi người phải ở bên bà cụ, tâm trạng tốt thì bệnh cũng tự nhiên tốt lên.”

“Cảm ơn, tôi tiễn anh ra ngoài nghỉ ngơi.”

“Vậy cảm ơn anh Khang”

Bác sĩ riêng cầm theo một cái rương đi theo Kiều Nam Thành ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn Kiều Phong Khang ngồi với bà cụ, bà cụ nằm trên giường thấy con trai thì muốn chống người dậy.

Bởi vì chuyện của Du Ánh Tuyết và mẹ cô nên Kiều Phong Khang vẫn có chút khó chịu trong lòng với bà cụ. Nhưng bà cụ cũng rất khổ sở, người con trai là anh đều biết hết.

Lúc thi thể của thằng tư bị thiêu đến không nhìn ra hình người được ôm ra từ đám cháy thì bà cụ đã ngất đi tại chỗ. Từ đó sầu não uất ức mấy năm trời mới thoát ra được.

Sự đau khổ của việc mất chồng mất con sâu tận tâm khảm.

“Mẹ đừng lộn xộn.” Kiều Phong Khang đưa tay đỡ bà cụ rồi lấy gối để bà tựa lên.

Sau khi điều chỉnh tư thế xong thì bà cụ cầm lấy tay của Kiều Phong Khang.

Tay của bà cụ lạnh buốt, Kiều Phong Khang đau lòng cầm lấy chăn tủ tay bà ấy lại.

“Trời ngày càng lạnh, mẹ đừng để lạnh mình.”

Bà cụ thấy con trai làm thế thì mũi càng chua.

“Mẹ tưởng con không tới…”

“Mẹ nên để mọi người cho con biết sớm hơn”

“Con vì Du Ánh Tuyết kia mà vẫn luôn giận mẹ, mẹ biết hết.” Khi nhắc tới Du Ánh Tuyết thì vẻ mặt của bà cụ trở nên căng thẳng.

Sắc mặt của Kiều Phong Khang cũng trở nên trầm trọng: “Nếu mẹ nhắc con sớm một chút thì con có thể dẫn cô ấy tới thăm mẹ.”

“Dẫn nó tới làm gì?” Bà cụ có chút không vui, bà nhớ tới cái gì rồi nhíu mày nhìn con trai mình: “Nghe Hoàng Quyên nói thì nó mang thai con của con rồi à?”

Khi nhắc tới đứa bé và cô thì trên mặt của Kiều Phong Khang có thêm chút dịu dàng. Anh gật đầu: “Vâng, mẹ sắp có cháu trai ôm rồi.”

Anh vốn cho rằng bà cụ sẽ phản đối nhưng chỉ nghe bà cụ thở dài: “Mẹ già rồi, bây giờ sức khỏe cũng không tốt. Mẹ không xen vào chuyện của các con nữa, muốn làm gì thì làm”.

Kiều Phong Khang nhìn về phía bà cụ.

Làm như thế này không giống như tính cách của bà.

“Đừng nhìn mẹ như thế, nói thật là mẹ vẫn không cách nào chấp nhận được Du Ánh Tuyết” Dường như bà cụ nhìn ra sự thắc mắc của con trai: “Cho dù có đứa bé này thì con cũng đừng nghĩ rằng mẹ sẽ đồng ý nó bước vào nhà họ Kiêu. Mẹ buông lỏng là vì nể tình đứa bé mà thôi, chấp nhận đứa bé nhưng không có nghĩa là chấp nhận Du Ánh Tuyết”

Kiều Phong Khang không muốn nhiều lời: “Đó đều là chuyện sau này, đợi khi sức khỏe của mẹ tốt hơn thì con nói chuyện với mẹ sau.”

Anh nói xong rồi dém chăn cho bà cu.

“Con muốn đi à?”

Kiều Phong Khang ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường. Không ngờ bây giờ đã là đêm khuya.

Trong đầu anh bỗng hiện lên dáng vẻ một thân một mình của cô bé kia, buồn bã, lo lắng. Anh không ở đó, lỡ đâu nửa đêm cô gặp ác mộng.

“Vâng, mai con tới thăm mẹ”

“Tối nay đừng đi” Bà cụ giữ anh lại: “Lâu rồi mẹ chưa thấy con, tối nay ở lại với mẹ đi.”

“Để mai đi, ngày mai con tới với me.”

Kiều Phong Khang kiên trì muốn về.

Trong nhà còn một bạn nhỏ nên anh không yên tâm lắm. Huống chi ở đây còn chẳng có tín hiệu.

Bà cụ biết tính anh nên cũng không nói thêm gì, buông tay để anh đi.

Kiều Phong Khang đi ra khỏi phòng của bà cụ thì gặp Kiều Nam Thành.

“Anh hai, anh về phố à? Nếu anh không về thì cho em mượn xe đi.”

“Xe của anh à?” Kiều Nam Thành nhún vai: “Em chậm một bước rồi, mới nãy Quốc Thiên lái đi, nói là vào phố có việc gấp”