Tôi Không Muốn Trở Thành Omega

Chương 228: Con trai?

Tiếng hô bén nhọn kia vừa vang lên, còn chưa kịp để mọi người định thần lại là có chuyện gì. Thì không biết từ đâu, một bóng đen đột ngột xuất hiện, lao vụt qua trước mắt mọi người. Tốc độ kia, quả thực có thể sánh ngang với tuyển thủ chạy điền kinh bậc nhất của Tinh hệ.

Mặc kệ tiếng ồn ào cùng thanh âm hô dừng tay của người bên ngoài, Lâm Hàm miệng vẫn đọc chú ngữ, tay vẫn kháp kháp quyết. Đã tới nước này, cậu không thể dừng lại được nữa, nếu không, không những chính cậu bị phản phệ, mà con quái vật bên trong cũng sẽ thừa cơ trốn thoát ra ngoài.

“Đã bảo dừng lại, con rốt cục có nghe thấy hay không?!!!”. Thanh âm bén nhọn này lần nữa vang lên, chỉ là lần này đã ở sát ngay bên cạnh Lâm Hàm.

Phải, người đến không ai khác chính là mẹ Lâm. Bà hiện tại mặt mũi đều xám ngắt, hai mắt một mảnh đỏ ngầu. Mặc kệ móng tay bén nhọn của mình, cứ như thế mà bấu chặt lấy tay Lâm Hàm.

Cảm nhận được đau đớn truyền tới, Lâm Hàm có chút không thể tin nổi quay sang nhìn mẹ Lâm. Chỉ là, nghĩ tới tâm tính bà lương thiện, lại hết sức áy náy với Mẫn Huyền. Cho nên có lẽ vì thấy cậu đang muốn lấy mạng cậu ta, bà mới tức giận như vậy.

Chỉ là, bây giờ cậu không có thêm một cái miệng nữa để giải thích.

Lâm Vĩnh Kỳ, Mục Diệc Thần, Lăng Xuyên cùng Triệu Mặc đứng bảo hộ xung quanh cậu. Lúc này, thấy mẹ Lâm đang thương tổn tới Lâm Hàm, cho dù là mẹ ‘vợ’ tương lai, bọn họ cũng tuyệt đối không chấp nhận bà ta làm cho cậu bị thương.

Lâm Vĩnh Kỳ là người bước tới đầu tiên, dùng sức đem bàn tay đang bấu chặt lấy Lâm Hàm gỡ ra. Chỉ là, không hiểu vì sao, sức lực của mẹ Lâm hôm nay vô cùng lớn. Móng tay sắc nhọn đã găm vào da thịt Lâm Hàm, nếu bây giờ hắn lại cưỡng ép tách ra, tay cậu chắc chắn sẽ bị thương không hề nhẹ.

Mắt thấy bà đang làm ảnh hưởng đến Lâm Hàm rất nhiều, Mục Diệc Thần cũng ra mặt, đem mọi chuyện giải thích rõ ràng ra. Bọn họ tưởng rằng, ban nãy mẹ Lâm có lẽ không ở chỗ này, cho nên không biết chuyện Mẫn Huyền là Trùng tộc hóa thân thành, cho nên đem mọi chuyện sơ lược kể rõ.

Còn đặc biệt nhấn mạnh, đó không còn là Mẫn Huyền trước kia nữa rồi. Nó chỉ là một con quái vật độc ác khoác lên người lớp da của Mẫn Huyền để tàn sát Omega trong căn cứ mà thôi.

Chỉ là, dường như mọi cố gắng khuyên giải của bọn họ đều vô ích. Mẹ Lâm không chỉ không nghe, trái lại còn trở nên điên cuồng hơn. Bà siết chặt cánh tay đã dính đầy máu của Lâm Hàm, tay còn lại vươn lên bóp cổ cậu, không ngừng lặp đi lặp lại.

“Mau thả nó ra, mau lên. Tao nói mày có nghe hay không vậy? Hả? Có mau thả nó ra hay không?? Nó mà có mệnh hệ nào, tao sẽ bắt mày và cả cái căn cứ này đều phải bồi táng theo!!”.

Mẹ Lâm hất văng cánh tay của Mục Diệc Thần ra khỏi người mình. Mắt thấy ‘Mẫn Huyền’ ngày càng gào lên đau đớn, bà liền sốt ruột không thôi. Lời nói ra cũng ngày càng cay nghiệt.

Lăng Xuyên lúc này cũng đã nhịn không nổi nữa, dám tổn thương tới Lâm Hàm, tất cả đều phải trả giá đắt.

Hắn rút ra thanh dao găm vắt bên hông, kề lên cổ đe dọa mẹ Lâm phải buông tay. Chỉ là, sự việc không thể nào ngờ tới lại phát sinh.

Mẹ Lâm_ một người vốn luôn hiền lành dịu dàng, nay lại lấy tốc độ sét đáng không kịp bưng tai, đem dao găm trong tay Lăng Xuyên bóp nát. Sau đó, móng tay vươn dài hóa thành màu đen, phản kích trả cho hắn một đòn.

Cũng may, Lăng Xuyên may mắn tránh thoát, nếu như một kích vừa rồi rơi xuống người hắn, cũng không biết hậu quả sẽ thế nào nữa.

Triệu Mặc thấy tình thế có gì đó không ổn, mẹ Lâm hôm nay cực kì bất thường. Chỉ là, ngay lúc hắn triệu hồi ra dị năng, lại bị Lâm Hàm ra hiệu cản lại.

Cậu tạm dừng lại pháp quyết, nuốt ngược một ngụm máu tươi vừa mới trào lên cuống họng trở về. Mặc kệ cổ bị bóp nghẹt, chăm chú nhìn thẳng vào mắt mẹ Lâm.

"Mẹ, mẹ muốn con dừng lại, có thể cho con, cho tất cả mọi người ở đây, và cho cả những Omega đã mất mạng oan uổng kia một lí do thích đáng hay không?.

Cậu ta là quái vật, mẹ nhìn đi, dựng đồng, cánh dơi, cậu ta chỉ là một con quái vật khoác trên mình bộ da người để dễ dàng tàn sát chúng ta mà thôi. Mẹ tỉnh táo lại đi!.

Nếu bây giờ dừng lại, chẳng những bản thân con sẽ bị phản phệ. Mà để nó chạy thoát, đến khi nó quay lại báo thù, cả căn cứ đều trở thành thức ăn trong bụng nó. Mẹ có biết hay không?!!!".

Lâm Hàm hai mắt cũng trở nên đỏ ngầu, cậu cơ hồ là rống lên. Kể từ lúc sống lại cho đến giờ, mẹ Lâm đều đối với cậu rất tốt, bọn họ còn chưa từng nặng lời với nhau câu nào, huống hồ là lâm vào tình cảnh giằng co như hiện tại.

“Câm miệng! Nó không phải là quái vật! Câm miệng câm miệng!!!”. Mẹ Lâm điên loạn hét lớn, tay siết chặt lấy cổ Lâm Hàm cũng tăng thêm lực đạo.

Chỉ là, mắt thấy Lâm Hàm không để lời mình nói vào tai, đang tiếp tục chuẩn bị niệm chú ngữ. Mẹ Lâm lúc này lấy lại bình tĩnh, sau đó nhếch môi, nở một nụ cười cực kì khủng bố.

“Được! Mày nhất quyết không chịu thả nó ra phải không? Vậy thì được thôi, cũng đừng trách tại sao tao độc ác. Dám tổn con trai tao, không chỉ mày, mà cả cái căn cứ này đều phải chôn cùng!”.

Mẹ Lâm cười một cách đầy quỷ dị, sau đó bà ta đột ngột buông Lâm Hàm ra, ngửa đầu lên trời thét dài một tiếng.

Một loại sóng âm đặc biệt lập tức được khuếch đại trong không khí, đánh thẳng vào màng tai mọi người, khiến ai nấy không khỏi đau đớn mà che hai tai lại.

Giờ phút này, lực chú ý của Lâm Hàm chỉ chăm chú đặt vào lời mẹ Lâm vừa nói. ‘Con trai tao’? Ý bà muốn nói là con trai nào cơ? Cậu…không phải là…con trai duy nhất của bà à?.

Chỉ là, vừa lúc để trả lời cho những câu hỏi đó của Lâm Hàm. Mẹ Lâm sau khi thét lên một tiếng như vậy, lúc này thân thể đã bắt đầu có những biến chuyển nghiêng trời lệch đất.

Sau lưng bà đồng dạng mọc ra một đôi cánh dơi hệt như ‘Mẫn Huyền’, chỉ khác ở chỗ, đôi cánh kia nhạt màu hơn, và cũng to lớn hơn rất nhiều lần. Đôi mắt cũng bị thay thế thành dựng đồng.

Đã đến nước này, mọi chuyện mới vỡ lẽ ra. Hóa ra mọi hành động vô lí trước đó của mẹ Lâm, đều không phải do hiểu lầm. Mà bà ta, chân chân chính chính là một con Trùng tộc, cùng một phe với ‘Mẫn Huyền’.

Không, nói đúng hơn, bà ta là mẹ của ‘Mẫn Huyền’, cho nên khi nhìn thấy con trai mình bị Lâm Hàm hành hạ, bà ta mới bất chấp bại lộ thân phận mà xông ra như vậy.

# Chap trước có nhìu bác đoán ra được người hô ‘dừng tay’ là mẹ Lâm nhỉ? Nhưng mà có ai đoán ra được mẹ Lâm là Trùng tộc không nào?

Mấy chap trước mẹ Lâm tần xuất xuất hiện ngày càng nhiều, hành động cũng dần lộ ra mờ ám, không biết có ai tinh ý phát hiện ra không nhỉ(╯▽╰).

Hôm nay toi học thêm buổi tối, nên hôm nay đăng muộn một chút nhé(╯з╰).