Tôi Không Muốn Trở Thành Omega

Chương 225: Chém

‘Mẫn Huyền’ ban đầu khi mới vào khu tập trung dành cho Omega còn rất rụt rè, thường thường đều ngồi co mình ở một góc. Nếu không phải thường xuyên chú ý đến, Lâm Hàm đôi khi còn quên mầt sự tồn tại của cậu ta.

Omega nam đang mang thai kia cũng giống như cậu ta, ngày ngày im lặng chui rúc trong một xó chật hẹp. Có lẽ là do hợp tính, không hiểu vì sao cả hai lại hòa nhập cùng một chỗ với nhau.

Hôm nay bạn đời của Omega kia ra ngoài tìm kím thức ăn, cho nên hai người cũng bắt đầu tâm sự, trò chuyện qua lại với nhau.

“Cậu…mang thai được bao lâu rồi?!”. ‘Mẫn Huyền’ bày ra vẻ mặt tò mò, có hơi rụt rè nhìn nhìn cái bụng nhô cao cao của Omega nọ.

“Ừm, cũng được hơn ba tháng rồi!”. Omega kia tên gọi là Hạ Tịch, mỉm cười dịu dàng xoa xoa cái bụng tròn tròn của chính mình.

Mặc dù bị áp lực tâm lí dày vò, ngày ngày sống trong lo sợ, bất ổn không yên. Thế nhưng thiên tính của một người ‘mẹ’ vẫn đang hằng ngày hằng giờ khích lệ cậu ấy vượt qua.

Omega mang thai đã không dễ dàng, càng huống hồ còn là nam. Sinh lí thay đổi, chẳng những áp lực tâm lí và sinh lí vây quanh, còn phải chịu đủ loại lo lắng bất an. Người ‘mẹ’ này, xem ra còn phải cố gắng rất nhiều.

“Nghe nói Omega nam mang thai rất khó khăn, cậu…có cảm thấy khó chịu ở đâu không? Tôi cũng là một nam Omega, muốn…muốn học hỏi thêm một chút kinh nghiệm!”.

‘Mẫn Huyền’ nói tới đây thì gãi gãi đầu ngượng ngùng, khuôn mặt nhanh chóng đỏ bừng lên. Quả thực không khác gì một thiếu niên đang trong độ tuổi xuân xanh, mơ mộng về tình yêu cùng tương lai.

Hạ Tịch nhìn thấy cậu ta như vậy liền không khỏi bật cười, cũng không chút giấu diếm mà đem kinh nghiệm truyền đạt một cách tỉ mỉ cho cậu ta. Nói nói một lúc liền thân thiết như đã quen biết rất lâu rồi vậy. Thậm chí Hạ Tịch còn vui vẻ cho ‘Mẫn Huyền’ sờ thử trên bụng mình.

Chỉ là, Hạ Tịch không thể ngờ được, dưới lớp mặt nạ ngượng ngùng đầy ngây thơ kia, chính là một con ác quỷ đang thèm nhỏ dãi với cái thai trong bụng cậu ấy.

Được một lúc, không hiểu tại sao Hạ Tịch lại cảm thấy vô cùng buồn ngủ, ban đầu còn tưởng là do mang thai nên cơ thể dễ mệt mỏi, chỉ là cơn buồn ngủ này kéo đến quá nhanh, còn có chút kì lạ. Nhưng cậu ấy đã không kịp nghĩ nhiều như thế liền đã thϊếp đi rồi.

‘Mẫn Huyền’ âm thầm nhếch mép, chậm rãi đỡ lầy thân thể xụi lơ của Tịch Thuần. Chỉ là, Lâm Hàm vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên này, dù có thần thông quãng đại đến mấy, cậu ta cũng không dám mạo hiểm.

Nhưng con mồi đã sa lưới, không thu lưới mà cứ để nó vuột mất như thế, đây hoàn toàn không phải cách hành xử của một con Trùng tộc bậc cao.

“Tôi…tôi muốn đi nhà vệ sinh một chút, có…có được hay không vậy?!”. ‘Mẫn Huyền’ đem Hạ Tịch đỡ nằm xuống sàn nhà, còn bản thân thì đứng dậy đến tìm gặp Lâm Hàm xin đi nhà vệ sinh.

Lâm Hàm thấy cũng không có gì bất thường, cho nên gật đầu, mở lối ra để cậu ta đi. ‘Mẫn Huyền’ đi rồi, Hạ Tịch cũng đã ngủ, lực chú ý của Lâm Hàm cũng phân bố sang cho những Omega khác.

Còn về phía ‘Mẫn Huyền’, cậu ta thực sự là đi vào nhà vệ sinh. Chỉ là kì lạ ở chỗ, bên trong không hề nghe thấy chút động tĩnh nào. Nếu bây giờ có người đẩy cửa bước vào, nhìn thấy sẽ chính là xác của Mẫn Huyền đang ngồi gục đầu trên nắp bồn cầu.

Một trận gió nhẹ lướt ngang qua vành tai Lâm Hàm khiến cậu không khỏi rùng mình, quay sang thì lại không thấy ai. Ban đầu cậu còn cho rằng mình nghe lầm, chỉ là, mấy giây sau liền nghe được một chút thanh âm lạ.

Nếu là người khác, có lẽ chỉ tưởng rằng tiếng vải quần ‘sột soạt’ va chạm vào nhau mà thôi. Tuy nhiên, dưới nhĩ lực của Lâm Hàm, âm thanh bị phóng đại lên vô số lần, nghe vào tai cậu liền trở thành tiếng động khác.

Lâm Hàm ngay lập tức đề cao cảnh giác, phóng qua rào chắn, chạy thật nhanh đến nơi phát ra tiếng động. Lúc đến nơi, cảnh tượng trước mắt chính là, Hạ Tịch vẫn còn đang hôn mê. Điều đáng nói chính là, trên đỉnh đầu cậu ta chậm rãi hiện ra một cái miệng vô cùng lớn.

Cái miệng lớn này đối với cậu không hề xa lạ, đích đích xác xác chính là cái đã từng bị cậu dùng dao găm mà mạnh mẽ rạch nát!!!.

Lâm Hàm không chút nhiều lời, vừa chạy vừa tụ ra một đạo lôi quang, lấy những tia lửa điện khủng bố kia tạo thành một thanh đao. Tay vừa vung lên, lưỡi đao mang theo sức mạnh cường đại trực tiếp hướng cái miệng kia bổ xuống.

Ngay lập tức, thanh âm gào rống thê lương của loài dã thú liền gào lên vang vọng khắp căn hầm. Cùng với đó là máu tươi vẩy đầy trên sàn nhà, còn kèm theo một mùi cháy khét cực kì tanh tưởi.

Thanh âm quá lớn, lực đạo còn khiến cả căn hầm mơ hồ rung chuyển. Mấy Omega ở gần đó sớm đã sợ đến ngất, những người ở ngoài khu bảo hộ cũng nhanh chóng chạy tới. Chỉ là nhìn cảnh tượng trước mắt, ai cũng lùi bước ngã ngửa ra đất.

Nhất là Hạ Tịch, xung quanh tràn ngập mùi hương gay mũi, động tĩnh còn lớn đến như vậy liền không khỏi mơ hồ tỉnh dậy. Chỉ là nhìn tình cảnh trước mắt, cậu ta lại không thể không ngất đi lần nữa.

Lần trước nằm trong miệng con quái vật đó, Lâm Hàm không sử dụng đến linh lực hay dị năng, chỉ đơn giản dùng phương thức đơn sơ nhất, thô bạo nhất mà đem miệng nó rạch ra. Chính vì thế cho nên, có lẽ nó cũng không ngờ đến, thực lực của cậu lại khủng bố như vậy.

Biết mình không còn đường phản kháng, nó kêu gào lăn lộn một lúc liền mang theo oán khí dày đặc mà hòa tan làm một thể với không khí. Biến mất không còn chút tăm hơi.

Chỉ là, chính nó lại không ngờ tới, ngay khi nó biến mất, có một sợi tinh thần lực mảnh như sợi chỉ đã luồn lách quấn lấy trên người nó, rồi cùng với nó biến mất.

“Hừ, chạy cũng thực nhanh!”. Lâm Hàm thu hồi dị năng, cũng không tức giận vì không gϊếŧ được quái vật. Ngược lại còn không khống chế được mà khẽ nhếch môi.

Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. ‘Thứ đó’ luôn luôn núp trong bóng tối, đi vô tung, về vô ảnh. Cũng giống như địch trong tối ta ngoài sáng vậy, chỉ có thể bị động thừa nhận.

Nhưng mà, hiện tại tình thế đã đảo ngược. Thời gian qua bị nó chơi trò mèo vờn chuột, căn cứ đã thiệt hại quá nghiêm trọng. Lâm Hàm ngược lại muốn xem xem, cái thứ thần thông quãng đại ấy, rốt cục là kẻ nào.