Buổi trưa, cả đội rủ nhau vào rừng tìm thức ăn. Vũ Chiêu cùng Lý Bân tiên phong trèo lên cây hái quả dại, chuyền hết cành này qua cành kia hết sức thuần thục. Phải nói là không khác gì khỉ.
Bên trong vạt áo mỗi người chứa đầy hoa quả đủ loại màu sắc, đương nhiên những loại này bọn họ cũng đều đã thử qua, chứng thực chẳng những không có độc, hương vị còn không tồi chút nào.
Tiêu Chính Vũ sau khi nghĩ thông suốt cũng đã bình ổn lại tâm tình, quyết định sống ba ngày còn lại của đời mình thật vui vẻ.
Hắn hòa nhập vào đội, cùng họ góp nhặt quả dại trên đất, thỉnh thoảng cũng sẽ bắt một vài con thỏ rừng hoặc gà rừng. Trên môi không khỏi lộ ra nụ cười sảng khoái.
Hóa ra, hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy, chỉ cần biết cảm thấy đủ, chỉ cần nhìn nhận mọi việc theo chiều hướng khách quan nhất. Thì cho dù trong hoàn cảnh nào, cũng sẽ cảm nhận được cái gọi là hạnh phúc.
Hạnh phúc hay không là do tự bản thân nhìn nhận ra, không phải ở đâu xa, nó vẫn luôn gần ngay trước mắt. Chỉ cần vươn tay với lấy liền có được, cớ sao trước đây ngu muội không nhận ra, cớ sao lại để nó vuột mất?
Trước kia không biết trân trọng, nay có hối hận cũng đã muộn, hắn chính là một ví dụ điển hình cho câu nói này.
Nhưng mà dù vậy, hắn vẫn may mắn hơn rất nhiều người, bởi vì ông trời cho hắn thêm thời gian ba ngày, cho hắn trước khi kết liễu sinh mệnh nhận ra hạnh phúc muộn màng này.
Nhưng mà, cho dù có muộn, cho dù có ngắn ngủi, hắn cũng đã rất vui vẻ, rất hạnh phúc rồi.
Hắn ôn nhu vén vén mấy sợi tóc rũ xuống trên trán Lâm Hàm, nhét mấy quả dại hắn cho là ngon nhất vào tay cậu. Lâm Hàm cũng rất vui vẻ nhận lấy, dường như không hề bài xích gì hắn, trái lại còn thân thuộc hơn bao giờ hết. Điều này làm hắn rất vui sướиɠ, cũng rất hưởng thụ.
Tiêu Chính Vũ rảnh rỗi không có việc gì làm, thế là nhớ đến những trò chơi dân gian trước kia, nhặt lên một phiến lá cây liền bắt đầu thổi hồn vào nó.
Ngón tay thon dài lộ rõ khớp xương thuần thục di chuyển, ánh mắt hắn trở nên chăm chú hơn bao giờ hết. Mi mắt rũ xuống, gương mặt tuấn mỹ trở nên ôn hòa hơn bao giờ hết.
Một con cào cào bằng lá rốt cục hoàn thành, từng nếp gấp đều đặn tỉ mỉ càng khiến nó trở nên sinh động có sức sống hơn. Tựa như lúc nào cũng có thể sống dậy, nhảy đi thật xa.
“Cho em!”. Hắn nhét thành phẩm mà bản thân mày mò từ nãy đến giờ vào tay Lâm Hàm, dịu giọng nói hai từ.
Hắn không có ký ức của nguyên chủ thân xác này, vì thế cũng không rõ tính tình hắn ra sao.Vì thế hắn lựa chọn nói ít sai ít, tránh được cái gì thì tránh, dù sao…qua hết ngày hôm nay cũng chỉ còn lại hai ngày nữa mà thôi.
Lâm Hàm nhìn con cào cào quen thuộc trong tay, ánh mắt không khỏi trầm xuống. Khi nhìn sang ‘Triệu Mặc’ bên cạnh, sắc mặt dường như cũng khác đi.
Thứ này, cậu vẫn chưa có quên. Kiếp trước Tiêu Chính Vũ rất thích xếp cào cào, lúc bọn họ mới gặp nhau, hắn khi đó còn lưu lạc trong rừng rậm. Thú vui lớn nhất chốn hoang sơ vẫn là xếp những thứ nhỏ nhỏ xinh xinh này.
Cho dù không phải dạng người khéo tay gì, nhưng làm qua nhiều lần, đương nhiên sẽ thành thạo. Những nếp gấp lỏng lẽo vụng về ban đầu cũng dần trở nên tinh tế chắc chắn, đây cũng là một ấn tượng khó quên trong lòng cậu.
Chuyện sẽ chẳng có gì, nhưng mà một kẻ sống ở tương lai như Triệu Mặc, đại chưa từng tiếp xúc qua những thứ mềm nhỏ này thì bằng cách nào làm ra được thứ này? Đừng nói nhìn qua, cho dù có từng thấy người khác làm qua cũng chưa chắc đã làm được thành thục như thế.
Hơn nữa, cách xếp và thói quen khi xếp không sai một li nào, vậy lẽ nào đây chỉ đơn thuần là trùng hợp? Hơn nữa, từ sáng đến giờ ‘Triệu Mặc’ vẫn luôn có cái gì đó khác lạ.
Nội tâm Lâm Hàm nhen nhóm nghi ngờ, nhưng là vẫn không có nói ra. Chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm con cào cào, tay âm thầm siết lấy. Ánh mặt khẽ đảo qua người ‘Triệu Mặc’ bên kia, đáy mắt xẹt qua một tia cảm xúc không rõ ràng.
Nếu thật là Tiêu Chính Vũ thì linh hồn Triệu Mặc đã đi đâu rồi? Nếu thật là Tiêu Chính Vũ, vậy thì ân oán kiếp trước của bọn họ phải tính như thế nào đây?
Lúc trước buông bỏ chỉ vì cậu nghĩ bản thân không thể trở về cổ đại được nữa. Nhưng mà hiện tại, Tiêu Chính Vũ lại tự mình đưa đến cửa, vậy thì cậu…có nên trả thù nữa hay không?!.
Trong lòng dâng lên rất nhiều suy nghĩ hỗn loạn. Nếu mọi chuyện cậu nghi ngờ là thật, nếu Tiêu Chính Vũ ở đây, vậy còn Triệu Mặc thì sao? Hắn ở nơi nào, có xảy ra chuyện gì bất trắc hay không?. Còn có, cậu nên đối mặc với Tiêu Chính Vũ như thế nào đây?
Cho dù trong lòng trăm mối ngỗn ngang, nhưng ngoài mặt, Lâm Hàm vẫn không hề biểu hiện ra mảy may, khuôn mặt vẫn bình thản như trước không chút gợn sóng.
Bây giờ chưa thể khẳng định được điều gì, với lại chuyện này cũng hết sức hoang đường. Trước tiên cứ quan sát hắn một thời gian trước đã, nếu thật là như vậy, cậu sẽ từ từ tính đến chuyện sau này.
Lâm Hàm âm thầm vuốt vuốt ngực, bình ổn lại nội tâm đang không ngừng gợn sóng của mình.