Một Lòng Yêu Em

Chương 5

Chương 5

“Tôi tuyên bố Hoắc Tư Triệt và Cố Bắc Từ, chính thức đính hôn!”

Sau đó ông cụ Hoắc lấy ra một cặp nhẫn đính hôn mà mình đã sớm chuẩn bị, trịnh trọng giao cho hai người.

“Triệt Nhi, còn không đeo lên cho A Từ!”

“Vâng.”

Cố Bắc Từ ngơ ngác nhìn Hoắc Tư Triệt nâng tay cô lên, nhẹ nhàng đưa chiếc nhẫn vào ngón áp út, bốn phía lập tức vang lên tiếng vỗ tay nóng bỏng.

Kiếp này, rốt cuộc cô cũng thuận lợi mà đính hôn với Hoắc Tư Triệt, trưởng bối đồng ý, mọi người chúc phúc.

Lúc này liền truyền âm thanh lãng mạn, mọi người ăn ý mà mời bạn nhảy vào sân, Cố Bắc Từ còn chưa kịp lấy lại tinh thần, thì trên eo lập tức nóng lên, ngay sau đó đã bị Hoắc Tư Triệt dùng lực ôm vào trong lòng.

Tay trái cô nhẹ nhàng đặt ở trên vai anh, tay phải rất tự nhiên mà đan vào bàn tay anh, lòng bàn tay truyền đến xúc cảm ấm áp, làm cô có hơi hoảng hốt.

Kiếp trước mỗi khi cô ở cùng với Hoắc Tư Triệt đều là giương cung bạt kiếm, thế mà kiếp này lại có thể ôm nhau mà khiêu vũ.

Hồi ức từng màn xâm nhập vào trong đầu óc, tất cả đều là cô càn quấy Hoắc Tư Triệt, mà lần nào anh cũng trầm mặc bao dung. Sau đó lại không thể nhịn được nữa mà tuyệt vọng buông tay.

“Em không chuyên tâm.”

Bỗng nhiên thanh âm lạnh băng từ đỉnh đầu truyền đến, đại ma vương nháy mắt đã cảm nhận được cảm xúc biến hóa của cô.

“A?”

Cố Bắc Từ theo thói quen sợ hãi, mà thân thể run rẩy một chút.

Chỉ động tác nhỏ này mà làm không khí xung quanh chợt hạ thấp xuống. Cố Bắc Từ ngước mắt lên, lúc này anh lại biến thành một người lạnh lùng cố chấp, hệt như từ trong địa ngục bước ra.

Âm nhạc chuyển thành bản nhạc nhẹ nhàng, anh đột nhiên dùng sức, gắt gao vây cô ở trong ngực mình, cúi đầu xem kỹ nét mặt cô.

“Em sợ anh?”

“Không có, em chỉ là nhớ tới mình đã trải qua chuyện ngu xuẩn, cảm thấy mình thực sự rất ngốc mà thôi.”

Truyện chỉ có duy nhất tại webtruyen.com!

Cố Bắc Từ cuống quýt tìm lấy cớ, cô nói dối sẽ nói một lúc rất nhiều lời.

Nói xong cô liền hối hận, kỹ xảo nhỏ này Hoắc Tư Triệt đã sớm xem thấu, sao có thể qua mặt được anh chứ!

Quả nhiên, khi tức quanh thân người đàn ông nam bùng lên, tàn sát bừa bãi, ngay cả khách khứa khiêu vũ xung quanh cũng phải cách xa bọn họ 1m.

Cố Bắc Từ khẽ chớp mắt, không làm thì thôi, một khi đã làm thì phải làm đến tận cùng. Cô chủ động ôm lấy người đàn ông, đầu dán lên ngực anh.

“Sao anh lại hung dữ như vậy chứ, nói không chừng em sẽ thật sự sợ anh đó!”

Nói xong, nội tâm Cố Bắc Từ liền lộp bộp mấy cái, nhưng khí tức nguy hiểm kia đã tiêu tiêu tán đi không ít.

“Không được sợ anh.”

“Ừm, anh cũng không được hung dữ với em.”

Cố Bắc Từ mềm mại mở miệng, đồng thời dưới đáy lòng cũng nhẹ nhàng thở ra.

Không nghĩ tới cô chỉ nói mấy câu, mà đã làm cho đại ma vương đang tức giận, nháy mắt liền ngoan ngoãn như vậy, thậm chí còn trở nên ôn nhu hơn rất nhiều.

Kiếp trước cô vì cái gì mà chỉ biết cãi nhau với Hoắc Tư Triệt, lại còn đối nghịch với anh nữa chứ?

Chương 5

Lúc này, Cố Bắc Từ bỗng nhiên cảm nhận được tầm mắt tràn ngập oán hận cùng ghen ghét, như có như không dừng ở phía sau cô.

Không cần quay đầu lại, cô cũng biết ánh mắt này thuộc về ai.

Hứa Vận Nhi, cho cô ghen ghét đến phát điên luôn!

Một khúc nhạc khiêu vũ kết thúc, Hoắc Tư Triệt còn không chịu buông Cố Bắc Từ ra, thẳng đến khi người thư ký Chiến Anh đến bên cạnh anh nói nhỏ vào tai, thì anh mới buông lỏng tay cô. Nhưng ánh mắt vẫn như cũ, không hề rời khỏi cô đến nửa giây.

“Anh yên tâm, đính hôn cũng xong rồi, em tuyệt đối sẽ không chạy!”

Cố Bắc Từ làm bộ muốn nhấc tay lên thề, nhưng trong đầu lập tức nhớ lại cảnh tượng sét đánh vào buổi sáng, liền thu tay lại.

Nhìn theo bóng lưng của đại ma vương Hoắc Tư Triệt lên tầng hai, trong lòng Cố Bắc Từ thầm đếm số.

Ba, hai, một!

“A Từ! Em không sao chứ?”

Một thanh âm ngọt lịm vang lên ở sau lưng cô. Quả nhiên, Hứa Vận Nhi luôn có thể ở trong ba giây mà nắm bắt được cơ hội cô ở một mình.

Cố Bắc Từ cong khóe môi, cười châm chọc, thời điểm cô xoay người lại, sắc mặt bình tĩnh nhìn Hứa Vận Nhi.

“Em có thể có chuyện gì?”

Hứa Vận Nhi nhìn chằm chằm Cố Bắc Từ, cảm thấy cô có chỗ nào đó không đúng. Cô ta có chút bất an bắt lấy tay của Cố Bắc Từ, ý đồ muốn chứng minh bọn họ rất thân thiết.

“Vừa rồi đều là chị không tốt, chị thật sự không thể nghĩ ra được cái cớ gì tốt để che giấu sự việc em đến trễ. Chị chỉ nghĩ lấy lý do chuẩn bị lễ vật để mà thoái thác, may mắn là em đều hóa giải được, em sẽ không trách chị chứ?”

Hứa Vận Nhi vội lôi khuôn mặt vô tội của mình ra, đôi mắt cực kỳ đơn thuần nhìn Cố Bắc Từ. Kiếp trước, mỗi khi Cố Bắc Từ cảm thấy có cái gì không đúng, chỉ cần Hứa Vận Nhi lộ ánh mắt như vậy ra, thid cô liền lựa chọn tin tưởng cô ta.

Trong lòng Cố Bắc Từ khẽ cười lạnh, ngại quá, đời này, chỉ số thông minh của bổn tiểu thư đạt max rồi.

“Em đương nhiên sẽ không trách chị, em còn muốn cảm ơn chị thật tốt!”

Cố Bắc Từ ý vị thâm trường mở miệng.

Cô sẽ không lập tức vạch trần bộ mặt thật của Hứa Vận Nhi, nhưng cũng không để cô ta đắc ý! Cô còn rất nhiều thời gian, kiếp trước cô đã từng chịu tội, ăn qua khổ sở, không phải là sự sự sắp đặt của Hứa Vận Nhi sao?

Mặc dù Hứa Vận Nhi cảm thấy trong lời nói của cô có chút không đúng, nhưng cũng không nghĩ nhiều, thậm chí còn hơi đắc ý. Cố Bắc Từ vẫn ngu ngốc như vậy, cô ta còn tưởng Cố Bắc Từ đột nhiên thông minh lên rồi chứ?

“Vậy thì chị an tâm rồi, chỉ cần A Từ không hiểu lầm chị thì tất cả đều tốt!”

Hứa Vận Nhi làm bộ vui vẻ cười nói.

Truyện chỉ có duy nhất tại webtruyen.com!

Cố Bắc Từ thật sự lười bồi cô ta diễn, không kiên nhẫn hỏi.

“Chị tìm em có chuyện gì sao?”

Vốn dĩ tính khí kiêu ngạo của cô đã bị mẹ con Hứa Vận Nhi chèn ép, nên nếu cô chứ dùng giọng điệu này thì sẽ không khiến Hứa Vận Nhi hoài nghi.

Quả nhiên Hứa Vận Nhi một chút cũng không để ý đến thái độ của Cố Bắc Từ, cô ta cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, bỗng nhiên dựa lại gần, đè thấp thanh âm nói ở bên tai Cố Bắc Từ.

“Ban ngày chị gọi cho em nhưng lại không liên lạc được, Tưởng học trưởng sắp vội muốn chết rồi! Hiện tại anh ấy đang ở bên trong hoa viên chờ em, nmem mau đi tìm anh ấy đi!”

Nghe thế thế, đáy lòng Cố Bắc Từ liền cười lạnh. Quả nhiên, đây đúng là Hứa Vận Nhi, một kế không thành còn có một kế khác đang chờ cô, thẳng đến khi hại chết cô mới thôi!

“A Từ! Em còn ở do dự cái gì? Thật vất vả mới làm cho Hoắc Tư Triệt nới lỏng cảnh giác, đây là cơ hội cuối cùng của em rồi!

Chẳng lẽ em không muốn ở cùng một chỗ với Tưởng học trưởng sao? Vé máy bay anh ấy cũng chuẩn bị xong rồi!”

Chương 5

Thấy Cố Bắc Từ bất động, Hứa Vận Nhi liền kích động, lôi kéo tay Cố Bắc Từ hướng về phía bên ngoài đi đến, mạnh mẽ đưa cô đến hoa viên.

“Chị vào bên trong trông chừng!”

Hứa Vận Nhi ném xuống lời này, lập tức chạy trốn, xoay người rời đi.

Cố Bắc Từ lạnh lùng nhìn chằm chằm hoa viên, một màn này cùng so với kiếp trước thật là không có sai biệt.

Cô đại náo tiệc đính hôn, sau đó dưới sự thúc ép của ông cụ Hoắc vẫn kiên trì đính hôn với Hoắc Tư Triệt. Hứa Vận Nhi giống hệt như hiện tại, làm bộ hảo tâm mật báo cho cô.

Sau đó cô mừng rỡ như điên mà chạy tới hoa viên, liền nhìn thấy Tưởng Ngọc Đường. Cô bị tình yêu làm cho choáng váng đầu óc, liền thổ lộ với Tưởng Ngọc Đường, thậm chí còn muốn cùng anh ta trốn đi.

Nhưng hết thảy, đều bị Hoắc Tư Triệt theo sau nghe thấy từ đầu đến cuối, anh liền nổi giận lôi đình... Cố Bắc Từ không dám nghĩ lại.

Cô biết rõ sau đó sẽ phát sinh cái gì, nhưng lại không muốn để cho Hứa Vận Nhi nghi ngờ, nến mới không cự tuyệt.

“A Từ!”

Quả nhiên, trong bóng đêm vang lên một thanh âm ôn nhu.

Làm cho cả người Cố Bắc Từ nổi da gà, run rẩy không thôi, cô hận không thể xông lên xé nát cái mặt tên tra nam này!

Nhưng lúc này, cô lại muốn khắc chế chính mình, cưỡng bách chính mình trấn định nhìn về phía vừa phát ra thanh âm đó.

“Anh còn tới làm gì?”

Một loạt tiếng bước chân hấp tấp truyền tới từ phía sau, thiếu niên từ trong bóng đêm đi tới, ánh trăng nhàn nhạt chiếu lên mặt anh ta, ôn nhuận như ngọc.

Diện mạo của Tưởng Ngọc Đường giống hệt như tên của anh ta, ngọc thụ lâm phong, dáng vẻ đoan chính, thư sinh.

Bằng không sao Cố Bắc Từ có thể yêu anh ta. Chẳng qua có một số người, phía dưới khuôn mặt hoa lệ lại là một tâm hồn dơ bẩn!

“A Từ, anh biết em oán hận anh. Thật ra anh cũng oán hận chính mình, vì cái gì mà buổi sáng hôm nay lại không mang em đi!”

Tưởng Ngọc Đường lộ ra một bộ dạng tự cho là đau thương kịch liệt.

“Khi anh phát hiện Hoắc Tư Triệt đến đó, thì anh đã muốn gọi điện thoại cho em, để em vòng ra lối sau của sân bay, nhưng em lại không nghe điện thoại. Dù sao anh cũng không có từ bỏ đâu!”

Cố Bắc Từ lạnh lùng nhìn Tưởng Ngọc Đường vụng về biểu diễn, dù sao thì bên ngoài tối lửa tắt đèn, anh ta cũng không thấy biểu tình của cô.

Tưởng Ngọc Đường đương nhiên không biết Cố Bắc Từ hiện tại là như vậy, anh ta còn tiếp tục say mê với kỹ thuật diễn của mình, sau đó chốt lại bằng một ánh mắt thâm tình nhìn Cố Bắc Từ.

“Anh biết vừa rồi trong đó phát sinh cái gì, đâu đều không phải là em tự nguyện, đúng không? Em làm bộ ngoạn ngoãn với Hoắc Tư Triệt như vậy là để lừa gạt mọi người, chính là muốn cho bọn họ thả lỏng cảnh giác.

Anh đã chuẩn bị vé máy bay rồi, hiện tại chúng ta có thể đi!”

Anh ta dõng dạc hùng hồn diễn thuyết, Cố Bắc Từ nghe đến nỗi muốn phun ra, vừa muốn mở miệng, bỗng nhiên cảm giác được phía sau lưng mình phát lạnh.

Cố Bắc Từ nhạy bén nhận thấy được một ánh mắt lạnh băng đang chăm chú nhìn mình, rất quen thuộc, xuyên qua màn đêm u ám kia là... Hoắc Tư Triệt!

Quả nhiên, anh so với kiếp trước là giống nhau, bị Hứa Vận Nhi đưa tới!

Tưởng Ngọc Đường thấy cô không trả lời, liền sốt ruột truy vấn nói.

“A Từ, em còn ở do dự cái gì? Em rõ ràng yêu anh, không phải sao?”

Tưởng Ngọc Đường vừa nói ra những lời này, Cố Bắc Từ liền cảm nhận được khí tức tàn sát từ phía sau đang trực chờ bùng nổ, giống như chỉ cần cô mở miệng nói sai một chữ, thì chính mình lập tức liền bị cắn nuốt, xương cốt cũng không còn!

Cố tình lúc này, Tưởng Ngọc Đường lại tìm đường chết mà hướng về phía cô đi tới, thậm chí anh ta còn muốn nắm lấy tay cô dắt đi.