Vấn Tâm [Tiêu Chiến x Vương Nhất Bác]

Chương 3

Chương 3
Nhất Bác đặt Tiêu Chiến xuống giường, cậu vừa hôn cổ vừa luồn tay vào trong áo mò mẫn, anh không thích thật nhưng chống đối không được. 

Đành là Nhất Bác muốn Tiêu Chiến dùng thân trừ nợ, nhưng anh mới là người đồng ý và tự thân trèo lên giường của cậu. Nếu cùng nhau tranh luận thì người chuốc nhục nhã, chính là anh chứ không phải đối phương.

" ngoan như thế này mới là tốt anh hiểu không? "

Thấy Tiêu Chiến nằm yên không động, trên môi Nhất Bác nở một nụ cười đắc ý. Chẳng phản kháng mới là biết điều, bằng không vốn đã đau, sẽ càng đau hơn. Vì cậu mà bực lên rồi, hậu quả thật chẳng thể lường được.

" em tôi có thật là thiếu nợ ngài không? "

Tiêu Chiến đột nhiên lại nghĩ đến vấn đề này, cho tay giữ vai Nhất Bác lại. Anh thấy chẳng lẽ lại trùng hợp đến mức người đã giúp đỡ anh lại là chủ nợ sao? Nhưng cũng không thể nghĩ cậu nói dối hay Tiêu Đoan dàn cảnh. Suy xét thì không có khả năng.

Vì muốn Tiêu Chiến cùng lên giường để làm gì? Anh cũng bị mù, cậu lại nhiều tiền. Muốn bao nhiêu nam nữ loại A còn đêm đầu tiên đều dễ như trở bàn tay mà. Anh thấy là do bản thân đa nghi, tự dưng nghĩ điều vô lý quá rồi. 

Nhất Bác hơi giật mình, vì sao Tiêu Chiến lại hỏi như thế chứ? Đúng thật là cậu dựng lên màn kịch trả nợ để ép anh chọn leo lên giường. 

Nhất Bác là muốn có quan hệ xá© ŧᏂịŧ trước, rồi dùng một cái cớ đầy hiệu lực trói buộc Tiêu Chiến bên cạnh. Chứ như tiếp xúc bình thường, làm quen và tìm hiểu thì lâu lắm, cậu chẳng có kiên nhẫn đến thế. 

" có phải vì sợ quá nên đầu anh có vấn đề rồi không? Ở đâu ra cái chuyện vô lý đó chứ? Anh tưởng tôi rảnh lắm sao? Anh nghĩ bản thân mình là ai chứ? " 

Tiêu Chiến nhẹ gật gật đầu, đúng là điều anh nghĩ rất hoang đường. Nhưng anh có chết cũng chẳng ngờ được, chuyện không có khả năng đó lại là thật. 

Miệng Nhất Bác thì hỏi Tiêu Chiến nghĩ bản thân cao giá lắm à? Nhưng tâm quả thật rất đặt nặng còn mê muội cơ thể anh như nghiện.

Nhất Bác bỏ qua câu chuyện hiện tại đang nói mà đưa tay cởϊ áσ lẫn quần Tiêu Chiến quăng đi. Anh chỉ biết nằm yên không kháng cự, cậu sau khi tự trút bỏ đồ của mình thì tách chân anh ra, đem cự vật đã trướng to hướng thẳng vào động nhỏ còn đang se chặt mà đâm vào.

Khô khốc chính là thứ duy nhất gây cản trở, Nhất Bác cũng biết điều đó nhưng trong đầu lại nghĩ vì cái gì mà phải nhẹ nhàng với Tiêu Chiến? Thành ra, dù vào trong không được thuận lợi, phải chật vật ra sức đẩy và nhồi côn ŧᏂịŧ tiến vào từ từ, khiến anh càng thẩm thấu rõ cơn đau từ miệng huyệt đang dần bị nông dãn đến rách từng đường, còn cậu thì gấp gáp đến bức bối nhưng chẳng chịu bôi trơn hay làm mềm hoặc mở rộng.

Nhanh thôi Nhất Bác cũng đẩy tọt côn ŧᏂịŧ vào trong, rồi trừu sáp nhanh mạnh. Tiêu Chiến vẫn là đau đến nhăn mặt, tay nắm chặt drap giường. Vết thương hôm qua vẫn còn chưa lành, giờ tiếp nhận thêm vài vết xước mới. Tính ra cơn đau vẫn không khác gì bị xé toạc cơ thể.

Miệng huyệt phải dãn rộng rồi co lại không ngừng nghỉ, khiến các đường rách càng trở nên nghiêm trọng hơn. Nhất Bác vào ra tựa mãnh hổ, nên nơi kia không tài nào từ tốn khép mở được. Cứ phải hoạt động liên tục mãi thôi.

Tiêu Chiến đớn đau thì Nhất Bác phải quan tâm sao? Sự thăng hoa nơi cậu vẫn là quan trọng hơn nên cứ thỏa sức cắm vào, thúc đẩy mãnh liệt. 

Khi Nhất Bác ngưng lại, kết thúc một đêm làʍ t̠ìиɦ đầy sôi nổi thì Tiêu Chiến đã muốn ngất đến nơi, thắt lưng nhức nhối, hai chân không thể tự khép lại được. Sau khi cậu ôm anh đi tẩy rửa và trở lại giường.

" tôi có thể về không? Dạng như tối tôi lại đến "

Tiêu Chiến mệt nhoài nằm trong vòng tay của Nhất Bác hỏi, mí mắt anh đúng nặng, mở muốn không lên nhưng vẫn muốn hỏi thử về chuyện này.

" hình như, hôm qua chúng ta đã nói về chuyện này rồi "

" thì là...về đêm tôi sẽ đến đây, còn ban ngày thì tôi về lại nhà "

Tiêu Chiến cũng hơi ngượng ngượng khi bảo về đêm lại đến, mà thật anh không muốn sống cạnh con người như cậu 24/24 giờ đâu. Huống chi nhà anh cũng thiếu nợ nhà cậu, vậy thì ở đây ăn với uống như thế quả thật có chút không hay. 

" anh không có quyền lựa chọn đâu "

Nhất Bác cắn cổ Tiêu Chiến một cái, không khí cũng rơi vào trầm lắng. Anh hiểu, cậu chính là muốn bảo ngủ đi. 

Sáng hôm sau, cũng chẳng khác ngày hôm trước là bao. Chỉ có điều, Tiêu Chiến dường như là mang cảm giác chán ghét Nhất Bác thêm mấy phần. Con người của cậu, anh không thể hiểu, vì sống cạnh chưa lâu. Cũng như tự hỏi, cần chi đến chuyện phải thấu hiểu đối phương thành ra cũng không muốn tìm tòi. 

Tiêu Chiến thấy, những gì Nhất Bác đã hành xử trên giường với anh như nói lên bản tính tham muốn du͙© vọиɠ, mà con người cơ khát nɧu͙© ɖu͙© như thế sao có thể xem là người tốt? Vả lại, còn gϊếŧ người không gớm tay. Xem ra, cậu thuộc vào dạng người đáng để sợ, nguy hiểm và thích bạo lực.

Đối với loại người, đam mê du͙© vọиɠ, còn là sát nhân, chưa kể đến chuyện chà đạp lẫn buông lời sỉ nhục Tiêu Chiến, thì nói sao đi nữa anh cũng không thể có cảm tình, dù chỉ một chút nhỏ tựa hạt cát.

Tiêu Chiến nghe giọng nói thì đoán Nhất Bác còn rất trẻ, tuy chưa từng cho tay ôm cậu nhưng cũng đoán ra thân hình cân đối vừa người, gương mặt chắc cũng là không tệ. 

Nhưng bề ngoài cũng chỉ là bề ngoài thôi. Vấn đề là tâm hồn con người đó ra sao mới quan trọng. Cơ mà đối với Tiêu Chiến, thì Nhất Bác không khác gì ác ma. 

Tối đó, Nhất Bác về nhà chuyện đầu tiên làm là hôn Tiêu Chiến đến ngạt khí. Cậu xa anh có mấy giờ đồng hồ thôi mà nhớ đến phát cuồng, không rõ là do nhung nhớ cái cơ thể trắng ngọc cùng với gương mặt xinh đẹp này hay là chẳng nỡ xa ái nhân nữa. 

Ngồi ký giấy và xử lý công vụ, đầu của Nhất Bác chỉ hiện lên thân ảnh Tiêu Chiến. Cậu nhớ hương thơm, nhớ giọng nói ngọt mềm cộng thể xác của anh đến mức không chịu nổi, đầu óc mất tập trung.

Giờ đây Nhất Bác như bị nghiện Tiêu Chiến rồi, xa không lâu nhưng đủ làm loạn trí, giờ về đến nơi, không cùng anh nháo một màn thì chịu chẳng nổi, vì từ lâu sự du͙© vọиɠ đã cháy lên rồi.

Đối với Nhất Bác, hiện tại giữ Tiêu Chiến trong tay là do hứng thú, do thích thú gương mặt tinh xảo của anh, còn lại đều chưa nghĩ đến. Chuyện sau này có bỏ rơi anh hay không cũng là chưa tính. 

Nhất Bác gấp gáp đè Tiêu Chiến xuống giường, cho tay luồn vào trong áo sờ soạng lên xuống. Anh liền cho tay ngăn cản ở ngực cậu.

" đừng, đừng mà "

Nhất Bác đang dần cao hứng, lại bị Tiêu Chiến ngăn chặn, mặt hơi không vui ngước lên, ngắn gọn hỏi một câu.

" sao? "

" không muốn đâu...ngưng một hôm được không? "

Vết tích đêm qua cậu để lại vẫn còn chưa phai, Tiêu Chiến thấy vẫn còn đau lắm, đi đứng vẫn rất khó khăn. Với lại, sao có thể ngày nào cũng làm chứ? Anh đâu thể cho cậu chà đạp hàng đêm như thế được. 

" anh không có quyền lên tiếng "

Nhất Bác siết chặt cằm Tiêu Chiến gằn giọng nói. Anh lắc lắc đầu gạt tay cậu ra bảo.

" nhưng cơ thể là của tôi mà "

Tiêu Chiến sợ cái cảm giác thân thể bị cắt làm đôi lắm rồi, không chỉ thống khổ còn đầy nhục nhã. Dù là anh dùng thân trả nợ thì cũng có đến mức đêm đêm phải dang chân đón lấy sự điên cuồng của đối phương không?

Nhất Bác cười khinh, tay gõ gõ môi Tiêu Chiến, mắt hơi nhíu nhíu bảo rằng. 

" kể từ giây phút anh bước chân lên giường tôi, thì thân thể này đã thuộc về quyền sở hữu của tôi rồi "

Nay Nhất Bác cũng có chuyện không vui, thành ra chẳng nhiều lời với Tiêu Chiến nữa, trực tiếp đem áo anh xé rách rồi cắn nút lấy thịt da còn vương lại vài dấu tím xanh của hôm qua. 

" không, không muốn, đừng mà, đừng mà...không muốn, dừng lại đi mà, dừng đi mà "

Nhất Bác đều bỏ ngoài tai mấy lời năn nỉ của Tiêu Chiến, để một kẻ gϊếŧ người chạm vào cơ thể rất muốn buồn nôn, chưa kể đến nước bọt của cậu còn đang dính khắp người anh.

Nói thật, nếu chuyện này cứ mãi kéo dài, Tiêu Chiến sợ bản thân sẽ mắc bệnh trào ngược dạ dày mãn tính cho mà xem. Nhất Bác như là thú hoang đang cắn xé con mồi vậy, thoạt nhìn rất hoang dại, còn dữ tợn.  

" đừng, xin cậu, đừng mà...a...a đừng mà "

Tiêu Chiến cầu xin, mặt thể hiện sự không thích, tay chân cũng vùng vẫy khiến Nhất Bác nổi quạu, cậu hiện tại là chẳng còn một chút kiên nhẫn nào nữa, anh cứ la hét, xô đẩy làm hứng trong người cậu cứ bị đứt đoạn, mất sạch cả rồi.

Thế nên đã đưa tay nắm tóc Tiêu Chiến, đem đầu anh đập mạnh vào thành giường một cái bụp khiến anh thét lên một tiếng a. 

" anh có im đi không? "

Nhất Bác nổi nóng hỏi, cậu đang hăng hái nhưng Tiêu Chiến cứ làm cho gián đoạn, sự cơ khát đang cuồn cuộn chảy trong mạch máu chẳng cho phép cậu ngừng lại.

" tránh khỏi người tôi đi, tránh ra đi "

Tiêu Chiến gượng ngồi dậy, đầu bị đập mạnh liền mơ hồ, đau nhức đến đọng nước mắt. Nhất Bác như chẳng phải con người, không chỉ chà đạp còn bạo lực, anh một giây cũng chẳng muốn dây dưa với người này nữa. 

" anh tốt nhất nên ngậm miệng của mình và nghe lời và chiều tôi, bằng không đừng trách tại sao mình bị mù mà còn câm "

Nhất Bác lần nữa đưa tay nắm lấy tóc Tiêu Chiến, giật mạnh để cho mặt anh hơi ngước lên, cậu nghiến răng thấp giọng nói ra từng tiếng đe dọa. Anh mặt đầy phẫn uất, đôi mắt không thể nhìn thấy nhưng cũng chất chứa sự căm hận. 

Nhất Bác nói xong thì buông tay, đứng lên cởϊ qυầи áo của bản thân rồi cởϊ qυầи anh ra, bắt đầu một đêm dã chiến không có hồi kết. 

Tiêu Chiến uất ức đến nói không nên lời, cắn chặt môi đến chảy đẫm máu để nuốt tất cả các tiếng rên than đớn đau vào bụng, chẳng cho nó lọt ra ngoài để kí©ɧ ŧɧí©ɧ Nhất Bác.

" từng gang, từng tấc trên cơ thể của anh đều thuộc về tôi, do đó đừng tự làm bản thân mình bị thương, tôi thật sự sẽ xót đó... "

Nhất Bác phía dưới chuyển động phần hông thúc vào, còn nửa người trên thì nằm hẳn lên người Tiêu Chiến, giữ chặt hai cổ tay anh áp xuống giường. Sau khi nói bằng giọng trầm khàn ám muội xong cũng vươn lưỡi ra liếʍ số máu chảy ướt cằm của anh. 

Tiêu Chiến thấy buồn cười, Nhất Bác sẽ xót sao? Hay là đang tiếc cho số máu chảy ra vừa rồi không thể nuốt trọn vào bao tử? Nếu chẳng muốn anh đau thì cậu đã không bạo tàn, dồn dập như thế rồi. 

Mùi máu tanh nồng, dần bốc lên trong khoang miệng, còn có vị hơi mặn nhưng Nhất Bác lại thấy rất thích. Kiểu như cả máu của đối phương cũng đã lưu trong phế quản làm cho cậu thấy bản thân rất là giỏi, chiếm hữu được đối phương toàn phần. 

Thật, lòng Nhất Bác có chút tiếc nuối, vì chẳng được nuốt trọn Tiêu Chiến vào bụng, để anh còn nằm đây chống đối lại cậu. 

Nếu có cái gọi là ăn trọn thì Nhất Bác tuyệt đối không nhả xương. Con người cậu là vậy, bản tính độc chiếm cực kỳ cao, còn đặt nặng chuyện nɧu͙© ɖu͙©, xem ra Tiêu Chiến sẽ rất đáng thương. 

Tiêu Chiến tỉnh giấc với cơ thể mệt mỏi vô cùng, ba đêm liên tục đều bị Nhất Bác ăn sạch, dẫu sao anh cũng là con người, nơi để hoan ái cũng bằng da bằng thịt. Sao cậu lại suồng sã, cuồng nhiệt thúc đẩy như thế? Dù máu đã chảy ra rất nhiều, miệng huyệt bị rách đến biến dạng mà cậu cũng chưa chịu ngưng. 

Tiêu Chiến thấy, nếu đêm nay còn tiếp tục thì gϊếŧ chết anh còn sướиɠ hơn. Đôi chân không còn một chút lực, mới vừa chạm nền gạch đã run run rồi khụy xuống rồi.

" a... "

Theo bản năng bị ngã liền la lên một tiếng, mặt Tiêu Chiến vừa bất lực, vừa buồn khổ muốn khóc. Anh chẳng thể quay đầu nữa rồi, cứ như đang vào đường cao tốc, không có chỗ dành cho người đi bộ hay rẽ xe. Mà nếu cứ tiếp tục thế này, anh lại thấy bản thân khó sống. 

Tiêu Chiến càng ngày càng thấy sợ và chán ghét Nhất Bác. Nhưng không biết làm sao để thoát khỏi bây giờ. Anh gượng đứng dậy, tìm đường đi vào nhà vệ sinh. Dù chẳng thấy đường thì đầu tóc cũng không như tổ quạ được, nên tìm lược để chảy, nhờ đó anh mới phát hiện chỗ bị đập vào đầu giường hôm qua đã sưng lên, chạm nhẹ vào cũng đau. 

Tiêu Chiến mệt nhoài, đi lại ngồi xuống ghế và rót cho bản thân một ly nước. Hôm nay anh thấy sợ cái giường lắm, nếu có buồn ngủ cũng sẽ chọn nằm trên ghế chứ không lên đó ngủ đâu. 

Ở trên đó Tiêu Chiến đã bị chà đạp, chịu đựng nhục nhã ra sao chứ? Tuy anh không thấy đường nhưng hình ảnh nhuốc nhơ đó căn bản có thể tự tưởng ra được và thấy xấu hổ đến muốn chết đi. 

Rõ là loại chuyện chẳng sạch sẽ gì, nhưng Tiêu Chiến luôn phải thuận theo, bản thân có không muốn thì cũng tập thích ứng. Đặc biệt là mật động cứ nuốt nhỏ, ôm ấp cự vật rất tốt, còn hơn cả chuẩn mực, vì vậy mà Nhất Bác càng thích cái thân thể này của anh. 

Mới có buổi trưa mà Nhất Bác đã say, đi xiêu vẹo vào trong phòng. Nhìn thấy Tiêu Chiến đã ngủ gục trên ghế thì đi lại lấy nước hất cho anh tỉnh. 

Tiêu Chiến giật mình ngồi dậy, mặt đúng kiểu hốt hoảng. Nhất Bác đặt ly nước xuống giường một cái cạch và nói. 

" sao không lên giường mà ngủ? "

Nghe giọng của Nhất Bác là Tiêu Chiến biết cậu đã say, mùi rượu cũng khá nồng.

" tôi không thích "

Nhất Bác gác một chân lên ghế, lưng hơi khom xuống, tay nâng cằm anh lên rồi hỏi. 

" sao lại không thích? "

" tôi chỉ biết là không thích "

Nhất Bác gật gật đầu, miệng cười nhạt rồi cho tay kéo Tiêu Chiến đứng lên và ôm đi lại giường quăng xuống, như thẩy một bao cát, làm đầu anh mơ hồ. 

Nhất Bác có thể làm ở sofa, nhưng Tiêu Chiến sợ cái giường cho nên cậu mới muốn đánh vào điểm đó, để anh khổ sở.

Tại sự u uất, sầu khổ nơi Tiêu Chiến đều thể hiện rõ lên trên mặt khiến cho Nhất Bác cảm thấy phải chà đạp đến nát tan mới cam lòng.