Chương 2
Tiêu Chiến cứ thấy thức ăn trong bao tử đang trào ngược lên, muốn nôn chết đi được. Anh là con người mà Nhất Bác gặm nhấm như đồ ăn vậy, liếʍ mυ'ŧ tạch tạch thì ai mà chịu cho nổi. Hai đóa hoa nhỏ đính trên ngực thì bị cậu kẹp giữa hai hàm răng trắng mà cắn nghiến, còn kéo kéo nữa chứ. Nhất Bác đưa lưỡi dạo quanh khắp nửa người trên của Tiêu Chiến mới chịu tiến vào hành sự. Lần đầu anh trải qua loại chuyện này, nhưng Nhất Bác cũng không chút thương xót mà mơn trớn trước, cứ thế chui tọt vào nơi khô khốc của anh.
Có dị vật lạ xen vào nơi mật động thì đã khó chịu không quen rồi, đằng này còn là mạnh bạo xuyên qua cửa huyệt. Tiêu Chiến thấy Nhất Bác cứ như đang dùng dao rọc cơ thể anh ra làm đôi chứ chẳng phải là dùng côn ŧᏂịŧ thúc vào trong.
Thật sự rất đau, nỗi đau như luồn điện từ trong huyệt nhỏ chạy thẳng lên thắt lưng và đến tận đốt cổ, truyền vào não khiến Tiêu Chiến bắt đầu thấy không ổn.
Nhất Bác thì đâu cần chú ý đến biểu cảm của Tiêu Chiến, chỉ biết làm cho bản thân thỏa mãn là được nên nhanh chóng luân động và gia tăng tốc lực.
Tiêu Chiến khóe mắt tuôn đầy lệ vì đau và nhục nhã, tay bấu chặt drap giường, ráng cắn răng mà chịu chứ cậu sẽ chẳng vì anh thống khổ mà dừng lại đâu.
Cự vật của Nhất Bác rất hăng hái đi vào nơi chảy đỏ máu, cơ vòng ban đầu siết rất chặt nhưng nhờ máu nóng làm nó trở nên mềm hơn được một chút, khi đút vào tuốt ra cậu cũng gặp ít trở ngại hơn.
Thật thì đi vào mật động chưa khuếch trương rất khó và cực, nhưng Nhất Bác lại thích như thế hơn. Cũng tại vì nơi đó sợ hãi hoảng loạn mà cứ co rút lại làm cho côn ŧᏂịŧ có thể được ôm chặt một cách tuyệt đối.
Do đó Tiêu Chiến càng cảm nhận rõ từng đường gân nổi lên trên cự vật của Nhất Bác, từng đường, từng đường đang dần áp lên ruột. Cậu xoay vòng côn ŧᏂịŧ, để độ nóng nơi đây càng tăng lên khi sự ma sát mãnh liệt xuất hiện.
Mỗi lần thúc vào lấy ra đều tác động đến vết rách, khiến Tiêu Chiến thấy rát và nhức nhức khó chịu. Tuy nhiên Nhất Bác cũng không bận tâm, cậu là con người siêng năng nên chẳng muốn nhợt nhạt hay bật chế độ nghỉ dưỡng trong huyệt đâu.
Cũng không rõ là sau mấy giờ đồng hồ Nhất Bác mới chịu dừng lại, đem côn ŧᏂịŧ rút khỏi nơi máu cùng dịch thể hòa lại tạo nên một màu hồng nhạt chảy ra ngoài.
Tiêu Chiến vẫn còn chưa ngất chỉ là đầu óc đã hỗn loạn quay cuồng vì mức độ dữ dội nơi cậu mang đến quá khủng khϊếp.
Nhất Bác nằm trên người Tiêu Chiến mà thở hồng hộc, toàn thân cậu và gương mặt đều đỏ ửng cả lên. Dù cho cậu phóng xuất chỉ ba lần, nhưng thời gian kiềm hãm chúng rất lâu, nhịp điệu chuyển động vào ra lại kịch liệt, cậu mệt cũng là chuyện dễ hiểu.
Nhất Bác nằm nghỉ mệt một lát rồi mới xuống giường ôm luôn Tiêu Chiến đi theo để tẩy rửa. Cậu đúng là chọn chẳng sai người, vừa xinh vừa ngon.
" ưʍ... "
Miệng huyệt rách tiếp xúc với nước nên ran rát, Tiêu Chiến nhăn mặt nhíu mày, Nhất Bác cười khẽ bảo không sao, rồi đem ngón tay nhẹ nhàng luồn vào trong để lấy dịch thể ra.
Huyệt khẩu đã bị chà đạp không rõ hình dạng từ lâu, vào nước càng mềm, thành ra Nhất Bác rất dễ giúp anh vệ sinh.
Nhất Bác đặt Tiêu Chiến ngồi xuống ghế, rồi đi lấy một cái drap khác để thay, chăn gối drap đêm nay đều được bỏ đi vì bẩn cả rồi, căn bản không thể ngủ được nữa.
Tiêu Chiến buồn ngủ nên tựa lưng vào ghế mà gượng, Nhất Bác làm xong thì xốc anh lên đặt lại xuống giường.
" ngủ đi... "
" mai tôi được về nhà không? "
Nhất Bác cũng nằm xuống cạnh Tiêu Chiến, kéo chăn đắp lại và luồn tay ôm ngang eo anh, xong mới đáp lại câu hỏi vừa rồi.
" thiếu 1 triệu tệ, vậy anh thử nghĩ xem thân anh đáng giá bao nhiêu một đêm? Chỉ cần ngủ đủ số tiền đó, tôi sẽ cho anh về "
Tiêu Chiến bất lực thở ra, đó giờ anh có biết giá cả của mấy chuyện này đâu. Cứ đoán đại là tầm 500 đến 1000 thì trả cũng nằm ở dạng vài năm. Mà nếu đêm nào cũng như thế này chắc anh chết mất thôi.
Nhưng lời đã nói, không thể thu lại, cô em gái Tiêu Đoan của anh có tương lai, nên chẳng thể vào quán bar. Anh thấy bản thân từ lâu đã là kẻ phiền phức, vậy nhân cơ hội này ở lại đây, cho gia đình bớt gánh nặng.
Tiêu Chiến sáng thức dậy nhưng chẳng dám xuống giường vì nơi này không quen đường đi nước bước, cứ ngồi lặng một chỗ mà lòng hơi bức bối.
" sao vậy? "
" tôi...tôi không thấy đường nên chẳng biết hướng đi "
Nơi đây lạ lẫm, Tiêu Chiến không biết cũng bình thường, Nhất Bác đi lại dìu anh đứng lên và bắt đầu dắt đi từng bước nhỏ song miệng cũng diễn tả cho anh biết bên phải và trái có gì, đi tầm bao nhiêu bước sẽ đến nhà tắm để anh hình dung ra được khung cảnh nơi đây.
Tiêu Chiến cố tiếp thu, và theo bản năng vẫn là cho tay dò đường mới chắc ăn được. Nhà Nhất Bác chắc toàn là đồ quý, lỡ làm bể gì đó lại phải đền thì thảm tiếp tục rồi.
Vệ sinh cá nhân xong, Nhất Bác dẫn anh trở lại giường ngồi.
" muốn bữa sáng ăn gì? Tôi bảo người làm cho anh "
" gì cũng được, không có cũng được "
Tiêu Chiến không có thói quen ăn sáng, bình thường tiền cần chi trong tháng nhiều lắm rồi. Cho nên anh để cho ba và đứa em ăn sáng thôi, vì thế họ mới có sức đi làm. Còn anh ở nhà nên chỉ ngày hai bữa là xong.
" sao lại không có được chứ? Thích ăn gì nói đi "
Nhất Bác đương nhiên không để Tiêu Chiến đói, cậu biết rõ tình cảnh nhà anh khó khăn nên mới chọn bắt về như thế, bằng không đã dùng phương thức làm quen thông thường để ở cạnh nhau rồi.
" không biết "
Nhất Bác gật gật đầu, nếu anh đã không biết thì làm theo ý cậu vậy, dù gì anh cũng phải ăn mà...
Sau khi cho Tiêu Chiến ăn sáng xong thì Nhất Bác mới đi làm. Anh cũng đâu có chuyện gì để làm nên nằm xuống giường để ngủ, hôm qua bị cậu hành đến gần sáng, cơ thể giờ vẫn còn đau nhức, vì thế mà mí mắt cứ nặng rồi sụp xuống.
Nhất Bác trưa đó về xem Tiêu Chiến thế nào, gặp anh vẫn còn ngủ thì khẽ cười, từ từ đi lại cho tay vuốt tóc anh.
Tiêu Chiến liền giật mình tỉnh giấc ngay, cậu không ngờ anh lại nhạy cảm đến thế, mới vuốt có hai cái đã bị phát hiện rồi.
" dậy rồi sao? Dậy thì ăn trưa thôi "
Giúp việc mang thức ăn lên, Nhất Bác gắp từng miếng đút cho Tiêu Chiến, anh bảo có thể tự mình ăn được, nhưng đây toàn là đồ món, anh không nhìn thấy thì gắp làm sao? Do vậy mà cậu không để anh động tay động chân.
Sau khi cả hai ăn xong, cũng là lúc giúp việc treo quần áo mới Nhất Bác mua cho Tiêu Chiến vào tủ, bà bưng khay cơm xuống dẹp, còn cậu thì chỉ anh đường đi lại tủ áo. Anh cố nhớ phải rẽ về phía nào, và đi bao nhiêu bước thì đến được tủ áo.
" trong này toàn là đồ của anh, muốn mặc cái nào thì lấy cái đó, biết chưa? "
Tiêu Chiến gật gật đầu, anh nhớ rồi và biết rồi. Nhưng anh đúng là có cái không hiểu, sao Nhất Bác lại đối tốt với anh như thế chứ?
Nhất Bác lại đến công ty giải quyết chuyện, tối đó mới về nhà. Tiêu Chiến nhàm chán cũng không có gì làm nên cứ tập đi cho rành từng ngõ ngách trong phòng, đi một hồi là ra hướng cửa, anh biết mình đang ở lầu ba, sợ ra ngoài không rành cầu thang nằm ở vị trí nào mà hụt chân thì nguy lắm, thành ra đã quay trở lại.
" muốn đi đâu à? "
Chưa kịp đóng cửa lại thì Nhất Bác đã về đến và hỏi. Tiêu Chiến lắc lắc đầu, thật tình kể lại mình đang tập đi để quen đường, nhưng sợ ngã cầu thang mới quay vào. Cậu đương nhiên là không có la, chỉ ừm khẽ một tiếng rồi dẫn cho anh xuống lầu.
Tiêu Chiến đếm trong lòng thử xem bao nhiêu bước sẽ đến chỗ cầu thang, rồi cẩn thận bước xuống. Dù cạnh bên có Nhất Bác đang đỡ lấy nhưng vẫn lo lắng.
" tôi có quà cho anh đó "
" quà...quà gì? "
Tiêu Chiến cho tay đặt xuống ghế sofa trước, xác định xem chỗ ngồi ở đâu mới hạ thân xuống và hỏi Nhất Bác.
" anh sẽ biết ngay thôi "
Cậu búng tay một cái, bên ngoài có hai tên đàn em dắt vào người thanh niên đã gây sự với anh ở ngoài đường lần trước.
Tiêu Chiến chỉ nghe tiếng bước chân của nhiều người chứ không rõ là chuyện gì. May là cậu đã lên tiếng.
" mày muốn tự quỳ hay đợi tao đánh gãy chân của mày? "
Cậu ta sợ hãi nhanh chóng quỳ xuống, còn bò lại ôm chân Tiêu Chiến. Anh hoảng hốt định thu chân lại thì đã nghe người đó bảo.
" xin anh rộng lòng bỏ qua cho tôi, tôi đã sai rồi, tôi biết lỗi của mình rồi, tôi không nên gây sự với anh, tôi xin lỗi, xin lỗi "
Giọng của người đó như là đang khóc lóc khiến Tiêu Chiến càng không hiểu nổi là chuyện gì đang diễn ra. Nhất Bác biết anh kinh ngạc nên mới bảo.
" nó là tên hôm bữa làm khó dễ anh ngoài đường, cái thằng mà bắt anh đền điện thoại "
Nhất Bác luồn tay ôm Tiêu Chiến, còn chân thì giơ lên đá cậu ta một cái, sao người đó dám ôm chân của anh chứ? Đã khó thoát khỏi cái chết còn ở đây đυ.ng đυ.ng chạm chạm vào người thuộc về cậu sao?
" tôi sai rồi, làm ơn, làm ơn tha cho tôi "
Nhất Bác đá cậu ta ngã ngửa ra sàn, nhưng đối phương vẫn cố ngồi dậy tiếp tục quỳ mà xin. Tiêu Chiến nhanh nhớ ra nên gật đầu, và rồi lại cậu một câu.
" bắt người đó để làm gì chứ? "
Nhất Bác không nghĩ là Tiêu Chiến sẽ ngốc đến mức này. Chẳng lẽ bắt cậu ta về để mời uống trà sao? Nếu mọi chuyện bình thường giản đơn như thế thì có cần ôm chân van xin anh tha cho hay không?
" anh nghĩ thử xem, sẽ làm gì? "
" đền tiền á? Không đúng, không đúng... "
Tiêu Chiến ban đầu nghĩ là đền tiền, vì lần đó tự dưng đối phương chạy mất, chắc là bây giờ đến để đòi. Nhưng nếu thật là trường hợp đòi tiền thì sẽ không có khóc lóc hay sợ hãi hạ giọng năn nỉ, vậy là cái tình huống gì chứ?
Nhất Bác phì cười, lắc lắc đầu, Tiêu Chiến đúng ngốc thật đó. Tay đang ôm lấy anh càng ra sức siết chặt, kéo sát anh vào lòng mình rồi bảo.
" tôi không nghĩ anh ngây thơ như thế đó... "
" tôi thật sự không biết a "
Tiêu Chiến vẻ mặt đúng ngốc trả lời Nhất Bác, có thể do anh quá hiền lành và nghĩ chuyện đó lỗi sai vẫn ở chỗ mình nên mới thế.
" vậy, tôi sẽ nói cho anh biết "
Nhất Bác rút súng ra, bắn vào tay cậu ta một cái. Tiêu Chiến nghe tiếng súng vang lên cùng tiếng la thảm của người đó liền giật mình bịt tai lại.
Tiêu Chiến không nghe lầm, tuyệt không nghe lầm, đó là tiếng súng, còn là người đang ôm anh trong lòng bóp cò.
Tiêu Chiến bắt đầu thấy run sợ, tuy biết Nhất Bác sẽ không làm hại anh, nhưng sống cạnh một người như thế thật chất rất quan ngại.
" anh có muốn tự tay xử tên này không? "
Nhất Bác đặt súng vào tay Tiêu Chiến, còn tay cậu áp phía ngoài để giúp anh nhắm hướng bắn cho chuẩn.
" không, không muốn "
Tiêu Chiến thu tay lại và lắc đầu liên tục, Nhất Bác cũng thừa biết anh chẳng làm được đâu.
" vậy để tôi giúp anh nha "
" đừng có gϊếŧ cậu ta mà, đừng có gϊếŧ người như thế chứ "
Tiêu Chiến ngăn cản Nhất Bác, tên đó cùng anh gây sự ngoài đường thì đã sao? Anh có bị thiệt hại gì đâu chứ, dù hôm đó có bị cậu ta đánh thì hiện tại cũng không bắt đối phương trả giá bằng sinh mạng được.
" có trách thì trách người này động chạm sai người mà thôi "
Tiêu Chiến không cho nhưng Nhất Bác vẫn bắn, một phát dứt điểm để hắn chết tươi tại chỗ, dùng ánh mắt ra hiệu để đàn em mình lôi ra ngoài.
Anh sợ hãi đến không dám động, mặt trắng bệch, còn vương chút mồ hôi hột, chưa đầy 5 phút cậu đã kết liễu một mạng người thế sao?
Nhất Bác cũng không định gϊếŧ cậu ta, ban đầu là chỉ đánh để chừa tật hống hách, nhưng nhớ lại tên đó đã xô ngã Tiêu Chiến ra đường, nếu lúc đó cậu thắng xe không kịp, hay đổi lại là ai khác thì chẳng phải anh gặp tai nạn rồi sao? Hạng người vì bực tức mà mạng người khác không ngó đến thì sống làm gì?
" chúng ta ăn tối thôi "
Nhất Bác gϊếŧ người xong vẫn còn rất bình thản, cất súng và kéo Tiêu Chiến đứng lên. Anh liền rút tay lại, không để cho tên sát nhân như cậu nắm.
" đừng chạm vào tôi, đừng chạm "
Cuống họng của Tiêu Chiến có chút run rẩy, anh không biết với loại phản ứng này thì cậu có nổi điên mà xử anh luôn không.
" anh nghe cho kỹ đây Tiêu Chiến, hiện tại mối quan hệ của chúng ta không khác gì là bao dưỡng cả, cho nên biết điều một chút đi, anh không còn cái gì gọi là trong trắng để thanh cao "
Nhất Bác nâng cằm Tiêu Chiến lên và nói bằng giọng đe dọa, ngoài ra còn giễu cợt chuyện anh mất đêm đầu tiên, sau khi nói dứt câu còn vỗ vỗ lên gò má của anh, giọng của cậu thuộc vào dạng đang sỉ nhục đối phương.
Nhất Bác nói đúng chứ không sai, hồi hôm cả hai đã ngủ cùng nhau rồi, Tiêu Chiến còn cái gì đâu mà giữ thân. Tuy nhiên, anh chẳng thể vì vậy mà để cho cậu tùy ý chà đạp.
" bỉ ổi "
Nhất Bác bị mắng nhưng cười lớn, tay lại vỗ vỗ vào hai gò má của Tiêu Chiến nói.
" nhưng anh mới là người leo lên giường của tôi "
Với thái độ này của anh, Nhất Bác cũng nuốt cơm không nổi, nói xong trực tiếp khom người ôm anh đi lên lầu và miệng thì bảo.
" tôi sẽ cho anh biết, cái gì là phải ngoan ngoãn mới sống được "
Đến giờ thì Tiêu Chiến nhớ ra giọng nói này đã nghe ở đâu rồi, nhưng sao cứ thấy không phải cùng là một người. Vì người giúp đỡ anh rất ôn nhu ấm áp, còn người đang ôm anh chính là ác ma.