Chương 14
Nhất Bác lấy được chìa khóa, mở cửa đi vào thì giật cả mình. Đúng là như cậu nghĩ, Tiêu Chiến xả toàn nước nóng mà chẳng hay biết. " Tiêu Chiến "
Cậu gọi lớn tên Tiêu Chiến rồi chạy nhanh lại, cũng may là anh chưa ngồi vào bồn mà thay vào đó là ngồi bẹp dưới nền gạch lạnh, mặt thì thất thần còn tay đặt ở trong bồn. Nên chỗ bị bỏng chỉ từ cổ tay trở xuống.
" anh bị bỏng cũng không hay biết sao? "
Nhất Bác ôm Tiêu Chiến đi ra giường đặt xuống rồi hơi cao giọng hỏi. Vì cậu lo lắng nên chẳng kiềm chế được sự bức xúc trong lòng. Vả lại, tính cách của cậu là chẳng nói được mấy câu đã cáu.
Tiêu Chiến vẫn ngơ ngơ không đáp, Nhất Bác bây giờ thấy nói chuyện với chính đầu gối mình còn bớt nổi điên hơn với anh. Cậu đi lấy hộp y tế, rồi đem thuốc đến bôi đều lên chỗ phỏng. Vừa thoa cậu vừa nhìn xem anh có phản ứng gì như nhăn nhó do đau hay không, nhưng nhận lại vẫn là sự vô hồn bộc lộ rõ ràng trên gương mặt xinh đẹp kia.
Nhất Bác thở ra mấy hơi phiền não, cũng may là Tiêu Chiến chưa xả nước hết cỡ, bằng không bỏng chẳng nhẹ được như vầy đâu. Cậu lấy băng gạc quấn kỹ lại cho anh, rồi căn dặn nằm yên ở đây đừng đi đâu hay nghịch phá gì.
Không quá 5 phút, Nhất Bác nhanh quay lại với thau nước ấm trên tay và cái khăn sạch để giúp Tiêu Chiến lau người. Cậu đưa tay cởi từng cúc áo của anh ra thì đột nhiên anh có phản ứng, đưa tay chặn lại.
Nhất Bác khẽ nhướng mày một cái, mặt hơi ngạc nhiên vì hành động này của Tiêu Chiến. Mặt anh đầy sợ hãi, môi mấp máy, cực kỳ khó khăn để thốt lên một chữ duy nhất.
" đau... "
Nhất Bác không biết sao sống mũi mình lại cay đến thế, mắt cũng đỏ hoe. Cậu lắc lắc đầu dịu dàng bảo.
" không có, không phải chuyện đó...là giúp anh lau người. Là như vầy... "
Nhất Bác đưa khăn chà xát lên tay của Tiêu Chiến, để diễn tả cho anh biết cậu đang muốn làm gì. Anh hiểu và bớt căng thẳng, đôi mày chau lại cũng dãn ra được một chút. Cậu khẽ cười, vỗ vỗ bàn tay anh rồi ôn nhu bảo.
" đừng sợ, tôi giúp anh lau người, đừng sợ... "
Nhất Bác nhẹ đem tay của Tiêu Chiến đặt xuống giường, rồi chầm chầm cởϊ qυầи áo của anh ra để lau. Dù biết cậu muốn làm gì nhưng anh vẫn rất khẩn trương, không dám thở và liên tục nuốt nước bọt.
Tiêu Chiến chỉ mới không mở miệng có một hai hôm, nhưng dường như muốn quên cách nói rồi, định thốt là không muốn hay chẳng được cũng thấy khó khăn và hơi sức không có.
Cậu cũng chỉ biết thở dài, tay bị bỏng, đau rát vừa gì, vậy mà Tiêu Chiến không hề biết và có phản ứng. Thế mà có hành động đυ.ng chạm cơ thể thì liền chống cự ngay. Chuyện này đúng là quá ám ảnh anh rồi. Cũng vì nó là nỗi sợ hãi đỉnh điểm trong tâm trí, nên chỉ cần những gì có hành động liên quan đến điều đó, thì anh có phản xạ lại ngay.
Nhất Bác giúp Tiêu Chiến lau sạch cơ thể, sau đó mặc áo ngủ vào cho anh. Và thôi không trói tay chân anh nữa. Cậu kéo gối nằm xuống bên cạnh, dịch chuyển cơ thể sát vào anh rồi vòng tay ôm ngang cái eo nhỏ của đối phương. Thở ra một hơi tựa mệt nhoài, định là khép mắt lại ngủ thì nghe giọng hơi run run và ngập ngừng của anh cất lên.
" tay...tay... "
" tôi ôm thôi, đừng lo "
Nhất Bác chỉ ôm thôi, không làm chuyện gì sâu xa nên mới bảo Tiêu Chiến đừng sợ. Nhưng anh lắc lắc đầu, mặt hơi nhăn nhăn tỏ ý cậu bảo sai rồi.
" anh muốn nói gì? "
Tiêu Chiến nhẹ đưa cái tay cắt mạch của mình lên, ánh mắt có như có nước. Nhất Bác hơi ngạc nhiên há miệng và rồi trút một hơi ưu phiền, nắm lấy bàn tay đó của anh rồi bảo.
" sẽ không sao đâu, vài hôm nữa, sẽ bình thường lại thôi "
Cái tay hôm cắt mạch của Tiêu Chiến căn bản không thể hồi phục chỉ với một tuần, huống chi như bác sĩ đã bảo, nó sẽ yếu hơn so với bình thường rất nhiều. Cũng nhờ số anh may, bằng không đã liệt luôn rồi chứ chẳng phải như bây giờ, còn cử động được.
Tiêu Chiến khẽ gật đầu, nhìn anh giờ giống như một đứa trẻ, nói hay bảo sao thì nghe thế, sắp xếp thế nào thì ngồi y như vậy. Nhất Bác là đang nói dối anh, đương nhiên đâu thể nói sự thật được chứ, nó sẽ gây tổn hại tinh thần anh thêm thôi.
" ngủ nào, ngủ ngon "
Tiêu Chiến xoay người nghiêng sang một bên, cho tay rà soát dưới nệm rồi tìm sợi dây tự quấn vào tay mình vài vòng như trói lại. Nhất Bác không tin nổi chuyện này, người sợ bị trói giờ lại tự muốn trói là sao vậy chứ?
Cũng do bị Nhất Bác trói lại, giờ như ở dạng một thói quen rồi. Nói cách khác là Tiêu Chiến tự biết thân biết phận, luôn luôn phải bị trói như thế.
Tiêu Chiến hỏi Nhất Bác về vấn đề tay mình, cũng là do ban nãy định tắm vòi nước nhưng lực để giữ nó trên tay không hề có. Cơ hồ nếu còn cầm nữa thì gân tay anh sẽ như một sợi dây bị kéo dãn mà đứt làm đôi. Cho nên, tình trạng ngơ ngơ ngẩn ngẩn của anh càng nặng hơn, đến bị phỏng cũng chẳng hay biết gì.
Từ chuyện xả nước nóng cho đến tự trói tay chính là một khởi đầu cho tình trạng tự ngược bản thân. Chỉ là Nhất Bác chưa nhìn ra mà thôi. Nếu cậu còn không biết, và để Tiêu Chiến tự do làm những gì bản thân muốn, thì trước mắt có thể chuyện tự tử chưa xảy ra, nhưng cái quan trọng là anh sẽ luôn luôn tìm cách khiến bản thân bị đau, hoặc chảy đầm đìa máu mới dễ chịu.
Bởi vì Tiêu Chiến có ý thức muốn đi vệ sinh hoặc muốn tắm, vậy nhiệt độ nước thay đổi chẳng lẽ không nhìn ra? Huống hồ anh còn biết tay mình chẳng cầm nổi vòi nước.
Tiêu Chiến còn nhớ rõ vị trí vòi nước nằm ở đây, vậy không lẽ lại quên xả van về bên nào sẽ ra nước lạnh? Cũng như anh chẳng ngồi vào bồn để tắm, mà chỉ cho bàn tay mình nhúng vào trong. Có quá nhiều cái bất thường, chỉ là Nhất Bác không chịu suy nghĩ và chú ý đến.
Sáng hôm sau, Nhất Bác giúp Tiêu Chiến đánh răng rửa mặt. Hôm đầu còn chê chuyện này phiền nhưng làm được một lần lại muốn làm lần hai. Vì sự hạnh phúc khi được chăm sóc cho người mình yêu rất là lớn, cậu thấy thích thú lắm.
Nhưng, lại là thích thú nên gây nên cảm giác bất an. Là hứng thú thì sẽ lâu dài được sao? Như ban đầu muốn cạnh Tiêu Chiến là được xếp vào hàng bản thân thích nên muốn có. Vì mấy cái suy nghĩ chẳng chín chắn và đúng đắn đó, mà bao nhiêu chuyện tồi tệ xảy đến trong mối quan hệ ràng buộc, bức ép này?
Sáng ra, Tiêu Chiến cứ cuộn cuộn người trong chăn ngủ nướng chẳng chịu thức, nhìn vào đáng yêu làm sao. Nhất Bác đưa tay xoa xoa đầu anh.
" phải chi, ngay từ đầu anh ngoan thế này thì tốt biết mấy "
Phải chi Tiêu Chiến như người ta, biết chiều chuộng Nhất Bác thì điều hôm nay đâu có xảy ra. Cơ mà cũng do cậu quá vô lý còn ấu trĩ, chưa kể đến chuyện thích cường bạo. Ai mà chịu cho nổi mấy cái hành động vũ lực và cái tính xem mình là trời của cậu chứ?
Nhất Bác thấy, Tiêu Chiến chịu nằm yên, không tự tử là tốt rồi. Chuyện hồi phục lại như trước thì phải cần thời gian, cái này chẳng thể gấp, nóng lòng càng không được.
Tiêu Chiến tổn thương quá nặng, bị ảnh hưởng và ám ảnh quá lớn. Nhất Bác không thể trị bằng thuốc, mà phải dùng sự chân thành để xoa dịu những đau đớn nơi anh. Khiến miệng vết thương kia lành lại và mờ sẹo.
Cứ cho vết thương trong lòng, còn thuộc vào loại lớn và hở miệng, nên trong quá trình trị liệu rất khó khăn. Thậm chí mãi mãi không nhạt nhòa. Nhưng dù ra sao, Nhất Bác cũng phải cố gắng thôi, vì đâu còn đường nào khác nữa.
Đợi đến khi Tiêu Chiến thức, Nhất Bác mới ôm anh đi tắm sớm cho anh sạch sẽ và thấy thoải mái. Tay anh bị bỏng nên đâu thể chạm nước, do đó cậu tắm giùm để tránh sự tiếp xúc kia.
Tắm ra xong, Nhất Bác đút cho Tiêu Chiến bữa sáng. Nhưng anh không chịu ăn, nói chính xác hơn là chẳng để những gì cậu nói vào tai. Thật chất, anh chẳng phải rơi vào sự ngơ ngác không hồn tuyệt đối, mà là quá căm ghét cậu, chẳng muốn nghe những gì cậu nói mà thôi.
Chứ ý thức Tiêu Chiến vẫn còn đó, thì sao có chuyện không nghe thấy đối phương nói gì? Với lại hồi hôm anh đã nói chuyện mà. Thế thì sau mấy tiếng đồng hồ lại chuyển biến xấu là thế nào?
Não bộ rất thông minh, nó tự chọn những gì nó muốn tiếp thu và có chọn lọc. Thành ra Nhất Bác đã gây quá nhiều sai phạm với anh, bản thân anh lại chẳng ưa nổi cậu. Cho nên nếu đổi lại là đối tượng khác, thì có thể anh sẽ nói chuyện.
Còn những gì về Nhất Bác đang nói hay bảo thì vừa đến tai Tiêu Chiến đã rơi độp độp xuống gạch rồi. Không lọt vào một chữ hay tai này qua tai kia.
" Tiêu Chiến, ăn một miếng, a đi "
Tiêu Chiến vẫn không để vào tai, cứ ngồi nghịch nghịch với sợi dây trói. Nhất Bác đã định chẳng trói anh nữa, hoặc chỉ trói khi cậu không ở cạnh.
Nhưng Nhất Bác không trói thì Tiêu Chiến tự đem dây buộc tay mình lại. Cậu cũng chẳng biết phải làm sao nữa, chắc đợi ngày mai dẫn anh đi gặp bác sĩ tâm lý và chụp hình lại cái tay đứt gân của anh xem sao. Chứ ở nhà mãi, không nắm rõ tình trạng của anh cũng đâu phải cách.
" Tiêu Chiến, anh mà không ăn tôi sẽ bán em gái anh thật đó "
Tiêu Chiến nghe nhắc đến em mình liền ngưng động, biết anh đã phản ứng, cậu cười khinh một cái.
" nếu cái tai này của anh còn hoạt động được thì nghe cho rõ những gì tôi nói đi. Há miệng "
Nhất Bác gằn giọng ra lệnh. Tiêu Chiến đúng thật ngoan ngoãn ăn. Chắc do anh rõ một chuyện, cậu nói thì sẽ làm. Còn làm tàn nhẫn hơn lời nói rất nhiều. Do đó, một mình anh chịu khổ là được rồi, ba và Tiêu Đoan là vô tội mà, sao để họ vì anh mà vướng phải chuyện không may.
" đúng là không thể nhẹ nhàng với anh mà "
Nhất Bác lắc lắc đầu bất lực, tay đưa lên xoa đầu Tiêu Chiến, định khen là ngoan vì đã chịu ăn. Nhưng anh lại sợ bị đánh nên cảm thấy tay cậu sắp chạm vào đầu mình liền rụt cổ tránh né.
Nhất Bác hơi ngưng động vì ngỡ ngàng trước cái phản ứng này của Tiêu Chiến, nhưng rồi cũng hiểu ra, tiếp tục xoa xoa đầu anh.
" ngoan, đừng sợ, chỉ cần anh nghe lời tôi thì tôi sẽ không đánh hay hại đến người thân của anh "
Nhất Bác thấy Tiêu Chiến đã nhai hết cơm trong miệng liền đút thêm muỗng khác. Hôm nay anh có tiến bộ hơn hôm qua, đã ăn được nửa chén.
" nằm xuống, ngủ một giấc đi "
Cho Tiêu Chiến uống nước xong thì Nhất Bác cũng sửa gối cho anh nằm xuống.
" anh muốn nói gì à? "
Nhất Bác ngạc nhiên khi Tiêu Chiến quơ tay như tìm gì đó và ngay sau đó là bắt lấy tay cậu nên hỏi.
" muốn, muốn...gặp.... "
Tiêu Chiến lắp bắp nửa buổi vẫn không nói được mấy chữ. Nhất Bác nghe đến đó cũng biết anh định nói cái gì.
" anh ngủ đi, đến khi thức giấc họ sẽ ở ngay cạnh anh "
Tiêu Chiến buông tay, ngoan ngoãn nằm ngủ. Nhất Bác biết cho anh gặp người thân cũng là một trong những cách chữa trị có công dụng. Cậu đã liên lạc với các bác sĩ tâm lý, rồi lướt web, tìm hiểu đủ mọi thứ để chăm sóc cho anh một cách tốt nhất và mau hồi phục nhất.
Tiêu Chiến cảm thấy rất nhớ họ, dù chuyện Tiêu Đoan làm là sai nhưng cũng vì muốn tốt cho anh cả thôi. Nên anh cũng không hận hay ghét bỏ, huống chi còn là ruột thịt.
Tình thân đôi khi là một liều thuốc hiệu quả, Nhất Bác thấy nếu để Tiêu Chiến tiếp xúc với người trong gia đình, rồi họ kể những kỷ niệm vui cho anh nghe thì sẽ giảm bớt đi những u uất, và cái ý nghĩ muốn chết nơi anh.
Mong sao, tình cảm của gia đình có thể khiến Tiêu Chiến có lại cảm xúc, chứ như bây giờ dù nói được, đi đứng được và biết bộc lộ sự sợ hãi thì có ích gì? Bên ngoài nhìn vào cũng như mất hồn, khiến Nhất Bác lo đến ăn ngủ không yên.
" ngài đã làm gì con trai tôi? Ngài đã làm gì để nó như thế hả? Sao lại trói nó? "
Nhìn Tiêu Chiến đang nằm trên giường ngủ, nhưng tay và chân đều bị trói nên ông Tiêu rồi liền nắm cổ áo của Nhất Bác mà quát lên. Đứa con của ông bất hạnh hơn bao người nên ông đã thương và yêu nó hết mức có thể, vậy mà khi vào tay cậu thì bị đối xử thế này sao? Không chỉ bị trói trên giường, mặt mày cũng trắng bệch, xanh xao còn gầy gò. Nhìn mà muốn rơi nước mắt.
" anh hai, anh hai "
Để ba mình nắm cổ áo Nhất Bác, Tiêu Đoan chạy lại xem anh của mình. Cô lo lắng, mặt đầy ân hận nhìn Tiêu Chiến.
" ngài nói đi, rốt cuộc có chuyện gì hả? "
Ông Tiêu rất giận dữ, lay mạnh người Nhất Bác hỏi. Cậu thở dài một hơi, gạt tay ông ra khỏi người mình.
" tôi có cần thiết phải trả lời ông không? "
Nhất Bác sao có thể chịu nổi hành động mang tính sỉ nhục trên chứ? Cậu nể Tiêu Chiến do anh đang bệnh thôi, còn những người khác thì không. Mà thật, nếu anh cứ muốn dùng sự ngớ ngẩn này chống đối với cậu, thì chưa chắc sẽ nương tay đâu chứ nói chi đến những người ngoài này.
" ngài... "
Ông Tiêu tức giận, đấm Nhất Bác một cái.
" sao ông dám? "
Cậu nổi điên, bất kể đây là trưởng bối mà xô mạnh ông lui về sau vài bước.
" ngài đang làm cái gì vậy hả? Ngài chẳng giống con người chút nào? "
Tiêu Đoan nổi giận, chạy lại đỡ lấy ba của mình và tiến lên đối diện hỏi Nhất Bác. Cậu cười khinh tát ngang một cái chảy máu mép miệng.
" cô tưởng cô là phụ nữ thì tôi không dám đánh sao? "
Nhất Bác không nhịn được bất kỳ ai, kể cả người cậu thương còn thẳng tay bạc đãi mà.
" ngài đừng có mà ỷ thế hϊếp người "
" sao? Muốn đánh tôi nữa à? Ông nghĩ bản thân mình có thể sống sót rời khỏi đây không mà cao giọng với tôi? "
Nhất Bác tiến lên trước, xô Tiêu Đoan sang một bên để hỏi ba của cô. Ông nóng giận nhưng phận thấp cổ bé họng thì nói được ai đây? Cậu nhếch mép, lau đi máu miệng đang chảy ra vị cái đấm của ông lúc nãy ban cho.
" tôi sẽ bắt ông trả đủ cho hành động hôm nay của mình "
Nếu thật có cái là giá trả thì ông Tiêu quyết định đánh cho Nhất Bác một trận thỏa đáng vì đứa con cưng của ông đã bị cậu hành đến mức người ma chẳng rõ.
" ngài tưởng tôi sợ sao? "
" sợ hay không đâu có quan trọng, cái chính là ai mới thắng cuộc "
Nhất Bác trẻ khỏe, hai người đứng trước mắt cậu thì một già, một nữ nhân yếu đuối liệu sẽ làm lại sao? Huống chi cậu chê đánh thế sẽ bẩn tay, nên đã rút súng ra, nhẹ thổi trước nòng súng và bảo.
" chi bằng thử xem, tốc độ của ông, với viên đạn cái nào sẽ nhanh hơn "