Vấn Tâm [Tiêu Chiến x Vương Nhất Bác]

Chương 12

Chương 12
Bác sĩ và điều dưỡng lại đi vào, nhìn thấy Tiêu Chiến điên cuồng giãy giụa thì chỉ biết tiếp tục tiêm thuốc vào mà thôi. Khi điều dưỡng trở về lấy thuốc và mang lại tiêm vào tay thì anh dần dần dịu lại và ngủ thϊếp đi.

" Vương tổng, như vầy hoài không phải là cách "

" chứ các người muốn làm gì anh ấy? Đặc trị theo kiểu tâm thần đó hả? "

Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến mà xót lòng nhưng chẳng giúp gì được thì muốn rơi nước mắt. Dù đó những giọt lệ kia vì tâm đau mà rơi cũng chẳng ai thương hại hay chấp nhận cậu nữa.

Vì Tiêu Chiến như hôm nay đều tại một tay Nhất Bác mà ra, sự ấu trĩ, vô lý, có chết cũng chẳng thay đổi được tính nết mới có cớ sự thế này. Sau bao nhiêu chuyện tồi tệ xảy đến, những cư xử thiếu hiểu biết còn lỗ mãn kia thì mấy ai chấp nhận được lời xin lỗi hay sự hối hận muộn màng này chứ?

Phàm đều là người, ai có đủ rộng lượng và cao thượng đến thế? Huống chi, Tiêu Chiến còn đang bất ổn tinh thần mà cứ phải chịu từng lần cường bạo, tổn thương thể xác, tâm trí mà Nhất Bác luôn mang lại không chịu ngưng như thế.

" Vương tổng, chứ không để như vầy được nữa "

Thuốc chỉ cầm chừng, dùng nhiều đôi khi mới khiến Tiêu Chiến thật sự điên. Mà có chút buồn cười thật, Nhất Bác không muốn thừa nhận anh bệnh thần kinh, không cho bác sĩ chữa trị vậy mà cậu thì sao? Luôn muốn bức điên anh, tự cho bản thân cái quyền có thể đối xử tệ bạc với anh.

Giữa việc điều trị não bộ khá kinh dị thì so ra vẫn còn nhẹ hơn những gì cậu đã bạo lực với Tiêu Chiến rất nhiều.

Thương cho một Vương Nhất Bác, hồ đồ ngu xuẩn, xem mình là trời, muốn hành hạ ai, bóp nát ai đều không nghĩ suy bất kỳ thứ gì.

" thích thì các người tự mà trị bản thân của mình đi "

Nhất Bác không đi giải quyết công chuyện nữa, cởi trói chân tay cho Tiêu Chiến ra, ôm anh đang ngủ mê man vì thuốc lên đi về nhà. Nếu ở đây hoài, bọn họ sẽ dùng phương pháp trị cho những người tâm thần áp dụng lên anh. Cậu chẳng để điều đó xảy ra được.

" Vương tổng, ngài... "

Nhất Bác không trả lời, chỉ lườm một cái rồi trực tiếp ôm anh rời đi. Tiền viện phí còn thừa cậu chẳng thèm lấy lại đâu mà chờ nhận giấy ra viện.

Nhất Bác ôm Tiêu Chiến về nhà, đặt anh nằm xuống giường, túc trực bên cạnh chờ đến lúc tỉnh. Để xem khi tỉnh lại anh ra sao đã, chứ nếu vẫn loạn cuồng thì chắc vẫn phải trói thôi.

Tiêu Chiến nheo nheo mắt tỉnh lại, điều đầu tiên sau khi mở mắt chính là ngồi bật dậy, tựa hồ như muốn thói quen cứ muốn chạy trốn. Chắc do nỗi ám ảnh quá lớn nên anh cứ mãi muốn trốn tránh. Cũng đúng thôi, với những gì anh đã tiếp nhận và chịu thì đáng sợ đến cùng cực chứ đâu phải chuyện đùa.

" Tiêu Chiến, anh ở yên được không? "

Nhất Bác chỉ biết lắc đầu bó tay, ôm ngang người Tiêu Chiến lại. Nếu anh cứ thế này hoài cậu sẽ không còn cách nào giữ anh ở nhà được, sẽ thật phải đưa vào nơi gọi là viện tâm thần. Lúc đó cuộc sống của anh sẽ tồi tệ đến mức nào? Nơi đó khủng khϊếp ra sao chứ? Cậu không thể đưa anh vào đó nhưng chẳng thể điều trị tại nhà.

" buông ra...buông ra đi mà, đừng chạm vào tôi a "

Tiêu Chiến vùng vẫy, bị bắt lại như thế càng sợ. Theo phỏng đoán của anh thì cả hai chắc đang ở trên giường. Mà trận giằng co, bắt ép ở tại giường như thế thì chuyện phía sau chính là cưỡng bức. Anh sợ lắm, anh chẳng muốn đâu.

" Tiêu Chiến anh ngoan đi được không? "

Nhất Bác giữ chặt Tiêu Chiến, giọng như bất lực hỏi. Anh vẫn không muốn ngoan, ra sức giãy giụa để thoát khỏi vòng tay kia

" anh ngoan đi mà, anh cứ như vầy hoài tôi không bảo vệ anh nổi nữa "

Nhất Bác như là muốn khóc, vì cậu biết rõ. Nếu Tiêu Chiến cứ phát cuồng thì anh phải vào cái nơi khủng khϊếp kia là đều không thể chối bỏ, cậu thì chẳng còn cách nào giúp được anh.

" đừng nháo nữa mà "

Không biết trong lúc ngồi canh Tiêu Chiến tỉnh lại, Nhất Bác đã ngộ ra chuyện gì mà giờ đã dẹp đi cái tính nóng giận của bản thân qua một bên rồi. Có lẽ, cậu biết rằng, ôn nhu, dịu dàng và thôi cọc cằn mới là con đường duy nhất để bước ở bấy giờ.

Chứ giữ thái độ như hồi trưa là đang tựa như gián tiếp đẩy Tiêu Chiến xuống vực thẳm mà thôi. Nhất Bác cũng nhận ra bản thân phải thay đổi và ngưng cục súc, học cách kiềm chế cái nóng hơn lửa của bản thân lại. Chỉ là ban đầu nghĩ qua có chút khó, thực hành cũng chẳng dễ nên mới để cơn giận lên ngôi, cư xử lỗ mãng với anh khiến tình hình thêm tệ.

Chứ giờ cậu quyết tâm, bền chí đi trên con đường gập ghềnh này để giúp Tiêu Chiến bình phục. Tuy giọng điệu vẫn còn chút gắt gỏng, nhưng nghe thoáng vẫn có thể lọt tai.

" aaaa...a...buông ra, buông tôi ra "

Nhất Bác càng giữ chặt, Tiêu Chiến càng hoảng sợ hơn thôi. Rõ là cậu muốn giúp anh nhưng anh cứ la lên như ai muốn cắt cổ mình. Mà nếu ai đó gϊếŧ chết chắc anh thấy dễ chịu và vui mừng, khỏi tốn công tự tử.

" Tiêu Chiến "

Nhất Bác thét rất lớn, Tiêu Chiến liền yên lặng vì sợ, cơ thể cũng theo đó run rẩy chẳng dứt, nước bọt cũng nuốt xuống liên tục. Cậu nhẹ kéo anh vào lòng để ôm, anh như giật thót lên, có một chút kháng cự và kiêng dè. Mà sự ôn nhu nơi cậu lan tỏa bao trùm lấy cơ thể anh, nên giảm bớt được chút lo lắng, dần dần ngả vào ngực cậu theo lực kéo nơi đối phương.

" anh đừng như thế nữa được không? "

Nhất Bác dịu dàng hỏi, tay nhẹ nhẹ vuốt lưng Tiêu Chiến. Anh không hiểu cậu kêu anh đừng như thế là sao nữa rồi? Tâm lý bị tổn thương nặng, từng hồi đả kích thì càng tăng thêm mức độ shock, có thể tình trạng của anh lại nặng thêm một bậc rồi.

" Tiêu Chiến, anh đừng nháo nữa được không? "

Tiêu Chiến nằm trong lòng Nhất Bác vẫn phát run, vì anh biết cậu rất nguy hiểm.

" anh ngoan, ở yên đây, tôi đi lấy gì đó cho anh ăn, ngoan "

Nhất Bác thấy trời cũng tối rồi, Tiêu Chiến cũng cần phải ăn. Tuy lòng chẳng an tâm nhưng anh đã bình ổn lại được một chút, nếu đi nhanh chắc là chẳng sao. Với lại cậu cũng muốn thử xem, anh có còn muốn tự sát khi ở một mình không.

" ngoan, ở yên đây nha anh, ngoan "

Nhất Bác dỗ dành, trấn an Tiêu Chiến rồi mới rời đi. Nhất Bác đi rồi, anh cho tay sờ sờ thử mọi thứ xung quanh thì biết đây là ở nhà cậu, anh cho chân đi xuống giường, theo mức độ quen thuộc căn phòng này mà dò đường đi trốn.

Nhất Bác bưng thức ăn lên, không gặp Tiêu Chiến trên giường đúng lo, đưa mắt nhìn xung quanh thì thấy đầu anh lấp ló sau lưng ghế sofa. Cậu cho chân đi lại xem thử thì anh càng nép người sát vào trong, miệng lẩm bẩm.

" tôi sai rồi, sai rồi, đừng đánh tôi, đừng đánh tôi, sai rồi, tôi biết sai rồi "

Nghe tiếng bước chân vang lên rất gần, Tiêu Chiến cũng biết bản thân đã bị phát hiện rồi, thành ra mới nhận sai trước, mặt cũng đầy hoảng hốt. Nhất Bác thở dài, ngồi xổm xuống đưa tay chạm nhẹ vào mặt anh.

" ngoan, đừng sợ, tôi không la "

Giờ đây Nhất Bác mới biết tâm mình khó chịu ra sao. Khẳng định đối phương là người thương, nhưng không giúp được gì, còn tận mắt chứng kiến Tiêu Chiến điên điên khùng khùng như thế, thì lòng dạ nào mà chịu nổi?

" ngoan, tôi mang thức ăn lên rồi, lại giường đi, tôi đút cho anh ăn "

Tay Tiêu Chiến còn đang đau mà, với mắt anh như thế nên chuyện ăn uống đâu hề tiện nếu tự xử một mình. Anh lắc lắc đầu, càng thu người lại, ráng nhích sâu vào trong vách hơn.

" không...không muốn lên giường "

Nhất Bác biết Tiêu Chiến bị sợ cái giường và ám ảnh những chuyện trên đó. Nên mỗi lần thấy bản thân ở trên giường là liền muốn chạy đi, không tìm thứ để tự tử thì là tìm nơi để núp. 

" anh ngoan đi, lên giường ngồi thôi "

Tiêu Chiến điên cuồng lắc đầu, bịt tai lại, miệng vẫn lẩm bẩm hai chữ không muốn rất nhiều lần.

" ngoan, ngoan đi anh "

" không, đừng chạm vào tôi, không muốn... "

Thấy Tiêu Chiến phản ứng có chút khẩn trương khi tay Nhất Bác chạm vào người thì cậu cũng thôi níu kéo và chẳng nói gì thêm. Kẻo khiến anh loạn lên thì chẳng hay chút nào, không tìm cách tự tử là xem như may mắn rồi.

" được rồi, được rồi, không muốn thì không muốn "

Nhất Bác thở đầy trầm tư, đứng lên mang khay thức ăn lại bàn đặt xuống. Dẫu sao cũng đâu để Tiêu Chiến ngồi ở đó mãi được.

" anh à, hay là anh lên ghế ngồi nha, lên đây nè "

Nhất Bác vỗ vỗ thành ghế sofa sau lưng Tiêu Chiến và bảo. Anh nghe âm thanh khá lớn vang lên bên tai mình nên có chút sợ sợ, càng co rúm người và run bần bật, mặt tái nhợt.

" đừng sợ, lên đây ngồi đi, lên ghế thôi mà "

Nhất Bác kéo tay Tiêu Chiến, anh đứng lên rồi nhưng vẫn ngần ngại không muốn đi. Cậu tiếp tục ôn nhu, nhẹ giọng bảo anh đi lại ghế.

" ngoan, đi nào, lại đây "

Nhất Bác kéo kéo làm Tiêu Chiến cứ sợ, vì đa phần đi lại giường cũng đều là bị lôi kéo mà thôi. Anh run run ngồi xuống ghế, cậu gắp một đũa cơm rồi kêu anh há miệng.

" Vương...Vương tổng "

Tiêu Chiến không ừm, ngược lại còn muốn cùng nói chuyện nên Nhất Bác hạ đũa và hỏi lại xem anh muốn nói gì.

" ngài...ngài có ý đồ gì không? "

Tiêu Chiến phát cuồng thật, do tâm trí bị ám ảnh dữ dội. Chứ mỗi khi có thuốc hoặc phía Nhất Bác dịu lại, để anh thấy bản thân không còn gặp nguy hiểm thì vẫn có thể nhận thức được mọi thứ, hơi bình ổn nói chuyện.

" anh nói vậy là có ý gì? "

Nhất Bác như không vui, mặt có chút tối lại. Tiêu Chiến hít một hơi sâu, cơ thể vẫn còn chỉnh chế độ rung, giọng nói vẫn chưa bình thường, mang theo chút lắp bắp.

" sao ngài...sao ngài...nói chung là, tôi không biết ngài muốn gì hay có ý gì, chỉ là đừng ở trước mặt tôi thì như chẳng có gì, sau lưng lại hại tan nát gia đình của tôi "

Tiêu Chiến ngập ngừng, nhưng cố hít một hơi sâu để nói, vì anh thấy lạ lắm, thà Nhất Bác cáu gắt như mọi khi còn dễ hiểu, chứ đột nhiên thay đổi 360°, dường như biến thành một con người khác thì đúng hơn. Vì đời nào cậu nói chuyện bình thản được 3 câu, trong khi anh còn bất bình thường như thế mà chẳng hề nổi giận.

Vả lại, cách đây không lâu, Nhất Bác đã dùng Tiêu Đoan lẫn ba Tiêu Chiến ra uy hϊếp mà, còn dọa bán anh vào quán bar.

Cái Tiêu Chiến lo sợ đúng là không sai, vì Nhất Bác khác xa với lúc trước hơi nhiều. Anh sợ cậu đã làm gì kinh khủng sau lưng anh rồi, nên bây giờ mới hạ giọng thấp xuống một chút để coi như chuộc lỗi.

Mà cũng là nghĩ thế thôi, vì Tiêu Chiến cũng quá rõ cái tính thô lỗ của Nhất Bác, và còn không sợ trời đất. Bởi thế nên cậu có gϊếŧ hết gia đình anh cũng chẳng thấy áy náy mà đối xử tốt với anh một chút.

" nghĩ nhiều rồi "

Giọng Nhất Bác có chút nặng, lòng tốt lại bị hiểu lầm thành có ý đồ hay che giấu chuyện xấu thì sao vui cho được. Cũng may là đang cố tập tành sửa đổi, bằng không Tiêu Chiến đã ăn đòn rồi.

" ăn đi, a nào "

Nhất Bác sớm lòng đã không vui vì Tiêu Chiến, gặp thêm sự hiểu lầm từ anh thì mặt càng khó coi. Nhưng vẫn ráng đút cho anh no bụng. Anh cũng há miệng, nuốt xuống thức ăn cậu vừa đút.

Sau khi đút ăn xong thì cũng dẫn Tiêu Chiến đi lại giường, anh vẫn còn biết sợ, khi nghe nhắc đến chỗ đó thì giật cái tật, run rẩy cũng dần nhiều hơn.

" đừng sợ, nằm xuống nghỉ ngơi đi "

Tiêu Chiến vẫn chần chừ, cứ lui ra sau, muốn tránh xa cái giường ra và đầu khẽ lắc.

" ngoan, nghe lời bằng không đừng trách tôi "

Tiêu Chiến biết do dự một hồi, Nhất Bác nổi nóng sẽ không hay. Nhưng nỗi sợ với cái giường cũng chẳng hề nhỏ, thành ra cứ mãi lưỡng lự, gương mặt chứa đầy sự khổ sở.

Nhất Bác kéo mạnh Tiêu Chiến vào lòng mình, rồi cả hai cùng nhau ngã xuống giường. Cậu dùng sức nặng của bản thân để đè anh, không cho nhúc nhích.

" ngủ một giấc đi "

Tiêu Chiến đương nhiên sợ, có một chút cựa quậy và mặt quay hướng khác. Nhưng may là không quá quyết liệt và thái quá. Anh thấy bản thân cứ thở chẳng đặng, đớp mấy ngụm khí vẫn không khá hơn.

" Tiêu Chiến, tôi muốn hỏi anh một câu "

Nhất Bác biết Tiêu Chiến chỉ phát cuồng khi gặp những gì tác động đến nỗi sợ thôi, chứ những lúc như vầy đều tiếp thu được những gì đối phương nói, có thể nghe và trả lời bình thường.

" anh, không thể chiều tôi thật sao? "

Nhất Bác nghĩ, ở cạnh một Vương tổng như cậu là biết bao nhiêu người mong cầu. Chẳng cần lên tiếng, bọn họ cũng tự động nằm dưới thân, ngoan ngoãn phục vụ. Vậy cớ sao Tiêu Chiến lại kháng cự?Chẳng những không thích, còn bất cần?

Mà chắc có lẽ, do cái tính này của Tiêu Chiến, mới khiến Nhất Bác yêu anh nhiều hơn. Cùng nhau nói chuyện, chứ chưa xuất hiện hành động quá phận, nên mặt anh giãn ra được một chút.

" không "

Tiêu Chiến thở ra một hơi mới đáp lại Nhất Bác, anh thừa sức hiểu đáp xong câu này bão sẽ xuất hiện với khả năng rất cao. Nhưng anh đâu thể nói dối lòng? Huống hồ, loại chuyện như này đâu hề thích, hà tất miễn cưỡng bản thân.

Nhất Bác là đang cưỡng chế giam cầm Tiêu Chiến, chứ anh hay nhà họ Tiêu làm gì có thiếu nợ tiền cậu. Thành ra, sẽ không có chuyện cậu muốn xảy đến.

Mà nói chính xác một chút, đâu phải Tiêu Chiến chưa từng chiều Nhất Bác, những lần đầu anh đều ráng cắn răng, yên lặng cho cậu càng quấy. Chỉ là đối phương không biết cái gì gọi là điểm dừng, và chuyện trao đổi này chỉ là cái cớ để trói buộc.

Cho nên Tiêu Chiến mới chống đối, mới chẳng muốn cùng Nhất Bác lăn lộn trên giường. Ngoài những thứ đó ra cũng còn một vài yếu tố khác như cậu bạo hành, chẳng chịu nói lý, không tôn trọng anh tác động đến.

" anh vẫn không biết điều chút nào "

Nhất Bác có chút cao giọng mắng, dù ráng tập thay đổi đến đâu thì cũng mới là giai đoạn đầu thôi. Bản thân không có nhiều kiên nhẫn thì lấy đâu ra kiên trì ráng nhịn được Tiêu Chiến.

Anh quá quen với chuyện nói chưa được mấy câu đã quạu của Nhất Bác nên cũng chẳng bận tâm lắm, cứ giữ yên lặng, mặt quay sang hướng khác.

Nhất Bác không chịu được cái thái độ này của Tiêu Chiến nên dẹp đi cái ý nghĩ phải sửa đổi mà vùi mặt dụi dụi hõm cổ anh.

" đừng... "

Tiêu Chiến còn đang run chẳng ngừng, bộ Nhất Bác không thấy hay sao mà lại muốn tiếp tục quan hệ ái ân? Cậu cυồиɠ ɖâʍ hay biếи ŧɦái mà ngưng một ngày chẳng được? Nhận ra vấn đề điều này chỉ khiến tình trạng của anh thêm tệ, vậy mà không biết giải quyết cho đúng. Thật thất vọng.