Chương 11
" nhưng Vương tổng ngài cũng thấy tình trạng của cậu ấy rồi mà "Ông bác sĩ vẫn cố nói cho Nhất Bác hiểu. Hồi trưa sau khi có kết quả xét nghiệm thì mới biết Tiêu Chiến mắc chứng rối loạn lo âu cũng như rơi vào trầm cảm, chọn đường tự tử chính là nặng rồi. Chỉ là ông vẫn muốn chờ anh tỉnh lại, để làm một cuộc thử nghiệm và đánh giá đúng mức độ tổn thương tâm lý.
Và lúc nãy thì gặp Tiêu Chiến như thế cũng đủ nắm được tình trạng hiện tại của anh rồi. Bây giờ theo cách xử lí đầu tiên trong chuyên môn là trói anh lại, bằng không sẽ có nhiều chuyện nguy hiểm xảy đến.
Anh hại người khác chính là không tốt, và quan trọng hơn là tự hại bản thân. Để hai điều đáng tiếc đó chẳng xảy ra thì chỉ còn phương án trói tay chân anh lại mà thôi.
Nhất Bác nghe người ta đòi trói Tiêu Chiến thì đùng đùng sinh khí. Vậy sao cậu lại có quyền muốn trói anh là trói vậy chứ? Nếu đề cập đến, chắc hẳn nhận lại câu trả lời quen thuộc vì cậu là Vương Nhất Bác, ý cậu là ý trời mà thôi.
" cút ra ngoài, cút đi cho anh ấy nghỉ ngơi "
Bác sĩ cùng điều dưỡng đành lắc đầu đi ra mà thôi. Nhất Bác ngồi xuống cạnh Tiêu Chiến.
" anh đến cùng là cứ muốn bỏ rơi tôi sao? "
Nhất Bác như bức xúc hỏi, sao Tiêu Chiến cứ muốn trốn tránh, muốn tự vẫn bỏ lại cậu? Sống với cậu có gì là không tốt? Nhà cao cửa rộng, quần áo đắt tiền, món ngon vật lạ. Vậy mà anh chẳng tiếc sống là thế nào?
" Tiêu Chiến ơi là Tiêu Chiến, sao anh cứ ép tôi phải sinh khí với anh hả? "
Vương Nhất Bác ơi là Vương Nhất Bác, thương thay cho sự ngu xuẩn nơi cậu. Tiêu Chiến đâu rảnh cũng như càng không muốn cậu giận dữ bao giờ, vì anh sợ cơn hóa thú của cậu nhất trên đời.
Là Nhất Bác cậu dễ nóng giận, không nói lý, ấu trĩ tự chuốc lấy bực mà thôi chứ Tiêu Chiến đâu hề chọc điên cậu trước. Cứ cho là anh cứng đầu không chiều chuộng cậu mới có chuyện vũ lực lên ngôi thì cái sai cũng từ bản thân cậu ra mà thôi.
Đối phương hoàn toàn chẳng cố ý. Tiêu Chiến chỉ nói lên tình trạng và cảm xúc của bản thân thì sao xem là sai được?
Nói thật, tiền tài chẳng ai là không tham. Nếu được sự sủng hạnh nơi Nhất Bác là tốt vậy sao Tiêu Chiến lại chẳng cần? Cái gì cũng có nguyên do. Mấy ai mà chuộc sa hủ nếp lại chạy trối chết, tự tử cho bớt đau khổ?
Đối với Tiêu Chiến mọi thứ đẹp đến đâu cũng chỉ là một mảng màu đen nên giàu hèn, nhà lầu siêu xe gì đó đều như nhau, chẳng quan trọng. Huống chi đó là của người khác, anh có quyền gì hưởng thụ chúng mà mong ước?
Là ai điên, là ai loạn nhân cách đây? Tiêu Chiến là bị Nhất Bác bức đến không muốn sống, bị ép đến điên rồi.
Còn cậu, cũng đâu khác kẻ điên là mấy, mỗi khi nổi giận đều phát cuồng, lúc Tiêu Chiến tỉnh thì lỗ mãn, lúc anh ngất rồi thì lo lắng, quan tâm.
Sao hai người lại khiến cho người khác phải thấy buồn cười và đáng thương thay vậy? Thương cho Tiêu Chiến sống cảnh địa ngục, thương cho Nhất Bác chấp mê bất ngộ, đến lúc quay đầu đã không còn kịp.
Tiêu Chiến tỉnh lại thì trời cũng đã sáng, tác dụng thuốc khiến anh ngủ li bì suốt một đêm. Khi tỉnh lại dường như là tinh thần dịu lại hơn một chút, không còn gấp gáp chạy trốn mà từ từ chống người ngồi dậy. Nhất Bác ngủ cạnh bên cũng phát hiện, liền mở mắt ra và ngồi bật dậy, sợ anh lại cư xử khác thường.
" anh thấy thế nào rồi? "
Tiêu Chiến không nói, chỉ lắc lắc đầu. Bác sĩ tiêm thẳng thuốc vào chai dịch của anh, nên nó có tác dụng giúp anh ổn định tâm lý, chẳng phát cuồng.
" nói đi chứ "
Nhất Bác giữ chặt tay Tiêu Chiến, anh đau nên nhăn nhăn mặt chứ cũng chẳng lên tiếng. Anh ghét cậu lắm, nếu không phải có thuốc thì sớm đã tìm cách chạy trốn rồi.
" anh câm rồi à? "
Nhất Bác lo lắng hỏi, nhưng giọng nói thì gắt gỏng, cục súc, tựa hồ như đang mắng nên Tiêu Chiến lại thêm khó chịu và phẫn uất.
" tôi giỡn mặt với anh hả Tiêu Chiến? "
Nhất Bác liền nắm lấy tóc Tiêu Chiến mà hỏi. Dường như sự hoảng loạn đêm qua của anh ra sau cậu đều quên mất rồi. Để giờ đây chẳng biết thay đổi mà cứ tác động đến thứ đang muốn nổ tung trong lòng anh.
" tôi...tôi mệt "
Bị nắm tóc nên mặt Tiêu Chiến hơi nhăn nhăn, môi mấp máy và sau một hồi mới thốt lên được mấy chữ giản đơn. Nhất Bác nghe anh đáp lại thì lực tay giảm xuống và dần dần buông hẳn ra. Đúng là câu từ bình thường, còn ngắn nhưng tựa như đã chạm vào được trái tim cậu rồi.
Tiêu Chiến mệt, đúng, rất nhiều lần anh đã nói mệt nhưng Nhất Bác đều không buông tha. Đến khi anh ấy chọn cái chết cậu vẫn không biết chữ hối cải ghi ra sao, sửa sai và bù đắp để thực hiện một cuộc ái tình mà cậu đã định ra được là như thế nào.
Và bây giờ, tự nhiên nghe xong thì sống mũi Nhất Bác lại cay xè, một cảm xúc gì đó rất lạ đã xuất hiện. Như khiến tim cậu chảy máu vậy. Chính vì lúc trước, chẳng biết dừng ở đâu nên Tiêu Chiến mới chọn bỏ cậu mà đi. May lắm mới cứu kịp anh thì sao có chuyện sai lầm nối tiếp nhau được chứ?
Đúng là không thể sửa trong một sớm một chiều, nhưng cậu sẽ cố gắng thay đổi, mỗi ngày cải thiện một ít.
" vậy anh nghỉ nha, nghỉ đi nha "
Nhất Bác đỡ Tiêu Chiến nằm lại xuống giường, anh vẫn còn sợ cậu nên cơ thể run run, sau đó cố gắng nói rằng.
" tôi muốn chết "
Thường người thật sự muốn chết đều chọn yên lặng ra đi. Nhưng Tiêu Chiến đã không thành công và chẳng được thành toàn nên mới nói ra với Nhất Bác, mong cậu có thể hiểu và giúp anh.
" Tiêu Chiến, anh chưa được nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài ra sao mà đúng không? Cho nên anh phải sống tiếp, chờ sức khỏe anh ổn hơn tôi sẽ đưa anh đi phẫu thuật mắt. Tìm giác mạc phù hợp cho anh, để anh biết được thế giới này ra sao. Cho nên đừng muốn chết nữa nha "
Nhất Bác đã nghĩ kỹ rồi, đối với người tuyệt vọng như Tiêu Chiến thì phải dùng cách gì đó để anh ham sống trở lại. Cậu cũng muốn đối phương được sáng mắt, do đó đã tính đến chuyện này.
Tiêu Chiến một chút cũng không hề vui mừng, ngược lại hơi phồng má lắc lắc đầu.
" muốn chết thôi "
Tiêu Chiến như con nít vậy, lặp đi lặp lại thứ bản thân muốn. Nhất Bác thở ra một hơi bất lực.
" anh sao vậy hả Tiêu Chiến? "
" muốn chết, muốn chết thôi "
Giọng Tiêu Chiến vẫn luôn ở mức nho nhỏ, câu nói muốn chết cứ thoát mãi ra từ miệng của anh. Nhất Bác thật chẳng còn kiên nhẫn nữa, nhẫn nại nãy giờ là cố lắm rồi nên liền trở về thái độ cau có thường ngày hỏi.
" anh điên nữa đó hả? Anh tưởng chết dễ đến thế à? Dù có dễ thì Vương Nhất Bác tôi cũng chẳng để cho thành thật đâu anh hiểu không? "
Nhất Bác lay mạnh cơ thể Tiêu Chiến trong lúc vừa nói. Chẳng rõ lúc nãy là ai mới thấy nhói lòng, quyết tâm thay đổi nữa. Sao chẳng ôn nhu được mấy phút đã như thế rồi? Thật không đáng tin tưởng chút nào. Cảm xúc mà thay đổi như chong chóng xoay thì ai mà thích ứng nổi?
Nhất Bác sai vẫn hoàn sai mà thôi, vậy mà còn muốn đổ cho Tiêu Chiến chẳng biết điều. Vì cậu đã kiên nhẫn, nhỏ nhẹ mà cứ chống đối lại, để nhận lấy cơn thịnh nộ thật sự thì đừng có mà trách ai.
Tiêu Chiến không trả lời Nhất Bác, để yên cho cậu lay mạnh cơ thể anh đến mức đầu óc quay cuồng. Bộ dạng như chẳng quan tâm đến cậu của anh đang bộc lộ thì chỉ khiến ngọn lửa đang ráng kiềm chế cháy dữ dội hơn mà thôi.
" nếu anh muốn điên thì cứ việc điên, tôi không tin mình chẳng trị được anh "
Nhất Bác đem đồ bệnh nhân của Tiêu Chiến xé bỏ, phóng thích cự vật ra ngoài rồi đâm vào hậu huyệt non nớt của anh.
Tiêu Chiến cảm nhận được cơn đau, nhưng một tia đau đớn cũng chẳng xuất hiện trên gương mặt đó. Phải chăng là do quá quen thuộc? Phải chăng anh không còn biết gì nữa rồi? Vô hồn, vô cảm.
Đang ở bệnh viện, mà Nhất Bác cứ xem như ở nhà. Vẫn chà đạp Tiêu Chiến theo ý thích mặc kệ sự bất thường nơi anh đã quá lớn. Cậu chỉ giỏi làm, nào màn đến hậu quả. Cũng như từng lời nói ra cũng thế, nó chẳng khác gì dao đâm vào anh, mà cậu vẫn ngỡ bình thường đó thôi.
Gϊếŧ người bằng lời nói là có thật, chính cậu cũng kêu Tiêu Chiến đi chết, một tay cậu khiến anh ra nông nỗi hôm nay. Vậy mà lại chẳng tài nào nhận ra cái sai.
Tiêu Chiến nhân lúc không có Nhất Bác ở bên cạnh mà cho tay tìm kiếm con dao gọt trái cây hôm bữa ở đâu để tự sát lần nữa. Mạch tay không chết thì mạch cổ sẽ chết, anh chẳng chịu nổi cuộc sống mệt mỏi nhục nhã, nhớp nhơ này nữa rồi.
Mọi thứ như đang nhấn chìm Tiêu Chiến xuống nơi khổ đau nhất, anh không chống chọi lại nổi, càng chẳng bơi lên được. Cứ thế mà dần dần chìm xuống đáy sâu và chết đi. Mà anh thì không chờ đến ngày sức cùng lực kiệt đó được, nên tự thanh lý bản thân trước. Chết sớm phút nào, đỡ phút đó.
Tiêu Chiến mở ngăn tủ, tay chầm chậm cũng như không quá nhiều lực tìm tòi. Anh chắc rằng cậu sẽ chẳng dẹp đi đâu vì túi trái cây vẫn còn ở đây. Cuối cùng, anh đã tìm được rồi, nhưng còn chưa kịp cầm lên thì Nhất Bác đã trở lại.
Tiêu Chiến đóng nhanh ngăn tủ lại, vờ như không có ý định làm gì, vì nếu để cậu biết, anh sẽ chẳng còn cách để tự tử. Nhưng hành động kia của anh đã bị cậu thu vào tầm mắt rồi nên nóng giận đùng đùng đi nhanh lại giữ chặt lấy hai cổ tay đối phương mà hỏi.
" anh tưởng có thể qua mặt tôi à? "
Tiêu Chiến không nói, bị Nhất Bác nhìn thấy cũng được. Sau này anh đập đầu hay nhảy lầu chết cũng được, căn bản còn nhiều cách, anh chẳng sợ nữa.
" sao không trả lời tôi? Sao không trả lời tôi hả? "
Nhất Bác miệng hỏi tay đánh Tiêu Chiến nằm bẹp trên giường. Nghĩ đến anh cứ muốn rời xa cậu thì tức điên lên không chịu được.
" tôi nói cho anh biết, tôi chưa cho phép anh chết, thành ra ráng mà sống cho tôi...bằng không đừng trách sao tôi độc ác "
Nhất Bác ngồi hẳn lên người Tiêu Chiến, nắm lấy tóc anh giật mạnh lên và đe dọa.
" ngài tưởng tôi sợ sao? "
Đối với người chẳng còn ý chí sống thì có gì đáng sợ?
" thì để xem mới biết được chứ? "
Nhất Bác kề sát tai Tiêu Chiến, bắt đầu thỏ thẻ bảo.
" dạng như tôi bán anh hoặc Tiêu Đoan vào quán bar hay tự dưng ba anh đi trên đường lại vô cớ gặp tai nạn, sao hả? Có phải thú vị không? "
Tiêu Chiến liền vùng vẫy sau khi nghe, sao Nhất Bác có thể dùng cách này uy hϊếp anh chứ? Mang sinh mệnh người thân ra đe dọa có gì đáng hay ho đâu?
" sao? Chống đối à? Vô hiệu lực nhé Tiêu Chiến. Cuộc sống của anh lẫn gia đình anh đều trong lòng bàn tay tôi cả rồi "
Tiêu Chiến nếu không có thuốc tiêm vào người thì chắc đã phát cuồng lên mà nháo loạn với Nhất Bác một màn rồi. Chẳng rõ họ dùng loại thuốc gì cho anh, nhưng chỉ biết ngoài khiến tinh thần anh bình ổn lại thì còn mệt mỏi như mất đi sức lực. Chắc họ vừa muốn anh an thần, vừa muốn anh đừng có sức quậy phá.
" súc sinh "
Tiêu Chiến không nhịn được mà chửi. Nhất Bác bị mắng lại cười lớn và bảo.
" anh mắng sao mà để bản thân chuốc thêm khổ thì cứ việc mắng. Để tôi nghĩ thử nha, chỉ có mình tôi chà đạp mà anh đã không chịu nổi, vậy nếu bị bán vào mấy nơi đó hay được đưa đến chỗ đàn em của tôi thì sao ta? "
Tiêu Chiến tức đến nước mắt lưng tròng. Nhất Bác lại tiếp tục nói, tay vẫn giữ chặt tóc anh.
" đến lúc đó, nếu anh có chết cũng là chết trong nhơ nhớp, cực kỳ khó coi "
" thua cả cầm thú "
Nhất Bác đang nắm đầu Tiêu Chiến trong tay từ lâu, nên sau khi anh mắng dứt câu cũng là một tiếng bụp vang lên vì cậu đã đập nó vào thành giường.
" mắng nữa đi, tôi đang chờ nghe đây "
Nhất Bác đập đầu Tiêu Chiến rất mạnh, khiến anh nhức nhối còn choáng váng, sức lực đâu mà mắng nữa chứ.
" Tiêu Chiến, nhìn anh đáng thương lắm đó...thật muốn chà đạp đến nát mới cam lòng mà "
Nhất Bác tặc lưỡi nói, Tiêu Chiến cũng chỉ xoay mặt đi hướng khác mà thôi. Cậu lấy dây được điều dưỡng đưa sẵn để trong ngăn tủ ra và trói tay anh vào thanh giường, vì cậu có chuyện cần đi ra ngoài, không cột anh lại khi về đến thì chỉ còn hốt xác cũng nên.
" đừng, đừng trói mà....đừng "
Cảm nhận được tay mình đang bị trói thì Tiêu Chiến bắt đầu giãy giụa dữ dội. Anh nhớ đến lúc ở nhà cậu cũng xích anh như thế và đã có kẻ muốn xâm phạm. Tuy giờ đang ở bệnh viện, chuyện kia chẳng thể xảy ra thì anh vẫn sợ.
" đừng....đừng trói mà..aaaaa...đừng mà a.. "
Tiêu Chiến lại như lúc mới tỉnh dậy lần trước, thét lớn, kháng cự. Nhất Bác phải ráng lắm mới trói được hai tay anh lại.
" a...không muốn aaaaa....aaaa...không muốn đâu aaaaaa "
Bị trói, còn là nằm trên giường. Nỗi đau bị cưỡng bức, những lời chà đạp đều xẹt qua trong não Tiêu Chiến liên hồi. Anh hoảng loạn, sợ hãi đến mức mất khống chế. Cứ la hét, ra sức cựa quậy.
" a...đừng mà...không muốn, đừng, không được, đừng, đừng mà...aaaaaaa "
Nhất Bác đưa tay nhấn nút điều dưỡng. Nếu không tiêm thuốc thì Tiêu Chiến cứ như thế này sẽ mất sức lắm. Dẫu biết tiêm thứ đó vào anh mãi thì chẳng hay chút nào.
Đáng lý Tiêu Chiến đã yên rồi, chỉ là do Nhất Bác sợ anh tự kiếm cái tổn thương bản thân nên trói lại mới khiến anh phát cuồng lên như thế. Cái cậu lo nghĩ là đúng, chỉ tiếc nó ảnh hưởng đến anh.
Tiêu Chiến đang muốn chết từng giây từng phút, cậu thà để anh nháo loạn một màn chứ chẳng để có chuyện đáng tiếc xảy ra.
" đừng trói tôi mà...đừng trói mà "
Nhất Bác trói đến chân Tiêu Chiến, anh rơi nước mắt, thét trong vô vọng. Mọi thứ đều hóa đáng sợ bao trùm lấy anh rồi.