Lục Hoài Sinh lấy được địa chỉ nhà của Ngụy Ninh từ chỗ Hoắc Thanh.
Thứ bảy không có tiết, anh lái xe về hướng nhà Ngụy Ninh tọa tại giữa sườn núi ngoại ô thành phố.
Xe dần rời xa thành thị ồn ào náo nhiệt, cây cối tươi tốt xanh um bốn phía che đi mặt trời gay gắt, trong không khí phảng phất một loại mát lạnh không tên.
Đi vài vòng quanh núi, Lục Hoài Sinh nhìn thấy dưới chân núi có vài biệt thự được trang hoàng tráng lệ, nhưng xe càng lên cao, thì biệt thự càng ít, gần như đến nơi còn nửa đường nữa thì đến đỉnh mới gặp thêm được một biệt thự.
Tầm mắt dõi theo biệt thự cuối cùng sắp biến mất, Lục Hoài Sinh lái thêm tầm nửa giờ, cuối cùng cũng tới nhà Ngụy Ninh.
Đấy là một biệt thự nhỏ hoàn toàn độc lập, so với những biệt thự hoa lệ dưới chân núi thì trông biệt thự này có vẻ nghèo nàn hơn.
Xung quanh chẳng hề có chút không khí dân cư, chỉ có một cây hòe già rất lớn, cành lá tươi tốt, cao mấy chục mét cách biệt thự không xa. Không biết là đã sống bao năm, mà thân cây khổng lồ và cành lá rậm rạp che kín ánh mặt trời, không một tia sáng nào lọt được xuống dưới.
Lục Hoài Sinh thấy hơi quái dị. Theo lý mà nói, trong núi sâu, lại nhiều cây cối thế này, không có người ở thì thôi, nhưng tuyệt đối không thể thiếu tiếng côn trùng kêu, chim hót.
Nhưng mà nơi này ấy thế mà chẳng có một âm thanh nào tồn tại, như thể gió cũng ngừng thổi, chỉ còn lại một không gian yên tĩnh khiến người ta hít thở không thông.
Lục Hoài Sinh nhấp môi, nhìn cây đại thụ cổ xưa trước mắt, không khỏi nhớ tới một câu mà hồi nhỏ thường nghe ông bà nói ---- Cây hòe gọi quỷ.
Nơi này có một loại âm trầm không tên.
Bên ngoài biệt thự có hai hàng rào, hình như lâu rồi không được cắt tỉa, nên tử đằng la ven tường đã bắt đầu leo lên hàng rào, chiếm cứ nơi đây làm địa bàn của riêng chúng.
Nhưng quái lạ chính là hoa tử đằng la đều khô héo hết, rơi xuống đất, thối rữa thành một đống. Cành rễ vàng đen kiêu ngạo leo lên rào gỗ, như những con rắn dài ngoằng giương răng nọc sống bám nơi đây.
Hàng rào không khóa, Lục Hoài Sinh rất dễ đẩy ra đi vào.
Cửa lớn của biệt thự cũng chẳng đóng, như thể biết hôm nay sẽ có khách đến, nên chủ biệt thự cố tình mở sẵn một khoảng rộng bằng ngón tay cho khách vậy.
Từ khe hở nhìn vào bên trong, căn nhà tối tăm, không hề có sức sống.
Lục Hoài Sinh hơi căng thẳng, không phải vì sợ hãi, mà chỉ vì đây là trạng thái khi đang ở một nơi xa lạ, là tín hiệu sinh lý mà từ sâu trong nội tâm vọng ra mà thôi.
Theo phép lịch sự, anh gõ cửa lớn, song chẳng có bất cứ tiếng đáp lại nào vang lên trong nhà.
Thoạt nhìn biệt thự này không có người ở.
Lục Hoài Sinh chuyển mắt, định rời đi.
Lúc này, cửa lớn biệt thự đột nhiên bị một ngọn gió âm thổi mở, phát ra tiếng kẽo kẹt giòn tan.
Lục Hoài Sinh sắp sửa chuyển động cơ thể không khỏi đứng hình. Như nhớ ra điều gì, lông mày anh nhíu lại.
Xem ra có người không muốn anh đi rồi.
Lòng anh trầm xuống. Như hạ quyết tâm, anh dứt khoát đi vào trong nhà.
Cửa lớn sau lưng bị một ngoại lực không tên nào đó đóng lại, ngăn cách ánh mặt trời ở ngoài, để lại căn phòng đen xì một mảnh.
Những bức màn trong phòng đều bị kéo xuống. Lục Hoài Sinh chớp mắt, nửa phút sau mới quen được với bóng tối đến bất thình lình này.
Đột nhiên một hơi thở lạnh như băng phả lên cơ thể phản ứng chậm của anh, giọng điệu mang theo vui sướиɠ nồng nhiệt, mà âm thanh thì lại dính nhớp: "Thầy ơi, thầy đến rồi..."
Cơ thể Lục Hoài Sinh chấn động, anh cảm thấy cổ họng mình bỗng bị ứ đọng.
Anh gian nan mở miệng: "Là em à?...Ngụy Ninh."
Cơ thể vùi vào một cái ôm lạnh lẽo, một cái ôm hận không thể khảm anh vào trong mình.
"Là em, thầy ơi."
Lục Hoài Sinh bỗng bị một lực mạnh đẩy ngã xuống đất, có người đè trên cơ thể anh, giữ chặt anh, nhưng anh lại không thấy rõ ai cả.
Trên đất trải một thảm lông dày, vậy nên khi ngã, anh không thấy đau đớn gì.
"Thầy ơi... Thầy ơi... Thầy ơi..."
Lục Hoài Sinh nằm trên đất không thể nhúc nhích, để bên tai là âm thanh điên cuồng mà bệnh hoạn của cậu nhóc nọ.
Cố chấp khiến người ta phát hãi.
"Em biết thầy sẽ tới mà... Em biết thầy sẽ tới gặp em..."
Cậu nhóc nỉ non bên tai anh, gối cái đầu xù xù lên cổ anh.
Ngụy Ninh hiện thân.
Lục Hoài Sinh cười khổ, anh nào dám không tới. Hôm đó, lúc thấy hắn trong văn phòng, anh đã chính mắt nhìn cậu nhóc mở miệng nói với mình rằng: Thầy ơi, em chờ thầy...
Ngụy Ninh nhảy lầu chết, cho nên bây giờ hắn là quỷ.
Khi còn nhỏ, anh ở nông thôn, sống với bà ngoại lớn tuổi một thời gian. Các cụ ở quê trước giờ đều tin vào quỷ thần, cho nên dưới sự dạy bảo của bà, anh đã vô tri vô giác dần dần chấp nhận loại chuyện kỳ lạ như quỷ quái này, chỉ là ban đầu có chút khϊếp sợ không thể tin nổi mà thôi.
Anh không biết Ngụy Ninh biến thành quỷ tính cách có thay đổi không, song lúc ấy, sát ý của hắn đối với Hoắc Thanh khủng bố là sự thật. Có lẽ vì Hoắc Thanh ngăn cản anh chuẩn bị đến nhà hắn, nên làm Ngụy Ninh phẫn nộ.
Để bình ổn lửa giận của cậu nhóc này, anh tiếp tục hỏi Hoắc Thanh địa chỉ nhà Ngụy Ninh, rồi lái xe đến đây.
"Ngụy Ninh." Lục Hoài Sinh sờ đầu hắn, bàn tay tức thì nhận lại một cảm giác lạnh băng.
Anh nhẹ nhàng gọi hắn, giọng điệu ôn hòa, không hề tỏ ra sợ hãi trước con người đã chết lại đột nhiên xuất hiện.
"Đứng dậy được không."
Cơ thể Ngụy Ninh cứng đờ, sau đó đôi tay ôm Lục Hoài Sinh lại tăng thêm lực, giọng hắn điên cuồng, chấp nhất: "Không, em không muốn, thầy sẽ đi mất! Thầy sẽ rời khỏi em..."
Như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cả người Ngụy Ninh thoáng chốc gồng lên.
Hắn cất giọng chói tai, siết cái ôm tàn nhẫn, giống như sợ người đàn ông dưới thân đột nhiên biến mất vậy.
Lục Hoài Sinh bị hắn quấn đến độ hơi khó thở.
Cảm nhận được sự tức giận của hắn, Lục Hoài Sinh nghe thấy tiếng thủy tinh trong phòng vỡ vụn. Cảm xúc của Ngụy Ninh trực tiếp phá nát đồ dùng trong nhà.
Bây giờ Ngụy Ninh mẫn cảm dị thường.
Lục Hoài Sinh vội trấn an hắn, anh sờ lên mái tóc đen của cậu nhóc: "Thầy không đi. Bình tĩnh lại đi, A Ninh..."
Ngụy Ninh nức nở, như con thú nhỏ bị thương: "Thầy ơi, thầy đừng rời bỏ em được không, em sẽ nghe lời mà. Thầy ơi..."
Lục Hoài Sinh có thể cảm nhận được bất an và sợ hãi hỗn loạn cùng điên cuồng và bướng bỉnh khiến người ta khϊếp đảm bên trong lòng hắn.
"Thầy ơi..." Ngụy Ninh chôn trong l*иg ngực anh, si mê gọi người đàn ông dưới thân.
Ở một góc mà người không nhìn thấy, mặt hắn vặn vẹo dữ tợn, tròng mắt đen đúa xẹt qua một tia khát máu đỏ tươi.
----Ai cũng... Ai cũng không thể cướp thầy khỏi em.
Bên cổ bỗng ướŧ áŧ lạ thường, Lục Hoài Sinh ban đầu còn tưởng đó là nước mắt Ngụy Ninh để lại, vì lúc còn sống, cậu nhóc này rất thích khóc, cứ động tí là lại thút thít rơi lệ.
Nhưng sau đó liếʍ láp dính nhớp và gặm cắn đau đớn hòa với cảm giác lạnh băng thoáng chốc bao bọc lấy anh.
Lục Hoài Sinh kinh hoảng, cậu nhóc này đang hôn anh!