Kiếp Này Là Hận, Kiếp Sau Lại Yêu

Chương 12: [h+] đêm nay em là của chị

Minh Tuệ cười tươi, chào Minh Châu rồi lách người đi qua, bỗng dưng gặp lại người cũ, thật sự cô cũng không biết phải nói gì. Cảm thấy có vẻ cả hai hơi ngại ngùng nên cô càng muốn mau chóng rời đi.

Năm ấy, tình cảm của hai người cũng không biết gọi tên như thế nào, hai đứa quen nhau chưa được nửa năm thì đã phát hiện. Sau khi Minh Châu chuyển đi Minh Tuệ lúc đấy cũng có buồn nhưng cô lại giận nhiều hơn.

Vì sao năm ấy khi đi khỏi, người ấy không một lần liên lạc, nhắn tin, gọi điện hay viết thư gì đấy cho cô chứ? Đã sáu năm trôi qua rồi, giờ đây lại gặp nhau ở đây, gặp lại trong hoàn cảnh này...

Minh Tuệ không hiểu và cũng không muốn hiểu nữa rồi, hơn nữa giờ đây cô đã có Ân Tú, cô không muốn làm cho chị buồn lòng.

"Cậu không lấy số của tớ để giữ liên lạc sao?"

Giọng nói nhẹ nhàng của Minh Châu vang lên.

"Chắc không cần đâu."

Minh Tuệ dứt khoát nói.

"Chuyện năm đó không giống như cậu nghĩ."

Minh Châu vẫn tiếp tục bắt chuyện, có vẻ không muốn để cô đi.

"Năm đó không có chuyện gì cả, sáu năm rồi chúng ta không liên lạc. Vậy nên hãy tiếp tục như vậy..."

Minh Tuệ nói xong dứt khoát lách người qua Minh Châu mà bước đi. Bước đi được vài bước, bỗng dưng Minh Tuệ cảm thấy choáng váng, bước hụt chân mà ngã nghiêng qua một bên.

Lập tức có một vòng tay vững chải chụp lấy eo Minh Tuệ kéo cô ấy lại, ôm chặt cô vào lòng , mùi hương quen thuộc quanh quẩn chóp mũi của Minh Tuệ - Là chị Ân Tú.

Minh Châu chỉ đứng nhìn, không nói gì, gương mặt cậu ấy thoáng chút bực bội khi thấy Ân Tú, cậy ấy vẫn đứng đó không có ý định rời đi.

Ân Tú nhìn Minh Tuệ âu yếm, đưa tay quẹt mũi cô một cái nhẹ rồi nói:

“Chị thấy em đi lâu quá nên lo, chị tính tiền rồi, em đi vệ sinh xong rồi mình về luôn.”

“Dạ đợi em một tí nha.”

Minh Tuệ xoay qua nhìn Minh Châu vẫn còn đứng đó, nói nhẹ:

“ Rất vui được gặp cậu, gặp lại cậu sau.”

Minh Tuệ đi nhanh vào nhà vệ sinh.

Bên ngoài Minh Châu đang đứng đối diện với Ân Tú, ánh mắt nghi hoặc:

“Chị là người yêu cậu ấy à?”

Ân Tú thoáng chốc ngạc nhiên, không hiểu vì sao người con gái trước mặt này lại biết mối quan hệ của cô.

“Ừ, chị là người yêu của em ấy, em là bạn Minh Tuệ sao?”

“Vâng, nhưng không phải bạn bình thường. Bạn ấy say rồi, chị đưa về cẩn thận nhé, chào chị.”

Trả lời một cách cứng nhắc, không được tự nhiên, Minh Châu quay người bước đi.

Khi Minh Tuệ đi ra đã không thấy Minh Châu đâu nữa, Ân Tú nhẹ nhàng dìu Minh Tuệ, ôm lấy eo cô mà dẫn đi.

Ân Tú cảm thấy hơi khó chịu, chị hỏi giọng có chút hơi ghen:

“Bạn em hả?”

Minh Tuệ vẫn chưa kịp hiểu gì, rồi như chợt nhớ ra, cô bật cười:

“Dạ, bạn cũ của em, sao đó, chị ghen hả?"

“Không có, ai mà thèm ghen.”

Minh Tuệ bật cười. Cả hai bước ra xe, khi đã sắp xếp cho Minh Tuệ ngồi ổn thỏa, ôm chặt cô rồi, Ân Tú mới lái xe chầm chậm đi. Vừa hóng gió đêm vừa vòng tay ra sau ôm Minh Tuệ vì sợ em ấy say rồi mà ngã ra đường.

Đã hơn 12 giờ khuya, không khí bên ngoài mát lạnh, Minh Tuệ ôm chặt Ân Tú, tựa đầu vào vai cô, hai người, một xe chầm chậm trên con đường thưa dần người.

Khi cả hai vào đến phòng khách sạn, đã là 1 giờ sáng, Minh Tuệ đã ngấm bia, cô nằm vật ra giường làu bàu:

“Chị có thể thay đồ giúp em không?”

Ân Tú mắng yêu Minh Tuệ.

“Đã bảo đừng uống nhiều rồi mà không nghe.”

Mặc dù vậy tay vẫn thoăn thoắt cởi giày và xỏa tóc giúp Minh Tuệ dễ chịu hơn.

“Đừng cằn nhằn em mà, có người yêu rồi, cần gì phải lo chứ.”

“Ừ, rồi không có chị, ai lo cho em?"

“Làm sao mà không có chị được chớ?”

Minh Tuệ bỗng dưng ghì đầu Ân Tú xuống gần sát mặt mình. Cô thở một cách nặng nề, có vẻ cồn đã làm Minh Tuệ to gan hơn.

“Em yêu chị nhiều lắm.”

Huỳnh Minh Tuệ lật người, để Ân Tú nằm dưới thân mình, đặt môi chính mình lên đôi môi mềm đang mời gọi bên dưới.

Khi hai đôi môi vừa chạm vào nhau, Huỳnh Minh Tuệ cảm giác như có dòng điện chạy khắp thân mình, hô hấp cũng dần trở nên khó khăn.

Lần đầu tiên hôn người yêu, Minh Tuệ có chút bối rối. Đang suy nghĩ không biết phải làm gì tiếp theo thì Ân Tú đã lặp tức dành thế chủ động.

Chị đẩy cô nằm xuống bên dưới, vô thức liếʍ môi một cách đầy gợϊ ȶìиᏂ. Đôi mắt Lâm Ân Tú nhìn Huỳnh Minh Tuệ thâm tình, đầy vẻ yêu thương, chị kê miệng sát vào tai cô, thì thầm:

“Đêm nay em là của chị nhé?"

Câu nói nhẹ nhàng, giản đơn nhưng làm Minh Tuệ lâng lâng hạnh phúc, cô nhẹ nhàng mỉm cười rồi gật đầu đồng ý.

Ân Tú chỉ chờ có thế , nhìn Minh Tuệ lần nữa để xác định rồi từ từ đặt nhẹ môi chị lên môi cô.

Chị chậm rãi ngậm môi trên của Minh Tuệ từ từ thưởng thức, rồi cắn nhẹ nó, sau đó di chuyển xuống môi dưới, ngậm chặt một giây, chị buông ra rồi lại cắn nhẹ nhàng luân phiên.

Lâm Ân Tú cứ lặp đi lặp lại mãi như thế, chơi đùa chán chê với đôi môi quyến rũ của Minh Tuệ làm nó sưng to, có cảm giác bỏng rát chị mới lưu luyến mà dừng lại.

Mùi bia quanh quẩn chóp mũi của cả hai. Không khí xung quanh căn phòng đã nóng bức lại càng thêm nóng lên, hai con người trên giường cũng thêm liều lĩnh.

Minh Tuệ nằm bên dưới đón nhận sự dịu dàng của chị, hai tay vòng qua ôm thắt lưng Ân Tú, cô còn phối hợp thật ăn ý, trong căn phòng khách sạn nhỏ vang lên tiếng *Chóp chép* đầy ám muội, làm cho ai nghe thấy cũng đỏ mặt, tía tai.

Dưới ánh sáng yếu ớt của đèn ngủ trên đầu giường, Lâm Ân Tú chăm chú ngắm nhìn gương mặt đang đỏ bừng vì hạnh phúc của Minh Tuệ:

“Em cười rất đẹp đó, biết không?"

Chị nhẹ nhàng cảm thán bên tai Minh Tuệ làm mặt cô thêm đỏ bừng, hai vành tai cũng vì thế mà nóng lên.

Chị nhếch môi, vì sự ngại ngùng đáng yêu này mà thích thú, cảm giác như có thành tựu.

Ân Tú đặt tay lên vai của Minh Tuệ rồi dùng đầu lưỡi chạm nhẹ vào bờ môi. Chầm chậm di chuyển lưỡi quanh đôi môi thơm của Minh Tuệ.

Cảm nhận cô gái nhỏ bên dưới đang run rẩy, chị trượt hẳn chiếc lưỡi trơn tuột vào bên trong khoang miệng, chuyển động nhẹ nhàng, chậm rãi, rê lưỡi khắp các hàm răng. Quấn lấy chiếc lưỡi thơm mềm của Minh Tuệ đang tìm cách chạy trốn.

Sau một lúc ngại ngùng thâm dò, cuối cùng

Huỳnh Minh Tuệ cũng đáp lại chị một cách nhiệt tình theo bản năng.

Hơi thở thơm tho của Ân Tú hòa quyện với mùi bia thoang thoảng càng làm cho Minh Tuệ thêm say mê, vội vàng.

Huỳnh Minh Tuệ...

Thật sự còn muốn nhiều hơn thế nữa.

- HẾT CHƯƠNG 12 -