Ngược Đầu Sóng Gió

Chương 1: Đau Khổ

Người con gái nằm trên giường hơi thở yếu ớt, đôi mắt cô lờ đờ sưng đỏ, môi khô mấp máy như muốn nói gì đó rồi lại thôi. Hai bên má là máu tươi, quần áo trên người rách nát đến độ tươm tàn. Bên ngoài cửa sổ có một chiếc lá phong theo gió bay vào. Cô mơ hồ nhìn theo chiếc lá ấy, và dường như, cô còn nghe thấy tiếng cười khúc khích của thiếu nữ, tiếng cười vừa e thẹn, vừa sảng khoái, không vướng chút khổ đau.

" Nhạc Ca, mẹ muốn con đời này mãi hạnh phúc...."

"Nhưng mẹ ơi....Nhạc Ca bất lực quá, mối hận trong lòng này con vẫn là không buông bỏ được..."

"Nếu không buông bỏ được thì hãy yêu nó đi, dùng tình yêu để cảm hoá..."

Mẹ hiền từ nhìn Nhạc Ca, rồi bóng người nhạt dần, nhạt dần, phút chốc chỉ còn lại mình cô cô đơn và lạc lõng. Thân xác này của cô như chẳng còn tác dụng, đau đớn từ tâm can đã chiếm lấy toàn linh hồn, một vết dao đâm giờ đây chẳng còn cảm giác. Cô chẳng còn lưu luyến gì, chỉ hi vọng cái chết đến nhanh hơn....

Trước cửa Nam gia, một chiếc xe dành cho quan chức cấp cao dừng lại. Nam tử mặc quân phục bước xuống, người của Nam gia nhìn ra, nam tử này thật là cao quý, mặc quân phục lại càng khí chất, quân hàm trên vai sáng chói, lại nhìn gương mặt sắc lạnh kia, không ai là không bị mê hoặc.

Lão quản gia nhanh chân chạy ra phía cổng sắt, cung kính cúi đầu chào Nam Trấn Ảnh.

"Thiếu gia...."

Nam Trấn Ảnh gật đầu nhẹ, sải bước đi vào. Lão quản gia chạy theo sau.

Cửa lớn vừa mở ra, người hầu bên trong đã xếp hàng chào đón Nam Trấn Ảnh. Nam Trấn Ảnh chỉ nhìn lướt qua rồi bỏ áo khoác trên người xuống, tiếp theo là đôi bao tay da.

"Cô ta như thế nào rồi...."

"Dạ??.......à....à...." Lão quản gia đột nhiên bị hỏi bất ngờ nên có chút lúng túng. Cuối cùng, lão nói. "Nhạc Ca tiểu thư vẫn tuyệt thực,...luôn làm loạn, Vân Như tiểu thư đã đưa cô ấy đến nhà kho..."

Nghe lời nói của quản gia, đôi mắt của Nam Trấn Ảnh có chút biến đổi. "Nhà kho???"

"Vâng, thiếu gia"

Nam Trấn Ảnh vắt chân lên, đầu dựa vào ghế, hai mắt nhẹ nhàng nhắm lại.

"Trước đó bổn soái đã nói những lời nào ông quên rồi sao..."

Lão quản gia sợ sệt lắp bắp, nếu Trấn Ảnh biết ông trái lời hắn mà nghe theo người khác thì thật nguy, dù sao thì Nhạc Ca cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, hắn đã đối xử tệ bạc với nàng ta, vậy tại sao lại còn bắt lũ người hầu này cung phụng cô ta chứ.

"Thiếu gia, thiếu gia đã dặn lão nô là phải canh giữ phòng của Nhạc Ca tiểu thư, bất cứ ai cũng không được mang tiểu thư đi nơi khác...."

"Vậy tại sao cô ta lại ở nhà kho??..."

Lão chết chắc rồi, lão hối hận, đáng lẽ ra dù cho có bị đánh chết lão cũng không nên nghe lời của Vân Như mới đúng, chẳng lẽ lão không nhận ra, Vân Như mặc dù được chiều chuộng nhưng Nam Trấn Ảnh trước giờ chưa từng nói rằng Vân Như chính là nữ chủ nhân của cái nhà này. Vậy mà, lão lại cầm đèn chạy trước ô tô.

Lời sắc lạnh của Trấn Ảnh phát ra làm cho không chỉ lão quản gia mà toàn bộ người hầu ở đây đều phải đổ mồ hôi hột. Dù đây không phải là lần đầu tiên mà họ trải nghiệm cái không khí này. Trấn Ảnh hắn uy nghi đến mức nào không phải cái cảnh này đã nói lên hết rồi sao. Thống soái à, ngài không phải đến cả người hầu cũng gϊếŧ đấy chứ.

"Anh Trấn Ảnh!!"

Tiếng gọi cùng một người phụ nữ bước vào. Cô ta mặc một bộ đồ đỏ chói mắt, chân váy ôm sát kẻ một đường dài đến tận hông. Trên người đeo đủ loại trang sức vàng bạc.

"Anh Trấn Ảnh, anh về rồi sao?? Người ta đợi anh ở bến tàu cả buổi sáng, về sau mới biết anh đã về rồi, sao không nói trước chứ......"

Vừa nói Vân Như vừa bước vào thật tự nhiên, lại còn ngồi xuống bên cạnh Nam Trấn Ảnh, thân thể tự nhiên mà không ngừng ve vãn. Trấn Ảnh mặt không chút biểu cảm, người phụ nữ này chỉ càng làm cho hắn thêm chán ghét. Nam Trấn Ảnh rút tay ra khỏi cô ta, đứng dậy.

"Tôi cho cô chút quyền không phải để cô ảo tưởng mà làm càn, từ nay chuyện của Nam gia đừng có động đến nữa..."

"Anh Trấn Ảnh!!!!"

Gì cơ, nói như vậy nghĩa là đang cấm cô ta từ nay đừng đến nơi này nữa hay sao, cô ta nghĩ mình cao cao tại thượng, quyền quý không ai bằng, vậy mà chỉ bằng một câu của Nam Trấn Ảnh đã đuổi thẳng cô ta.

"Anh Trấn Ảnh, lẽ nào em không bằng cô ta..."

Phải, lẽ nào cô ta lại không bằng một con đàn bà yếu ớt dơ bẩn đó.

"Đừng có vượt quá giới hạn của tôi, cút!"

Vân Như hậm hực, cô ta có thế nào cũng con gái của Vân Bác, là con gái của tổng cục trưởng. Vậy mà Nam Trấn Ảnh lại không cho cô ta chút danh dự. Lại trực tiếp đuổi thẳng cổ.

"Trấn Ảnh, em vốn nghĩ, trên đời này chỉ có em là có thể được vào cổng Nam gia này, cũng chỉ có em, là được anh gọi hai tiếng Vân Như, nhưng không phải vậy,...con đàn bà kia có gì tốt. Anh luôn tìm cách hành hạ cô ta, khiến cho cô ta sống không bằng chết, vậy thì em giúp anh, nhưng anh lại quay sang chỉ trích em. Em cũng chỉ nhốt cô ta vào nhà kho thôi, anh có cần phải phản ứng như vậy không?"

Nam Trấn Ảnh quay lưng, dáng người cao lớn bước ra ngoài.

"Người của tôi, chỉ có tôi mới được hành hạ..."

Gì chứ, "người của tôi". Nam Trấn Ảnh, anh rốt cuộc là tại sao lại làm như vậy...cách hành hạ của anh, chính là đang vô cùng chán ghét cô ta mà.

Trong nhà kho tối tăm, chỉ có cánh cửa sổ kia là có ánh sáng, khuôn mặt người con gái tiều tụy đáng thương kia đang chờ đợi từng phút giây thoát khỏi cái địa ngục trần gian này. Nhạc Ca coi Nam Trấn Ảnh là diêm vương, là con quỷ đáng sợ và cũng đáng kinh tởm nhất trên đời này. Hắn ban cho cô sự nhục nhã và cả sự hận thù tột cùng nhất. Con người này, cô muốn thoát khỏi cũng chỉ có một con đường, đó là cái chết.

Nhạc Ca dùng hết sức lấy từ dưới gối ra một cái cài tóc nhỏ có một đầu sắc nhọn. Chiếc cài tóc này là của Nam Vi tặng cô, tặng vào cái ngày mà Nam Trấn Ảnh xuất hiện, cái ngày mà cả cuộc đời cô sụp đổ.... Nhạc Ca giơ tay kia lên, dùng sức đâm đầu nhọn kia vào cổ tay. Đau đớn đã không còn, chỉ còn một màu đỏ thẫm của máu thật tanh. Xong rồi, không còn phải đau khổ nữa, không còn nhục nhã nữa. Nhạc Ca nhắm mắt lại, mơ hồ về một thế giới khác, có mẹ, có anh Nam Vi, có cả Nhạc Ca....

Rầm!

Cánh cửa nhà kho rơi xuống, thân hình Trấn Ảnh xuất hiện, tại sao, tại sao lại như vậy, cô muốn được giải thoát, muốn được chạy chốn , nhưng lại không thể nào thoát khỏi vòng vây của hắn. Cả đời này cô rốt cuộc là vẫn không thể thoát khỏi hắn.

"Mẹ kiếp! Cô dám chết!"

Tại sao lại không dám, Nhạc Ca bị bức đến con đường này, không phải là do chính hắn ban cho hay sao. Hắn nhìn người con gái nằm bất động ở đó, trong lòng đột nhiên sóng tràn dữ dội, lúc này, hắn lại sợ mất cô.

" Có chết hay không cũng không đến lượt cô quyết định, mạng của cô là dành cho tôi hành hạ, đến khi tôi hành hạ chán thì mới được phép chết!"

Trong mơ hồ, Nhạc Ca đã nhìn thấy mẹ, thấy anh Nam Vi, cô đưa tay vớt tới họ nhưng lại bị một lực mạnh mẽ kéo lại, cô hoảng hốt, sợ hãi, rồi giật mình tỉnh dậy. Diêm vương, diêm vương, chính hắn đã kéo cô trở về. Con người đáng sợ trước mắt vẫn là không buông tha cho cô.

Nam Trấn Ảnh đã ngồi ở đây từ đêm hôm qua, Nhạc Ca nhìn hắn, trên người hắn mặc quân phục, dáng người nghiêm túc chống tay lên bàn, hai mắt nhắm lại, biểu cảm không chút lạnh lùng rất giống một nam tử bình thường,..... Người đàn ông này, và Nam Trấn Ảnh rốt cuộc là cùng một người hay sao? Không đúng ít nhất thì với hiện tại thì không.

Nhận thấy hơi thở, Nam Trấn Ảnh mở mắt, Nhạc Ca quay đầu đi nơi khác. Nam Trấn Ảnh im lặng một hồi, không gian này rõ ràng là im ắng, nhưng trong lòng Nam Trấn Ảnh lại không như vậy.

"Tại sao muốn chết?"

.......

"Hận tôi sao??

.......

"Kinh tởm tôi sao??"

........

"Muốn được giải thoát?"

........

"Là vì muốn được chết cùng tên súc vật Nam Vi kia sao??

"Tôi không cho phép anh sỉ nhục anh ấy!"

Nghe được lời này, Nam Trấn Ảnh vùng dậy, thân ảnh cao lớn trùm lên người Nhạc Ca, hai tay giữ chặt, khoảng cách lúc này, chỉ bằng một sợi chỉ. Khi hai ánh mắt chạm nhau, Nhạc Ca chỉ thấy được trong mắt hắn có một ngọn lửa giận bùng cháy không thể dập tắt, giống như một hoả diệm sơn sâu thẳm không lối thoát, mà cô lại tự mình lao vào đám lửa ấy, đến khi muốn ra, cũng chỉ còn biết vùng vẫy trọng vô vọng.

"Tôi nói bao nhiêu lời như vậy... Chỉ khi nhắc đến tên súc vật đó thì cô mới đáp lại..!"

Nhạc Ca vùng vẫy đến bất lực.

"Anh mới chính là tên súc vật.."

Nam Trấn Ảnh cười giễu, khoé miệng vốn đã mĩ miều khẽ nhếch lên. "Đúng, tôi là súc vật, cô cũng là súc vật, hai ta đều là súc vật....!"

"Anh....anh vô liêm sỉ!!"

Nhạc Ca kích động chửi rủa hắn, nhưng cô nào ngờ đó lại chính là hành động khiến sự hung hãn trong Nam Trấn Ảnh thật sự bùng phát, con người hắn vốn vô định, cảm xúc cùng hành động chính là hai thứ đôi lúc đồng điệu đôi khi trái ngược. Cô rủa hắn, hắn sẽ không phụ lời rủa của cô.

"Vô liêm sỉ ư....vậy tôi sẽ cho cô biết như thế nào là vô liêm sỉ....!!"

Nam Trấn Ảnh đột nhiên hạ khuôn mặt xuống, mạnh mẽ chiếm giữ môi cô, mạnh mẽ khấy động từng lời trong họng cô. Cô chửi hắn là súc vật, được, vậy thì hắn sẽ cho cô nếm mùi súc vật, cô chửi hắn vô liêm sỉ, vậy hắn sẽ cho cô biết như thế nào là vô liêm sỉ.

Thời khắc mãnh liệt đó, đầu óc Nhạc Ca rối bù, tim đột nhiên đau đớn vô cùng, nụ hôn này thế mà có cả vị tanh của máu, có cả vị mặn của nước mắt. Hai cánh môi mềm cứ thế mà bị dày vò không thương tiếc, tựa như một trận lũ tràn qua, cuốn đi bao xúc cảm dục tục. Nam Trấn Ảnh hung hãn đến đáng sợ, giống như một con thú dữ lên cơn.

Thế nào, đau đớn không, nhục nhã không, nhớ kĩ, đây chính là kết cục của ý nghĩ muốn thoát khỏi tôi. Cả đời này, dù có phải dùng bất kì thủ đoạn gì đi nữa. Tôi cũng nhất định phải giữ được em.