Chàng Rể Đào Hoa

Chương 79

Nơi cư trú của con gấu trắng này là một tòa băng động vô cùng rộng lớn. Hơn nữa, không khí bên trong còn cực kỳ ấm áp. So với gió lạnh bên ngoài, thì nơi này chẳng khác nào là một động thiên đường.

Chỉ có điều, bởi vì đề phòng sẽ có tình huống khác thường xảy ra. Tô Hỷ Lai đem Đinh Ngọc Mai giữ lại ở bên cạnh, đồng thời ra lệnh cho một số binh sĩ, hướng về phía bên trong lục sót. Sau khi kiểm tra một hồi, xác định phía trong động băng không có bất kỳ nguy hiểm nào ẩn nấp, Tô Hỷ Lai mới an tâm đem Rose cùng với mấy người đi cùng bác sĩ Suri tiến vào bên trong.

“Ông chủ, để tôi đến kiểm tra cho Rose!”

Lúc này, sức khỏe của bác sĩ Suri đã tốt lên rất nhiều. Sắc khí trên mặt cũng từ tái nhợt dần chuyển sang hồng hào. Hơn nữa, bộ phận nội thương cũng chuyển biến tốt đẹp hơn, đã không còn gây trở ngại cho việc cô tự mình di chuyển.

Advertisement

Chính vì thế, nhìn thấy Rose vẫn bị Tô Hỷ Lai ôm ở trong ngực, bác sĩ Suri không khỏi tiến đến kiểm tra. Đối với đề nghị của bác sĩ Suri, Tô Hỷ Lai hiển nhiên là không có một chút nghi ngờ nào. Hơn nữa, tình huống lúc này của bọn họ vẫn tương đối nguy hiểm. Anh rất muốn để cho Rose nhanh chóng khôi phục lại, còn có thể tự bảo vệ cho mình.

Nhưng mà, vẻ mặt của Rose khi chứng kiến bác sĩ Suri mang theo một cái hộp thuốc đi tới, nghiêm túc nhìn về phía mình liền tỏ ra hết sức khó coi, đồng thời trên mặt cũng có mấy phần kháng cự. Chỉ có điều, mặc cô chống cự như thế nào, bác sĩ Suri vẫn thản nhiên tới gần, còn liếc mắt quay sang nhìn Tô Hỷ Lai, để nhờ anh trợ giúp mình đem cơ thể của Rose giữ chặt lại.

Biết rõ là bác sĩ Suri cố ý trả thù mình vì chuyện đút thuốc, trong lòng Rose không khỏi tức giận. Đồng thời âm thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông của bác sĩ Suri. Nhưng mà, ngoài mặt thì cô lại tỏ ra vô cùng kiên cường, còn một bộ bất khuất giống như chiến sĩ trước khi ra chiến trường.

Nhìn hai người phụ nữ ở bên cạnh hơn thua với nhau, trong lòng Tô Hỷ Lai không khỏi âm thầm lắc đầu, mỉm cười.

Advertisement

“Ông chủ, vừa rồi ở trong băng động, chúng tôi phát hiện ra được thứ này!”

Đúng vào lúc này, một binh sĩ mang theo một viên đá hướng về phía Tô Hỷ Lai cẩn thận đưa tới. Chỉ có điều, hình thù của viên đá này nhìn hết sức kỳ lạ, chính anh cũng không thể nào phân biệt được nó được làm từ vật liệu gì.

“Tích tích tích… kiểm tra đến năng lượng không xác định. Xin hỏi, ngài có muốn hấp thu hay không?”

Đột nhiên, sau khi bàn tay của Tô Hỷ Lai vừa chạm đến bề mặt của viên đá, âm thanh của hệ thống bất ngờ từ trong đầu của anh vang lên. Nhất thời, sắc mặt của Tô Hỷ Lai không khỏi biến đổi. Nhưng ở trước mặt của binh sĩ, anh lại tỏ ra vô cùng thản nhiên. Chỉ hơi trầm mặc một xíu, sau đó cầm lấy vật thể có hình dạng tương tự như một khối nham thạch, nhưng phía trên hiện lên mấy cái đường vân màu xanh đậm, tỏa ra một loại năng lượng cực kỳ quái dị cầm ở trên tay của mình.

“Được rồi, đồ vật này tạm thời đặt lại ở đây. Các anh chia ra nghỉ ngơi, chờ đợi mệnh lệnh của tôi!”

“Vâng, thưa ông chủ!”

Đối với mệnh lệnh của Tô Hỷ Lai, hiển nhiên người lính này không có một chút do dự liền đáp ứng tuân theo. Sau đó, chờ đợi bóng lưng của binh sĩ kia rời đi. Ánh mắt của Tô Hỷ Lai lại lần nữa chăm chú nhìn lên viên đá ở trước mặt. Đồng thời, ở trong đầu của anh hô lên một tiếng.

“Hệ thống, có thể gặp phải nguy hiểm gì không?”

Đối với hệ thống Siêu Trí Tuệ Nhân Tạo mà mẹ anh để lại, Tô Hỷ Lai vẫn luôn cảm giác, nó không chỉ đơn thuần là một cỗ máy nhân tạo đơn giản như vậy. Dường như, sau lưng của nó còn ẩn chứa một cái bí mật nào đó, mà hiện tại anh không thể nào biết được.

Đáng tiếc, lúc này Tô Hỷ Lai không có cách nào phát hiện ra sự bất thường của nó, anh chỉ có thể cùng nó thông qua não bộ để trao đổi một cách thông thường mà thôi.

“Tích tích tích… năng lượng không xác định, nguy hiểm không xác định. Tích tích tích…”

Nghe được âm thanh đáp lại của hệ thống, Tô Hỷ Lai không khỏi nhíu chặt lông mày. Nhưng nghĩ lại, Tô Hỷ Lai cảm thấy chuyện này cũng rất bình thường. Bởi vì, cả cái hòn đảo này đều rất quỷ dị. Không chỉ phía bên ngoài còn có một màng năng lượng kết giới, đem toàn bộ hòn đảo bao bộc ở bên trong, khiến cho thiết bị điện tử không cách nào hoạt động được. Hơn nữa, sinh vật ở trên hòn đảo này cũng giống như bị tiến hành qua một lần biến dị, hình thể vô cùng to lớn, lực lượng cũng trở nên cực kỳ đáng sợ.

Nhưng mà, Tô Hỷ Lai cũng biết rõ. Hiện tại, nếu như anh muốn cùng với đội ngũ của mình an toàn rời khỏi nơi này. Ngoài việc chờ đợi cứu viện của Lương Tài chạy đến, thì anh cần phải có đầy đủ lực lượng, đem toàn bộ những người còn lại bảo hộ. Hiện tại, năng lượng từ viên đá này đem đến cho Tô Hỷ Lai một cái ý nghĩ vô cùng to gan. Anh muốn hệ thống Siêu Trí Tuệ Nhân Tạo hấp thu năng lượng của nó, sau đó thăng cấp. Có như vậy, thực lực của bản thân anh cũng có thể tăng lên.

Chính vì thế, trong lòng chỉ hơi do dự một chút, Tô Hỷ Lai liền đưa ra quyết định, đem năng lượng của viên đá cầm ở trên tay mình hấp thu.

“Hấp thu!”

“Tích tích tích… xác nhận yêu cầu của ký chủ, hệ thống đang trong quá trình hấp thu.”

“Tích tích tích… năng lượng đã hấp thu hoàn tất!”

“Tích tích tích…”

Rất nhanh, trong cơ thể của Tô Hỷ Lai truyền đến một nguồn năng lượng vô cùng khổng lồ, đem từng cái tế bào ở trên người anh đều kí©ɧ ŧɧí©ɧ, khiến chúng hoạt động càng thêm mãnh liệt. Không chỉ như thế, ngay cả da thịt, xương cốt của anh cũng biến đến rắn chắc vô cùng. So với ban đầu, lực lượng của anh cũng không biết tăng lên đến bao nhiêu lần.

Mặc dù bề ngoài của anh không có quá nhiều biến hóa, cũng không trở thành một gã khổng lồ. Nhưng Tô Hỷ Lai có thể khẳng định, hiện tại lực lượng của mình đã có thể hoàn toàn nghiền ép con gấu trắng vừa bị gϊếŧ chết. Thậm chí, nếu như nguồn năng lượng ở trên viên đá này nhiều thêm một ít. Hệ thống Siêu Trí Tuệ Nhân Tạo còn có thể thăng cấp. Đến lúc đó, sợ rằng không chỉ là một đám sinh vật biến dị. Cho dù là những người mang theo dị năng, cũng không cách nào có thể làm đối thủ của anh.

Đáng tiếc, loại đồ vật như viên đá vừa rồi cũng không có dễ kiếm. Hơn nữa, anh cũng không rõ, việc mình hấp thu năng lượng của nó có thể xảy ra dị biến gì không. Dù sao, những thứ đồ vật ở trên hòn đảo này cũng hơi có mấy phần quỷ dị.

“Á!!!”

Trong đầu đang suy nghĩ miên mang, muốn nghĩ cách tìm kiếm thêm vài thứ đồ vật, có thể trợ giúp cho hệ thống thăng cấp. Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng hét thảm bỗng nhiên vang lên, để cho Tô Hỷ Lai không khỏi giật mình, vội vàng xoay đầu nhìn lại.

Lúc này, từ trong một chỗ khóc khuất của băng động, một con trăn lớn bỗng nhiên xuất hiện. Ở trên đỉnh đầu của nó, mọc ra một tảng băng nhọn, giống như là một chiếc sừng thú dài hơn hai mét. Trên sừng băng lúc này, vừa vặn găm lấy thân thể của Đinh Ngọc Mai.

Mà âm thanh kinh hãi vừa rồi phát ra, hiển nhiên là từ trong miệng của người phụ nữ này. Chỉ có điều, ánh mắt của Đinh Ngọc Mai lúc này đã vô cùng tuyệt vọng. Đồng thời, sắc mặt của cô cũng càng lúc càng trở nên tái nhợt. Mà điều kỳ dị nhất là, ngay chỗ miệng vết thương trên người cô khi bị băng sừng của con trăn lớn này xuyên qua, vậy mà không hề xuất hiện bất kỳ một giọt máu nào.

Hơn nữa, từ bên ngoài cơ thể của Đinh Ngọc Mai, lúc này dường như đang bị một tầng băng mỏng, chậm rãi đông kết lại.

“Cứu… cứu tôi…”

Hơi thở sinh mệnh của Đinh Ngọc Mai càng lúc càng trở nên yếu ớt. Tròng mắt của cô cũng dần dần mất đi tiêu cự. Chỉ có điều, cánh tay của Đinh Ngọc Mai vẫn cố đưa ra, như muốn níu kéo lại một chút hy vọng. Đáng tiếc, vết thương của cô quá mức nghiêm trọng. Thế nên, cái đưa tay này của cô cũng trở nên bất lực. Sau đó, cả người cô đều hóa thành tượng băng, trong mắt mang theo hoảng sợ mà mất đi hơi thở cuối cùng của sinh mệnh.

Nhất thời, toàn bộ những người có ở mặt trong băng động đều tỏ ra vô cùng kinh hãi, âm thanh cũng không dám phát ra, chỉ có thể cẩn thận hướng về phía Tô Hỷ Lai, vây quanh thành một vòng.

Lúc này, sắc mặt của Tô Hỷ Lai cũng không tốt hơn chút nào. Anh thật sự không nghĩ đến, trong tòa băng động này, vậy mà đột nhiên đi ra một con trăn lớn như vậy.

“Ông… ông chủ. Vừa rồi, chúng tôi thật sự không có phát hiện ra vết tích của nó!”

Một binh sĩ phát hiện ra con trăn lớn đem Đinh Ngọc Mai găm chết, không khỏi hốt hoảng hướng về phía Tô Hỷ Lai giải thích.

Đối với mấy binh sĩ này, Tô Hỷ Lai không có nói thêm lời nào. Anh chỉ im lặng, quay sang nhìn tình huống xung quanh. Sau đó, anh mới ra lệnh cho những người bên cạnh.

“Tất cả mọi người đều lui lại, ai có súng thì đứng ở phía trước hỗ trợ. Còn những người bị thương, tạm thời tránh đi phạm vi công kích!”

Hình thể của con trăn này không chỉ khổng lồ, chỉ riêng cái đầu của nó cũng muốn lớn bằng một thân người trưởng thành. Hơn nữa, cái sừng băng ở trên người nó còn có thể biến thi thể của Đinh Ngọc Mai thành tượng băng. Nên Tô Hỷ Lai có thể khẳng định, đây chính là một sinh vật biến dị. Với lại, xem chừng thực lực của nó so với gấu trắng còn mạnh hơn rất nhiều. Thế nên, nếu chỉ dựa vào mấy binh sĩ thông thường, bọn họ không những không làm gì được nó. Rất có thể, bọn họ sẽ trở thành thực phẩm ở trong miệng của con trăn khổng lồ này.

Chính vì thế, Tô Hỷ Lai nhanh chóng đưa ra chủ ý. Sau khi ra lệnh cho một số binh sĩ mang theo súng ống tiến lên hỗ trợ. Anh lại lần nữa quay sang nhìn lấy hai người bác sĩ Suri cùng với Rose, dặn dò.

“Suri, giúp tôi chăm sóc cho Rose. Không có mệnh lệnh của tôi, không ai được phép đến gần phạm vi chiến đấu!”

Nói xong mấy lời này, thân hình của Tô Hỷ Lai bước nhanh về phía con trăn khổng lồ. Trên tay anh, còn cầm lấy một tảng đó nhỏ. Mặc dù viên đá này có kích thước chỉ tương đương với lòng bàn tay của Tô Hỷ Lai. Hơn nữa, đây còn là viên đá mang theo năng lượng, vừa mới bị anh hấp thu xong.

Không nói thêm bất kỳ lời dư thừa nào, trên tay của Tô Hỷ Lai lúc này vận lực, nắm lấy viên đá trên tay ném ra ngoài, hướng thẳng về phía đỉnh đầu mang theo sừng băng của con trăn khổng lồ đánh tới.

Coong!

Mặc dù viên đá này của Tô Hỷ Lai không gây ra bất kỳ tổn thương nào cho con trăn khổng lồ. Nhưng tính kɧıêυ ҡɧí©ɧ thì lại cực kỳ mạnh mẽ. Chính vì thế, không chờ cho mọi người kịp phản ứng, trong miệng lớn của con trăn khổng lồ, nhanh chóng phát ra một tiếng gầm thét, mang theo uy hϊếp vô cùng cuồng bạo.

Gào!!!