Đang đuổi theo Trần Hổ ở bên ngoài, bị tiếng súng làm cho kinh động. Lúc này, bước chân của Rose cũng nhanh chóng ngừng lại. Ánh mắt của cô chăm chú, nhìn về phía căn phòng phát ra tiếng súng nổ.
“Đám người này, vậy mà còn dám cả gan mang theo súng?!”
Trong miệng lầm bầm, trên người của Rose không khỏi lộ ra sát khí. Đồng thời, bước chân của cô cũng nhanh chóng hướng về phía căn phòng mà mấy người Tô Hỷ Lai đang đứng, vội vàng chạy tới.
Lúc này, bầu không ở trong phòng lộ ra hơi có mấy phần quái dị. Người đứng ra ngăn cản phát súng vừa rồi, Lý Mỹ Kỳ cũng không giống như trong tưởng tượng, bị viên đạn bắn gục xuống đất. Mà vẻ mặt của cô, lại có phần kinh ngạc, như không cách nào tin tưởng vào ánh mắt của mình, đưa tay lên che lấy miệng, mắt trừng lớn không chớp lấy một cái.
Advertisement
Trong khi đó, vẻ mặt của Trần Đức Minh thì có phần kinh hoảng, liên tục lui về phía sau mấy bước. Khẩu súng cầm ở trên tay còn lộ ra mấy phần run rẩy, khóe môi mấp máy, không cách nào nói ra lời.
“Tại… tại sao… có thể như vậy…”
Thông qua khẩu ngữ, có thể thấy được tâm trạng của Trần Đức Minh đang hoảng sợ đến thế nào.
Chỉ có điều, lúc này Tô Hỷ Lai cũng không thèm để ý đến thái độ hoảng hốt đó của hắn. Ánh mắt của anh, nhanh chóng nhìn về phía Lý Mỹ Kỳ, lộ ra mấy phần quan tâm.
Advertisement
“Em không có sao chứ?”
Vừa rồi, trong lúc nguy cấp, chính Tô Hỷ Lai là người đã đem viên đạn kia ngăn cản. Mặc dù dựa vào lực lượng cơ thể của anh hiện tại, loại đạn thông thường cũng không cách nào làm tổn thương đến cơ thể của anh.
Nhưng khẩu súng mà Trần Đức Minh sử dụng là một khẩu Colt 1911, có lực sát thương rất mạnh. Hơn nữa, khoảng cách giữa hai người rất gần. Trong lúc nguy cấp, Tô Hỷ Lai chỉ có thể kịp tránh né mấy chỗ yếu hại, cũng không cách nào đem viên đạn ngăn cản ra bên ngoài.
Thế nhưng, sau khi chứng kiến Tô Hỷ Lai dùng hai đầu ngón tay, kẹp lấy một nửa viên đạn từ trong ngực của mình rút ra, sắc mặt của Trần Đức Minh liền trở nên tái xanh.
Mặc dù viên đạn đã khiến cho phần ngực của Tô Hỷ Lai chảy ra không ít máu tươi. Nhưng sau khi đem viên đạn lấy ra ngoài, vết thương trên người của Tô Hỷ Lai cũng có thể dùng lấy mắt thường thấy được nó đang dần khép lại.
Cho dù là người đam mê truyện chữ, từng đọc qua không ít câu chuyện ở thế giới huyền huyễn, nhưng Trần Đức Minh cũng chưa bao giờ thấy qua, có người biếи ŧɦái đến trình đồ này.
Đây là hiện thực, cũng không phải là thế giới huyền huyễn, làm sao lại có người có được loại năng lực như vậy?
Trong lúc nhất thời, Trần Đức Minh cảm giác thế giới này quá mức không chân thật. Đừng nói là hắn ta, hiện tại chính ngay cả Lý Mỹ Kỳ cũng nhìn về phía Tô Hỷ Lai, tỏ ra kinh ngạc không kém.
Đương nhiên, việc này Tô Hỷ Lai cũng không muốn dài dòng giải thích. Đối với năng lực hồi phục của cơ thể, Tô Hỷ Lai chỉ luôn cảm thấy nó quá mức chậm, cũng chưa bao giờ ngại nó càng thêm biếи ŧɦái hơn.
“Em… em không sao!”
Sau một hồi, Lý Mỹ Kỳ rốt cuộc cũng phản ứng lại. Sau đó, ánh mắt của cô hơi có phần hiếu kỳ, nhìn về phía vết thương trước ngực của Tô Hỷ Lai. Chỉ có điều, hiện tại ngoài lỗ thủng ở trước ngực áo, Lý Mỹ Kỳ cũng không phát hiện ra có bất kỳ vấn đề khác thường nào ở trên người của Tô Hỷ Lai.
Nhưng cũng không đợi cho Lý Mỹ Kỳ kịp quan sát kỹ càng hơn. Ánh mắt của Tô Hỷ Lai lúc này lại hướng về phía Trần Đức Minh nhìn.
“Cậu có biết, tôi rất ghét người khác hướng về tôi chĩa súng hay không?!”
Vừa nói, bước chân của Tô Hỷ Lai vừa chậm rãi hướng về phía Trần Đức Minh đi tới gần. Mặc dù lúc này trên tay cầm lấy khẩu súng ngắn, nhưng Trần Đức Minh hoàn toàn không có một chút can đảm nào để nổ súng. Ngay cả mấy lời kiên cường cũng không dám thả ra.
Quả thật, tình huống lúc này không khỏi hơi có phần quái dị lẫn hài hước. Nhưng cũng không cách nào trách Trần Đức Minh được. Bởi vì Tô Hỷ Lai quá mức kinh khủng. Hơn nữa, Trần Đức Minh chẳng qua cũng chỉ là một tên thanh niên thích cậy mạnh hϊếp yếu mà thôi.
Rầm!
Thế nhưng, ngay lúc này cánh cửa phòng đột nhiên bị tông mạnh vào. Sau đó, giọng nói vô cùng gấp gáp của Trần Hổ vang lên.
“Cậu chủ, cậu không có sao chứ?”
Trần Đức Minh còn chưa kịp trả lời, tiếng tông cửa lại lần nữa vang lên.
“Cậu chủ, vừa rồi tôi nghe có tiếng sủng nổ. Bên trong không phải là xảy ra sự cố gì rồi chứ?”
Không nghe thấy âm thanh của Trần Đức Minh đáp lại, giọng nói của Trần Hổ càng thêm gấp hơn. Dù sao, trong phòng cũng chỉ có hai người Trần Đức Minh và Lý Mỹ Kỳ. Theo lẽ bình thường, Lý Mỹ Kỳ đã hoàn toàn bị khống chế, Trần Đức Minh cũng không nên nổ súng mới đúng.
“Trần Hổ, mau cứu tôi!”
Cũng không biết lấy đâu ra sức lực, Trần Đức Minh lúc này vừa hét lớn một tiếng, vừa đem cửa phòng mở ra.
Ngay sau đó, thân hình của Trần Hổ vì không kịp chuẩn bị, mà bị đạp hụt chân, ngã nhào vào bên trong phòng.
Thế nhưng, Trần Hổ cũng không có nghĩ nhiều đến như vậy. Từ trong phòng ngửi được mùi máu tanh, để cho hắn biết tình huống trong này tuyệt đối là có chuyển biến bất thường.
Nhưng mà, đợi cho đến khi hắn đứng vững thân hình, đưa đầu ngẩng lên. Chứng kiến một ánh mắt lạnh như băng, nhìn về phía mình. Không hiểu vì sao, trong lòng của Trần Hổ lại có phần rét lạnh, vội vàng lui về phía sau một bước.
“Chính là các người, đã đem em họ của tôi bắt cóc, phải không?”
Thông qua thông tin cá nhân mà hệ thống truyền lại, Tô Hỷ Lai rất nhanh liền xác định được thân phận của Trần Hổ. Vốn dĩ, lần này anh đột nhập vào trong phòng, cũng chỉ vì muốn đem Lý Mỹ Kỳ an toàn cứu ra ngoài.
Nhưng Tô Hỷ Lai thật sự không có nghĩ đến, Trần Đức Minh lại mang theo hàng nóng. Hơn nữa, bên ngoài còn có con cá lọt lưới, muốn đi vào để hỗ trợ cho Trần Đức Minh làm ác.
“Bắt cóc cái gì chứ? Mày rốt cuộc là ai? Tại sao lại vào được trong này!”
Dù sao, bản thân cũng là một kẻ lăn lộn ở bên ngoài xã hội, Trần Hổ cũng không giống như Trần Đức Minh nhát gan như vậy. Rất nhanh, hắn liền làm ra phản ứng, trên tay cầm lấy một thanh mã tấu, cả người khí thế liền tăng mạnh hơn không ít.
Chỉ có điều, nếu như Trần Hổ biết rõ Tô Hỷ Lai biếи ŧɦái như thế nào, hắn tuyệt đối sẽ không có nhiều dũng khí như vậy.
“Anh Hỷ Lai, chính là tên này, cùng với hai tên nữa. Bọn họ đã lợi dụng lúc em không để ý, rồi đem em bắt đi, đưa vào trong căn phòng này!”
Mặc dù ban đầu cũng không nhận ra Trần Hổ. Nhưng sau khi nghe được thanh âm của hắn, Lý Mỹ Kỳ cũng xác định được, một trong số những tên bắt cóc mình, thì có Trần Hổ trong đó.
Nghe Lý Mỹ Kỳ tố cáo, vẻ mặt của Trần Hổ liền trở nên khó coi. Nhưng lúc này Trần Đức Minh đang đứng ở phía sau lưng, lại đột nhiên lên tiếng thúc giục.
“Trần Hổ, lên gϊếŧ chết hắn! Chỉ cần anh có thể gϊếŧ hắn, tôi sẽ cho anh tiền. Anh muốn bao nhiêu cũng được. Một tỷ hay mười tỷ, tôi cũng sẽ thu xếp cho anh!”
Vốn còn đang có một chút do dự, nhưng sau khi nghe Trần Đức Minh đưa ra số tiền lớn như vậy, hai mắt của Trần Hổ liền trở nên tỏa sáng.
Làm cái nghề như Trần Hổ, quả thật đối với mấy chuyện chém gϊếŧ này không có gì lạ. Chỉ có điều, lúc bình thường hắn cũng chỉ đâm thuê, chém mướn, kiếm lấy một ít tiền lời mà thôi. Kể từ lúc đi theo Trần Đức Minh, thật sự Trần Hổ còn chưa nghe qua Trần Đức Minh mở miệng hào phóng như vậy.
Mặc dù Trần Hổ cũng không tin Trần Đức Minh sẽ có nhiều tiền mặt giống như mấy lời hắn nói. Nhưng Trần Đức Minh không có, thì cha hắn có. Chỉ cần đem lời này ghim lại, Trần Hổ còn không tin hai cha con bọn họ dám quỵt nợ tiền của mình.
Thế nên, lúc này vẻ mặt của Trần Hổ liền trở nên hưng phấn. Hắn còn cố ý xoa xoa lấy hai bàn tay của mình, liếc mắt nhìn về phía Tô Hỷ Lai mỉm cười.
“Anh bạn, vốn dĩ tôi đây cũng không muốn lấy mạng của cậu. Nhưng mà, cậu chủ Minh đã có lời. Xem ra, cái mạng này của anh bạn, tôi phải thay mặt cậu chủ Minh lấy đi rồi!”
Nói ra lời này, trong ánh mắt của Trần Hổ đột nhiên hiện ra một tia lăng lệ ác liệt. Ngay sau đó, cây mã tấu ở trên tay của hắn cũng lóe lên ánh sáng sắc lạnh. Chỉ thấy, trong miệng của Trần Hổ lạnh lùng hét lên một tiếng. Sau đó, cây mã tấu cũng được hắn vung lên, dùng hết toàn lực mà bổ về phía đỉnh đầu Tô Hỷ Lai.
Nếu như bị một đao này chém xuống, cho dù là Tô Hỷ Lai, cũng không nhất định có thể ngăn cản được. Dù sao, khí thế trên người của Trần Hổ tạo ra, cũng không phải là một người bình thường có thể phát huy ra được.
Nhưng mà, Tô Hỷ Lai còn không có chủ động tránh né. Phía ngoài cửa, lúc này đã vang lên một âm thanh vô cùng tức giận.
“Đồ khốn, mày còn dám động đến ông chủ của bà!”