Lộc cộc!
Đang lúc rơi vào tình huống khó xử, phía bên ngoài cửa phòng khách sạn đột nhiên vang lên vài tiếng gõ cửa. Ngay sau đó, âm thanh của nữ nhân viên khách sạn gọi vọng vào bên trong.
“Chào anh chị, em là nhân viên khách sạn, không biết hiện tại anh chị có thể mở cửa phòng để em vào được không ạ?!”
Advertisement
Nhận ra được đây là âm thanh của nữ nhân viên quầy lễ tân gặp khi nãy, trong lòng của Tô Hỷ Lai còn đang phiền muộn, bỗng nhiên giống như tìm được một vị cứu tinh. Anh ta nhất thời vui mừng đi ra mở cửa phòng, còn vô cùng niềm nở hướng về phía nữ nhân viên khách sạn mỉm cười.
“Tốt quá, đồ của tôi đã đưa đến rồi sao? Cô nhanh vào trong này đi!”
Lạch cạch!
Vốn phản ứng nhiệt tình của Tô Hỷ Lai có hơi mấy phần thái quá. Lúc này lại thấy anh ta đột nhiên khóa cửa phòng lại, sắc mặt của nữ nhân viên khách sạn không khỏi kinh hoảng. Cô vội vàng bước lui lại phía sau mấy bước, nét mặt vô cùng cảnh giác nhìn về anh.
Advertisement
“Anh… anh muốn làm gì?”
Nhìn thấy biểu hiện của cô như vậy, Tô Hỷ Lai không khỏi giật mình, rồi sau đó mới chợt xấu hổ nhận ra, hành vi của mình hơi có chút dọa người. Vì vậy, anh mới hơi cười gượng, gãi đầu giải thích.
“Xin lỗi, cô đừng sợ! Tôi hoàn toàn không có ác ý gì đâu! Chẳng qua tôi cần cô vào trong nhà tắm, giúp tôi việc này, không tiện để cho người bên ngoài nhìn thấy!”
Nghe xong lời giải thích của anh ta, sắc mặt của nữ nhân viên khách sạn càng hoảng sợ hơn.
“Anh… anh đừng có lại đây? Nơi này có bảo vệ, có cả hệ thống an ninh giám sát. Nếu… nếu như tôi có chuyện gì, bọn họ nhất định sẽ báo cảnh sát!”
Thấy cô gái này đề phòng mình như vậy, Tô Hỷ Lai thật sự là đã hết cách. May là, lúc này Lý Mỹ Kỳ đang trốn ở trong phòng vệ sinh, đột nhiên hé đầu ra hô khẽ.
“Anh Hỷ Lai, bên ngoài đó có chuyện gì vậy?”
Lúc này thấy rõ trong phòng còn có người khác. Hơn nữa, nhìn thấy một mớ quần áo lộn xộn bỏ ở trước cửa phòng vệ sinh, nữ nhân viên khách sạn lúc này mới biết mình có hiểu lầm gì đó.
Nhưng nhìn như thế nào, cô vẫn cảm thấy người đàn ông trước mặt này hoàn toàn không đáng tin cậy chút nào. Ngay cả thuê phòng với người yêu, còn chơi đến bạo lực như vậy? Xé rách áo ngoài cũng thôi đi, đằng này ngay cả áo trong cũng bị xé nốt. Gã đàn ông này, xem chừng là một kẻ vô cùng biếи ŧɦái!
Nếu như biết rõ được suy nghĩ lúc này của nữ nhân viên khách sạn, Tô Hỷ Lai không biết có thể đập đầu vào trong vách tường để minh oan hay không. Toàn bộ những thứ này, đều là kiệt tác do Lý Mỹ Kỳ bị trúng thuốc gây ra, anh ta hoàn toàn không hề hay biết gì cả.
“E hèm, xin lỗi! Vừa rồi hành động của tôi hơi có một chút hiểu nhầm. Thật ra, em gái của tôi bị người ta đánh thuốc. Vừa rồi cô ấy làm cho quần áo dính bẩn, vì tôi sợ có người bên ngoài trông thấy, thế nên mới nhờ cô đem quần áo vào đây giúp tôi. Hiện tại, cô cũng thấy rồi đó, tình huống của em gái tôi không được tiện. Mà tôi nói như thế nào cũng là đàn ông, không thể đi vào trong đó nhìn thấy em gái mình được. Bây giờ cô giúp tôi một chút, sau khi xong việc tôi sẽ gởi tiền boa cho cô.”
Vừa nói, Tô Hỷ Lai vừa móc ví ra lấy tiền, cầm mấy tờ polyme mệnh giá năm trăm ngàn nhét vào trong tay của nữ nhân viên khách sạn. Sau đó anh ta còn áy náy gãi đầu, nói ra.
“Xin lỗi, mong cô giúp đỡ giùm cho!”
Lúc này đã phán đoán được một chút tình huống ở trong phòng. Tuy rằng không tin mấy lời của Tô Hỷ Lai nói cho lắm, nhưng nhìn thấy anh ta không có hành động gì vượt quá giới hạn, nữ nhân viên khách sạn lúc này mới gật đầu đáp lại.
“Vậy được rồi!”
Nói xong, cô cũng đem bộ quần áo mà mình mới lấy tới đưa vào bên trong phòng tắm cho Lý Mỹ Kỳ, nhưng ánh mắt cô vẫn không quên đề phòng, nhìn về phía Tô Hỷ Lai đang đứng ở phía sau lưng mình.
Biết mình đã bị hiểu nhầm biến thành một tên dê xồm, Tô Hỷ Lai chỉ có thể cười gượng, cố gắng đứng cách xa vị trí của cô một đoạn.
May là động tác thay đồ của Lý Mỹ Kỳ cũng không kéo dài quá lâu. Chỉ tầm hai ba, phút gì đó, cánh cửa phòng vệ sinh đã được mở ra.
Lúc này, trên người cô là một bộ quần áo ngủ. Mặc dù so với quần áo ban đầu hơi có mấy phần không phù hơp. Nhưng so ra vẫn còn tốt hơn bộ đồ đã bị xé rách vứt ở dưới sàn.
Lần nữa hướng về phía nữ nhân viên khách sạn nói vài tiếng cảm ơn. Sau đó, Tô Hỷ Lai mới đem ly nước chanh đưa tới trước mặt của Lý Mỹ Kỳ, bắt đầu dò hỏi tình huống vì sao cô lại bị đánh thuốc.
Đem nước chanh uống vào một ngụm, vị chua của nước chanh không khỏi làm cô nhăn mày. Nhưng Lý Mỹ Kỳ vẫn cố gắng nghe lời Tô Hỷ Lai, đem toàn bộ ly nước chanh này uống cạn sạch.
Đến lúc này, cô mới lấy lại bình tĩnh, bắt đầu đem hết mọi chuyện nói ra.
“Thật ra, em cũng không biết chuyện gì xảy ra với mình. Lúc sáng sớm, ở nhà em vẫn rất bình thường. Nhưng sau khi ăn cơm trưa với Trần Đức Minh xong, sau đó cùng anh đi vào khách sạn, em… em mới thấy mình như vậy!”
Nghe em họ giải thích xong một hồi, lại thấy bộ dáng của cô lo lắng nhìn về phía mình, giống như một đứa nhỏ vừa mới làm sai một chuyện gì đó rất nghiêm trọng, bị phụ huynh bắt gặp, giáo huấn. Trong lòng của Tô Hỷ Lai không khỏi thở ra một hơi.
Thật ra, từ lúc ban đầu anh ta đã nghi ngờ chuyện này có liên quan đến Trần Đức Minh. Nếu không, lúc đó bộ dáng của hắn cũng không phản ứng dữ dội như vậy. Hiện tại, Tô Hỷ Lai hoàn toàn có thể xác định, chỉ có thể là tên con ông cháu cha đó gây ra chuyện này.
“Hừ!”
Trong lòng tức giận hừ lên một tiếng, hai nắm tay của Tô Hỷ Lai lúc này cũng siết chặt. Anh ta biết rõ, nếu như vừa rồi không phải Lý Mỹ Kỳ may mắn gặp được mình, sợ rằng kết cục của cô sẽ không đơn giản như vậy. Với bản tính của đám con qua này, Tô Hỷ Lai còn lạ gì bọ chúng.
“Anh Hỷ Lai, anh đừng có giận em được không?”
Lý Mỹ Kỳ nhìn thấy bộ dáng của Tô Hỷ Lai tức giận như vậy, cô còn tưởng là anh ta đang nổi giân với mình, nên mới gấp gáp nói ra.
Thấy như vậy, trong lòng của Tô Hỷ Lai càng tức giận hơn. Nhưng anh ta nhanh chóng đè nén cảm giác đó xuống, đưa tay lên xoa đầu của em họ, mỉm cười.
“Em thật ngốc, anh làm sao lại tức giận với em được chứ? Chỉ là, cái tên khốn kiếp đó, vậy mà dám bỏ thuốc vào trong đồ ăn của em. Còn cha mẹ em nữa, bọn họ đang làm gì vậy? Chẳng lẽ bọn họ không biết, đám con quan này thật sự rất nguy hiểm hay sao?”
Nghe Tô Hỷ Lai trách mắng cha mẹ mình, trong lòng của Lý Mỹ Kỳ không khỏi gấp, vội vàng đứng ra giải thích.
“Anh Hỷ Lai, mọi chuyện cũng không phải như anh nghĩ đâu. Ban đầu, tên Trần Đức Minh đó cũng đối xử với em rất tốt, lại rất quy củ. Nhưng không hiểu vì sao, hôm nay hắn lại giở trò như vậy. Những chuyện như thế này, thật sự cha mẹ em hoàn toàn không biết gì cả!”
“Em còn muốn nói đỡ cho bọn họ? Hồi còn nhỏ, không phải bọn họ cũng vì mải mê ra ngoài kiếm tiền, suýt chút nữa bỏ em lại một mình ở trong phòng sốt chết. May là lúc đó có anh đến kiểm tra mới phát hiện ra được. Em cho rằng anh không hiểu bản tính của cha mẹ em hay sao?”
Biết Tô Hỷ Lai đối với toàn bộ người nhà họ Tô đều có thành kiến. Nhất là cha mẹ của cô, mặc dù bọn họ có quan hệ thân thích với nhau. Nhưng mẹ cô vì muốn lấy lòng của Trương Ánh Tuyết, cũng là mẹ kế của Tô Hỷ Lai, nên đã không ít lần nói xấu anh. Vì vậy, mấy năm trước gia đình cô đã không qua lại gì với Tô Hỷ Lai
Lúc đó, cô còn tưởng rằng mình không bao giờ gặp lại người anh họ này nữa. Vậy mà, hiện tại do gia đình của cha mẹ cô bị thất thế ở thủ đô, bất đắc dĩ mới xuôi xuống phía nam, thế nên mới tình cờ gặp lại anh ở đây.
Lúc này, trong lòng của Lý Mỹ Kỳ thật sự rất phức tạp. Cô không biết là mình nên vui mừng, hay là tâm thế nào đối mặt với anh. Nhất là, sau khi trải qua một chuyện vừa rồi. Cô biết rõ, trong lòng của mình đối với người anh họ này đã nảy sinh một loại tình cảm cấm kỵ, hoàn toàn không thể nào khống chế được nữa. Nhưng có những thứ, người ta càng cố kiềm chế, thì nó càng bộc phát một cách dữ dội.
“Thôi được rồi, không nhắc lại những chuyện này nữa. Sau khi giải quyết xong chuyện ở đây, anh sẽ đưa em trở về nhà. Sau này, cũng không cần gặp lại loại người như tên Trần Đức Minh kia nữa. Với lại, nếu như ở thành phố này gặp phải chuyện rắc rối gì, em cứ trực tiếp gọi điện thoại đến cho anh. Cho dù là cha mẹ em có muốn ép em kết hôn, thì cũng nói với anh. Để anh nhìn xem, trên đời này còn có kẻ nào dám ức hϊếp em gái ngoan của anh!”
Nói xong những lời này, Tô Hỷ Lai cũng đúng thẳng người dậy, bước ra khỏi phòng khách sạn. Nhưng trước lúc rời đi hẳn, anh ta vẫn không quên để lại một câu.
“Chờ anh!”