Loảng xoảng…
Ở phía bên kia điện thoại, bà Mẫn có thể nghe rõ được tiếng đồ vật gì đó rơi vỡ xuống đất.
Nhưng lúc này, tâm tình của bà ta thật sự rất bất an. Không biết vì sao, lúc tối nay, khi đến thăm con gái của mình, bà ta bỗng dưng không thấy Triệu Nhiễm Từ đâu cả. Hơn nữa, trong căn phòng của cô ở bệnh viện, hoàn toàn sạch sẽ, không lưu lại bất kỳ dấu vết nào.
Hiện tại đã hơn mười một giờ đêm, với tình trạng sức khỏe của Triệu Nhiễm Từ, rời khỏi bệnh viện vào lúc này là một điều vô cùng bất thường, và cũng rất nguy hiểm.
Thế nhưng, bà ta đã hỏi thăm qua y tá và bác sĩ ở đây, bọn họ đều không biết Triệu Nhiễm Từ đi đâu. Sau khi kiểm tra camera, bọn họ mới phát hiện ra Triệu Nhiễm Từ rời đi đã cách đây hơn một tiếng trước. Hơn nữa, lúc cô rời đi, bộ dáng dường như rất vội vàng.
Nhìn thấy sự bất thường ở trong chuyện này, ban đầu bà Mẫn rất lo lắng, còn muốn gọi điện báo cảnh sát. Nhưng sau đó, bà ta nghĩ đến đứa con rể vô dụng của mình.
Mặc dù thường ngày bà ta lúc nào cũng trách mắng cậu ta. Nhưng bà ta biết rõ, tình cảm của co gái mình đối với đứa con rể này rất tốt. Nhìn bộ dáng con gái của mình lo lắng như vậy, hơn phân nửa là có liên quan đến cậu ta.
Chính vì thế, sau một hồi suy nghĩ, bà ta mới quyết định gọi điện thoại cho Tô Hỷ Lai. Bất quá, bà ta cũng thật sự không nghĩ đến, chính Tô Hỷ Lai dường như cũng không biết việc này.
“Mất tích, làm sao vợ con lại mất tích?”
Ở bên trong điện thoại, âm thanh của Tô Hỷ Lai lúc này gần như là hét lên. Nếu như là lúc trước, có lẽ bà Mẫn đã trực tiếp mắng cho anh ta một trận, sau đó sẽ tắt điện thoại.
Nhưng lúc này, bà ta chỉ có thể kiên trì, nói ra tình huống của con gái mình.
“Được rồi, con sẽ đến đó ngay!”
Nghe xong những gì mà mẹ vợ kể lại, Tô Hỷ Lai cũng không nói nhiều, chỉ đơn giản đáp lại một câu, rồi sau đó thay nhanh quần áo, chuẩn bị đi đến bệnh viện.
Tất nhiên, động tĩnh lúc này của Tô Hỷ Lai đã làm cho Trịnh Tố Trinh tỉnh dậy. Cô không rõ vì sao vẻ mặt của Tô Hỷ Lai lại trở nên căng thẳng như vậy, nhưng từ trong lời nói vừa rồi của anh, có lẽ chuyện này liên quan đến người phụ nữ tên Triệu Nhiễm Từ kia.
Đối với việc Tô Hỷ Lai kết hôn với một phụ nữ như Triệu Nhiễm Từ, thật sự trong lòng của Trịnh Tố Trinh cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô biết rõ, người đàn bà kia trước khi kết hôn với Tô Hỷ Lai, đã có quan hệ không được minh bạch với một người đàn ông khác.
Theo như cô thấy, trên đời này chỉ có mình cô là xứng đáng để trở thành người phụ nữ của Tô Hỷ Lai. Còn lại, tất cả những người phụ nữ khác đều không xứng để làm vợ anh.
“Anh Hỷ Lai, bây giờ anh muốn đi đâu?”
Mặc dù khó chịu với việc Tô Hỷ Lai lo lắng cho một người phụ nữ khác, nhưng Trịnh Tố Trinh vẫn không nhịn được, quan tâm hỏi thăm.
Thấy Trịnh Tố Trinh đã tỉnh lại, Tô Hỷ Lai cũng không nói gì nhiều, chỉ khẽ gật đầu, rồi đáp.
“Không có việc gì, hiện tại anh có một chút chuyện cần phải đi ra ngoài giải quyết. Tối nay có thể anh sẽ không về được, nếu em cảm thấy mệt thì cứ đi ngủ trước đi, đừng chờ anh!”
Nói xong, Tô Hỷ Lai cũng không đợi cho Trịnh Tố Trinh kịp lên tiếng đáp lại, anh ta trực tiếp đi ra khỏi phòng, sau đó nhanh chóng chạy xuống lầu, đón một chiếc xe taxi đậu ở gần đó, rồi lên xe rời đi.
Toàn bộ những động tác của Tô Hỷ Lai đều vô cùng gọn gàng, dứt khoát, hoàn toàn không cho Trịnh Tố Trinh một chút cơ hội ngăn cản nào. Trong lúc nhất thời, ở sâu trong lòng cô, ẩn chứa một loại căm hận, không thể nào che giấu được.
“Anh là của tôi, chỉ có thể vĩnh viễn là của tôi!”
Lúc này, quả thật Tô Hỷ Lai không có một chút tâm trạng nào để để ý đến cảm xúc của Trịnh Tố Trinh.
Sau khi lên xe taxi, anh ta liền báo cho tài xế vị trí bệnh viện thành phố. Sau đó, anh ta còn lên tiếng thúc giục.
“Bác tài ơi, anh có thể chạy nhanh hơn một chút được không? Tôi đang có việc gấp, cần phải đến bệnh viện càng nhanh càng tốt!”
Tài xế lúc này nhìn thấy bộ dáng của Tô Hỷ Lai gấp gáp như vậy, cũng lên tiếng đáp lại.
“Anh trai, không phải là tôi không muốn chạy nhanh, nhưng ở trong thành phố có quy định không được chạy xe vượt quá tốc độ cho phép, nếu không thì sẽ bị xử phạt rất nghiêm trọng. Bây giờ đang là thời buổi kinh tế khó khăn, một khi tôi bị phạt, giam bằng lái lại, thì cả nhà tôi đều bị chết đói hết cả lũ.”
Nghe tài xế phàn nàn, Tô Hỷ Lai cũng không nói gì thêm, ánh mắt anh ta liên tục nhìn ra phía bên ngoài, trong lòng thì đang suy nghĩ, không biết rốt cuộc Triệu Nhiễm Từ đã đi đâu.
“Buồn làm chi em ơi…”
Trong lúc Tô Hỷ Lai đang mãi mê với suy nghĩ của mình, thì tiếng chuông điện thoại ở trong túi của anh ta quần đột nhiên vang lên. Nhất thời, anh ta không khỏi giật mình, lấy điện thoại ra xem. Nhưng sau khi nhìn rõ đây là một dãy số lạ gọi đến, anh ta không khỏi nhíu mày, rồi mặc kệ không nghe.
Thế nhưng, tiếng chuông này vang lên một lúc, sau đó ở trên điện thoại của anh ta lại hiện ra một phần tin nhắn.
Lúc này, trong lòng của Tô Hỷ Lai bỗng dưng có một loại dự cảm không tốt. Anh ta vội vàng mở đoạn tin nhắn ra xem, mới vừa nhìn đến, sắc mặt của anh ta liền kịch biến.
Bởi vì, phía trong tin nhắn được gửi đến là một bức hình, có một người phụ nữ đang bị trói gô ở trên cột nhà. Hơn nữa, khuôn mặt của người này thật sự rất quen thuộc.
Ngay sau đó, tiếng chuông điện thoại lại lần nữa vang lên. Tô Hỷ Lai không chút nghĩ ngợi, đem màn hình điện thoại gạt qua một bên, rồi bắt máy lên nghe.
“Rốt cuộc các người là ai? Các người muốn gì?”
Nghe được giọng nói tràn đầy phẫn nộ của Tô Hỷ Lai, âm thanh ở bên trong điện thoại không phân biệt rõ là giọng nam hay giọng nữ, chậm rãi đáp lại.
“Tô thiếu gia, có lẽ anh đã nhận được tin nhắn của chúng tôi vừa mới gửi qua rồi đúng không? Mục đích của chúng tôi là gì điều đó không phải là vấn đề quan trọng vào lúc này. Hiện tại, vợ anh đang ở trong tay của chúng tôi. Nếu như anh muốn cô ấy còn sống để quay về gặp anh. Thì trong vòng mười lăm phút nữa, anh hãy đến ngay khu đô thị số 3, chỗ bãi đất trống đang bị bỏ hoang. Nơi đó có người của chúng tôi đã chờ đợi sẵn, lúc đó anh chỉ cần thực hiện theo yêu cầu của bọn họ, thì vợ anh sẽ được an toàn!”
Người này vừa nói xong, liền trực tiếp tắt điện thoại.
“A lô, a lô!”
Mặc kệ Tô Hỷ Lai hô hào như thế nào, nhưng vẫn không có ai đáp lại. Buông điện thoại đặt xuống, trong lòng của Tô Hỷ Lai lúc này thật sự rất loạn. Đối với anh, Triệu Nhiễm Từ không chỉ là người vợ đầu ấp tay gối, mà cô còn là người đã từng kéo anh ra khỏi những ngày tháng tăm tối nhất cuộc đời mình.
Lúc này, nghe có người muốn dùng tính mạng của cô để uy hϊếp, đầu óc của anh chỉ muốn nổ tung lên.
Anh ta thật sự rất tức giận, rất muốn tìm đến những kẻ bắt cóc cô, điên cuồng đánh gϊếŧ một trận. Nhưng anh ta biết rõ, lúc này mình cần phải thật bĩnh tĩnh, chỉ có như vậy thì anh mới có thể đem cô, giải cứu ra khỏi tay những kẻ bắt cóc.
“Bác tài, giúp tôi chạy ra khu đô thị số 3. Hiện tại tôi thật sự có việc rất gấp! Anh không cần phải lo lắng về việc bị xử phạt. Anh chỉ cần chạy càng nhanh càng tốt. Số tiền bị phạt, tôi có thể trả cho anh. Hơn nữa, tôi có thể đền bù để cho anh một khoản tiền lớn. Đây là số tài khoản của tôi, bên trong này có hơn một trăm triệu, mật mã là sáu chữ số không, nơi này còn có mười triệu đồng tiền mặt. Anh giúp tôi đi!”
Tô Hỷ Lai trực tiếp rút ra ví tiền, đem toàn bộ số tiền mặt và tài khoản ngân hàng của mình giao lại cho tài xế xe taxi, sau đó thục giục anh ta chạy nhanh về phía điểm hẹn mà tên bắt cóc vừa nói.
Vốn dĩ, tài xế xe taxi còn có ý định từ chối. Nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt vô cùng căng thẳng của Tô Hỷ Lai, cùng với ví tiền mà anh ta đưa cho mình. Nhất thời, người tài xế này nhịn không được, gật đầu đáp lại.
“Được rồi, coi như tôi giúp anh lần này. Nhưng số tiền này của anh, tôi sẽ không nhận đâu. Mặc dù tôi nghèo thật, nhưng tôi cũng không phải là người không có lương trí. Nếu anh đã có việc gấp, vậy thì tôi sẽ miễn phí giúp anh một lần!”
Nói xong, người tài xế này cũng trực tiếp đạp mạnh chân ga, coi như làm ra hành động đáp lại lời thỉnh cầu của Tô Hỷ Lai.
Nhìn thấy chiếc xe taxi lúc này nhanh chóng tăng tốc, vượt qua đoạn đường cao tốc, lao nhanh về phía ngoại thành, sắc mặt của Tô Hỷ Lai lúc này mới hòa hoãn một chút.
Đồng thời, anh ta cũng hướng về phía tài xế taxi, gật đầu nói.
“Cảm ơn!”
Thông qua kính chiếu hậu, khuôn mặt của tài xế xe taxi lúc này khẽ mỉm cười đáp lại.
“Không có gì!”