Nhìn thấy bầu không khí bắt đầu trở nên căng thẳng, Lưu Quỳnh Chi lúc này cảm thấy vô cùng lo lắng. Cô vội vàng đi tới, nắm lấy tay của Triệu Nhiễm Từ, nói khẽ.
“Em Nhiễm Từ, hay là để chị đưa em về văn phòng nhé? Bản kế hoạch lần trước chị còn chưa có xem kỹ, lần này chị muốn kiểm tra một lượt, sau đó còn phải bàn giao lại cho giám đốc!”
Thấy Lưu Quỳnh Chi lo lắng xuất hiện ở bên cạnh mình, sắc mặt của Triệu Nhiễm Từ lúc này mới hơi hòa hoãn một chút.
Mà lúc này, Trịnh Tố Trinh cũng rất thức thời, cô ta cũng không muốn làm cho bầu không khí trở nên quá mức căng thẳng.
Chính vì vậy, cô ta cũng nở ra một nụ cười tự cho là tươi đẹp nhất, nhìn về phía tất cả mọi người.
“Ngoài việc bổ nhiệm nhân viên mới cho chức vụ trưởng phòng an ninh, tôi đặc biệt còn muốn gửi lời cảm ơn đến tất cả công nhân viên của công ty chúng ta, trong thời gian qua đã cố gắng làm việc, hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình. Chính vì thế, vào lúc bảy giờ tối nay, tôi sẽ đặt tiệc ở khách sạn Diamon, hy vọng là mọi người sẽ có mặt đông đủ. Ngoài tiệc chúc mừng, tôi còn công bố một số quyết sách mới của công ty, nên tất cả mọi người nhớ đến tham dự đúng giờ!”
Tuyên bố xong chuyện này, Trịnh Tố Trinh cũng không để ý đến ánh mắt của mọi người, cô nhìn về phía Tô Hỷ Lai, khẽ cười.
“Anh Hỷ Lai, bây giờ tôi có việc cần gặp anh, anh lên văn phòng của tôi nhé!”
Lần này, sau khi nói xong Trịnh Tố Trinh liền xoay người bỏ đi. Mà Triệu Nhiễm Từ trước đó đã đi theo trưởng phòng Lưu Quỳnh Chi, đến chỗ làm việc của mình.
Trong lòng Tô Hỷ Lai cảm thấy rất bất đắc dĩ. Anh ta thật sự cũng không nghĩ đến, mình chỉ đưa Triệu Nhiễm Từ đến chỗ làm việc, lại gặp phải tình huống như vậy.
Nhưng lúc này, anh ta không thể nào không nghe theo sự sắp xếp của Trịnh Tố Trinh, chỉ có thể nhanh chóng đến văn phòng làm việc gặp cô.
Mà lúc rời đi, Tô Hỷ Lai cũng không để ý đến ánh mắt tràn đầy thù hận của Hà Huy Toàn nhìn về phía mình. Đồng thời, trên khuôn mặt của Quách Ngọc Hưng cũng treo lên một nụ cười vô cùng quỷ dị.
Cốc cốc!
“Giám đốc, cô có trong đó không? Là tôi, Tô Hỷ Lai đây!”
Đứng bên ngoài cửa phòng, Tô Hỷ Lai gõ nhẹ lên vài tiếng. Sau một lúc, bên trong phòng làm việc của Trịnh Tố Trinh mới có âm thanh đáp lại.
“Cửa không khóa, anh vào đi!”
Khẽ đẩy cánh cửa bước vào, Tô Hỷ Lai lúc này lại nghe được âm thanh của Trịnh Tố Trinh truyền đến.
“Giúp tôi khóa cửa phòng lại, tôi có việc muốn nói với anh!”
Nghe vậy, Tô Hỷ Lai chỉ có thể xoay người, đem cửa phòng khóa chặt. Nhưng ngay lúc anh ta quay đầu nhìn lại, thì đôi môi nóng bỏng của Trịnh Tố Trinh đã đáp xuống, đem cơ thể đầy đặn của mình áp sát về phía anh.
Đồng thời, bên tai của Tô Hỷ Lai lúc này cũng truyền đến một âm thanh trầm thấp, tràn ngập động tình của Trịnh Tố Trinh.
“Em rất nhớ anh!”
Nghe được tiếng nói khẽ này của cô, trái tim của Tô Hỷ Lai giống như mềm nhũn ra, không có cách nào kháng cự lại nụ hôn cuồng nhiệt của cô.
Rất nhanh, một bàn tay của anh ta đã vươn tới đem vòng eo của cô siết chặt. Tay còn lại, thì anh ta nhanh chóng đặt vào bên trên ngực áo của cô, bắt đầu cởi lấy từng cái cúc áo, rồi xâm nhập vào bên trong tìm kiếm lấy đồi núi đang không ngừng phập phồng của cô.
Thế nhưng, đang lúc cả hai còn mải mê hôn nhau đến không thở ra hơi, thì phía bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng đập cửa.
“Giám đốc, cô có ở đó không? Tôi là Quách Ngọc Hưng đây, tôi có việc rất quan trọng muốn bàn bạc với cô!”
Nghe được giọng nói của Quách Ngọc Hưng, sắc mặt của Tô Hỷ Lai lập tức biến đổi, đồng thời anh ta cũng bắt đầu tỉnh táo trở lại. Mà Trịnh Tố Trinh thì dường như rất bình tĩnh, cô cố gắng đem đôi môi của mình tách ra khỏi người của Tô Hỷ Lai, rồi tiến tới bên tai của anh ta nói khẽ.
“Đợi em một chút, tối nay em sẽ chờ anh!”
Mặc dù biết rõ những việc mà mình đang làm rất có lỗi với Triệu Nhiễm Từ. Nhưng nghe được những lời đường mật, cùng với ánh mắt ngập nước, tràn đầy quyến rũ của cô, đầu óc của Tô Hỷ Lai nhanh chóng trở nên mụ mị.
Sau khi do dự một lúc, anh ta rốt cuộc cũng đem bàn tay đang ăn mặn của mình thu hồi lại. Đồng thời, anh ta hơi cúi thấp xuống, hôn nhẹ lên trán của Trịnh Tố Trinh.
“Được rồi, vậy tối nay gặp!”
Nói xong, Tô Hỷ Lai cũng nhanh chóng rời đi. Nhưng khi nhìn thấy Quách Ngọc Hưng đứng ở bên ngoài với vẻ mặt khó chịu nhìn về phía mình, bước chân của Tô Hỷ Lai không khỏi dừng lại. Đồng thời, anh ta thấp giọng, lên tiếng cảnh báo.
“Anh tốt nhất là nên rời khỏi thành phố này ngay lập tức. Nếu không, để tôi nhìn thấy anh lảng vảng ở trước mặt tôi thêm một lần nào nữa, thì hậu quả không chỉ đơn giản như vậy thôi đâu!”
Lần trước bị Tô Hỷ Lai uy hϊếp, suýt chút nữa phải rời bỏ thành phố này trốn chạy. Hiện tại còn bị anh ta đe dọa, Quách Ngọc Hưng tất nhiên không hề dễ chịu một chút nào.
Nhưng lúc này, hắn ta dường như không có tức giận giống như trước đây, mà chỉ lạnh lùng cười lên một tiếng.
“Người rời khỏi thành phố này, là anh hay là tôi, còn chưa chắc đâu!”
Nghe Quách Ngọc Hưng nói như vậy, Tô Hỷ Lai hơi có một chút sững sờ. Nhưng ngay sau đó, anh ta chỉ hừ lạnh lên một tiếng, rồi phất tay bỏ đi.
“Để rồi chờ xem!”
Mà lúc này, Trịnh Tố Trinh sau một hồi chỉnh đốn lại trang phục, cô mới ngồi ngay ngắn ở vị trí bàn làm việc của mình, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông đang đi vào văn phòng, bộ dáng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Anh tìm tôi có việc gì?”
Vừa bước vào cửa phòng, nghe được câu hỏi không mấy thân thiện này của cô, lại nhìn thấy trên khuôn mặt xinh đẹp của Trịnh Tố Trinh vẫn còn lưu lại một chút ửng hồng. Mặc dù vừa rồi không có trực tiếp chứng kiến đến tình cảnh của hai người ở bên trong, nhưng bản thân là một gã đàn ông từng trải, Quách Ngọc Hưng rất nhanh liền nhận ra sự khác thường trên người cô.
Hắn ta hơi có vẻ nhíu mày, nhanh chóng đóng cửa phòng lại, rồi bước nhanh về phía bàn làm việc của Trịnh Tố Trinh, tức giận nói ra.
“Cô với hắn rốt cuộc có quan hệ như thế nào?”
Nghe Quách Ngọc Hưng lên tiếng chất vấn, sắc mặt của Trịnh Tố Trinh không hề thay đổi một chút nào. Chỉ có điều, bộ dáng tươi cười trước đây đã nhanh chóng biến thành dáng vẻ lạnh lùng. Đồng thời, trong ánh mắt của cô còn hiện lên một sự khinh thường.
“Chuyện của tôi thì có liên quan gì tới anh? Anh đừng nghĩ rằng mình vừa mới lập công, có thể muốn làm gì thì làm? Ở nơi này, tôi là chủ, còn anh chẳng qua chỉ là một thằng làm thuê mà thôi!”
“Cô…”
Dường như bị thái độ lạnh nhạt, cùng với lời nói của Trịnh Tố Trinh làm cho tức giận, sắc mặt của Quách Ngọc Hưng liền trở nên đỏ bừng lên. Nhưng không biết trong lòng của hắn suy nghĩ điều gì, cuối cùng hắn vẫn không có làm ra hành động quá khích, mà chỉ liếc mắt nhìn lấy cô, rồi nói với một giọng điệu giễu cợt.
“Cô cũng nên biết, trong tay tôi hiện đang nắm giữ những bí mật liên quan đến tập đoàn Trường Phát, đối thủ cạnh tranh trực tiếp với công ty của cha cô. Nếu như một khi tôi đổi ý, không đem toàn bộ những tài liệu này giao lại cho phía bên cô, thì tập đoàn Trường Thịnh này của cha con các cô cũng sẽ nhanh chóng rơi vào tình trạng phá sản. Đến lúc đó, cho dù là cái trung tâm thương mại này cũng sẽ đổi chủ. Như vậy, cô cho rằng mình có thể ngồi lên cái ghế giám đốc ở đây nữa hay sao?”
“Anh đang uy hϊếp tôi?”
Nghe được những lời uy hϊếp của Quách Ngọc Hưng, sắc mặt của Trịnh Tố Trinh đã lạnh nay càng lạnh thêm. Nhưng Quách Ngọc Hưng lúc này giống như không hề để ý đến, thậm chí hắn còn cười to lên một tiếng.
“Ha ha ha! Uy hϊếp cô? Tôi vì sao phải uy hϊếp cô? Tôi chẳng qua chỉ đang tường thuật lại một sự thật mà thôi!”
Nhìn thấy thái độ lúc này của Quách Ngọc Hưng, trong lòng của Trịnh Tố Trinh cảm thấy vô cùng khó chịu. Nhưng cô rất rõ ràng, chỉ cần người này đổi ý, công ty của cha cô sẽ gặp rắc rối lớn.
Chính vì thế, lúc này cô chỉ có thể hạ thấp giọng xuống, nói ra.
“Vậy rốt cuộc anh muốn gì? Anh cũng không phải đến đây, chỉ để nói với tôi những lời nhảm nhí như vậy đấy chứ?”
Thấy thái độ của Trịnh Tố Trinh đã có chuyển biển, mặc dù sắc mặt của cô ta cũng không dễ coi hơn chút nào. Nhưng Quách Ngọc Hưng lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Hắn ta càng lúc càng tiến gần về phía cô, giọng nói mang theo một chút đắc ý.
“Yêu cầu của tôi rất đơn giản, chỉ cần cô chấp nhận trở thành người phụ nữ của tôi, sau đó đem tên khốn kiếp Tô Hỷ Lai kia tống cổ ra khỏi công ty. Thì toàn bộ những thông tin bí mật liên quan đến quỹ đầu tư của tập đoàn Trường Phạt, tôi sẽ giao lại cho cha cô!”
“Anh nói cái gì?”
Nghe được yêu cầu này của Quách Ngọc Hưng, sắc mặt của Trịnh Tố Trinh liền thay đổi.