Gả Vào Hào Môn

Chương 263

Đúng lúc này bác sĩ ở trong phòng cấp cứu bước ra ngoài.

"Cho hỏi ở đây ai là người nhà của bệnh nhân?"

"Bác sĩ, cô ấy ra sao rồi?"

Trác Du Hiên, Mạc Tâm cùng hai vợ chồng nhà họ Thẩm kia ngay lập tức xông đến xúm xúm lại vây quanh người bác sĩ kia, mấy người họ đều đồng loạt lên tiếng.

Trác Du Hiên vô cùng hoảng hốt, hắn ta bấu víu lấy cánh tay của vị bác sĩ kia.

Sắc mặt của Thẩm phu nhân cũng có một chút khởi sắc, cả bốn người cùng hồi hộp chờ đợi kết quả.

Bác sĩ nhìn người nhà của bệnh nhân đang mất bình tĩnh như thế kia, ông ta chỉ có thể khuyên bọn họ giữ bình tĩnh, nếu không ông ta cũng không thể nói tiếp.

Chờ đợi một lúc cho ba người kia ổn định, bác sĩ mới nói tiếp.

"Hiện tại, chúng tôi đã giữ được mạng sống cho bệnh nhân rồi, cô ấy cũng đã không còn nguy hiểm gì đến tính mạng nữa"

Mấy người kia nghe vậy, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.

Nhất là Trác Du Hiên, hắn vừa như đã nhìn thấy được ánh sáng của đời mình vậy.

Thật may Thẩm Quân Dao không gặp chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng cả, nếu không Trác Du Hiên nhất định sẽ day dứt cả đời này mất.

Trịnh Liên cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nhưng lúc này bà ta không thể nào đứng vững được, chỉ có thể để chồng của bà ta đỡ lấy mình.

Mạc Tâm âm thầm quan sát ba người kia, cô vốn đang định hỏi bác sĩ điều gì đó, nhưng vị bác sĩ kia lại tiếp tục lên tiếng.

"Tuy tính mạng của cô ấy đã ổn, nhưng tôi không chắc cô ấy có thể tiếp tục sống được hay không?"

"Bác sĩ, ông nói như vậy là sao?"

Trác Du Hiên ngỡ ngàng trước những lời vừa mới phát ra từ miệng của vị bác sĩ kia.

Tâm trí của hắn lúc này mơ mơ màng màng, không hiểu đang xảy ra chuyện gì cả.

Rõ ràng là cứu được rồi, tại sao lại nói Thẩm Quân Dao không thể tiếp tục sống? Vị bác sĩ kia lắc đầu, ông ta thở dài đưa tay tháo chiếc khẩu trang trên mặt mình xuống, ngẩng đầu lên nhìn mấy người đang đứng ở trước mặt mình, vẻ mặt của họ trông có vẻ như là đang vô cùng lo lắng cho người ở trong kia.

"Trong lúc cấp cứu cho cô ấy, chúng tôi thấy hình như cô ấy không có hy vọng để sống tiếp nữa, dường như cô ấy muốn từ bỏ.Ý chí gần như bằng không, bệnh nhân có vẻ như muốn mặc kệ số phận cho ông trời quyết định vậy.Tim của cô ấy đã ngừng đập mấy lần liền, phải khó khăn lắm chúng tôi mới cứu được cô ấy"

Trác Du Hiên thật sự rất sốc khi nghe xong những lời nói kia của bác sĩ.

Cả người hắn lảo đảo lùi về phía sau, suýt chút nữa thì té ngã.

Trên gương mặt đầy mệt mỏi của người đàn ông hiện rõ một chữ sốc.

Thẩm Quân Dao không muốn sống nữa ư? Người con gái ấy như vậy mà tuyệt vọng không muốn sống nữa, muốn rời khỏi hắn, rời khỏi cuộc sống này.Không thể nào như thế được, Thẩm Quân Dao làm sao mà lại rời bỏ hắn? Không, bao nhiêu tội lỗi mà Trác Du Hiên đã gây ra cho người con gái đáng thương ấy còn chưa bù đắp hết, cô không thể chết như thế được.

Không chỉ có Trác Du Hiên, ngay cả hai người được gọi là cha mẹ của Thẩm Quân Dao, bọn họ cũng không tin vào những gì mình vừa nghe thấy.

Thiếu chút nữa là Thẩm phu nhân đã ngất xỉu ra đấy rồi.

Làm sao bây giờ, con gái bà ta bây giờ lại không muốn sống nữa, đứa con gái ấy càng tuyệt vọng, Trịnh Liên lại càng cảm thấy cắn rứt lương tâm của mình.

Suy cho cùng, Thẩm Quân Dao như ngày hôm nay cũng là do một tay bọn họ gây ra.

Tất cả bọn họ dồn người con gái đáng thương ấy vào đường cùng, hủy hoại đi cuộc đời vốn rất tươi đẹp của người con gái ấy.

Để rồi bây giờ hối hận, nhưng thật sự quá muộn rồi.

Bây giờ cho dù bọn họ có đau khổ, sống trong dằn vặt như thể nào đi chăng nữa cũng không thể bù đắp được hết những tổn thương mà bọn họ đã gây ra cho Thẩm Quân Dao.

"Gia đình hãy chuẩn bị sẵn tâm lý đi, chúng tôi không thể nói trước được điều gì đâu!"

Bác sĩ chán nản nhìn ba người đang đau khổ tuyệt vọng kia.

"Hơn nữa, qua cấp cứu, tôi phát hiện ra cô ấy đã bị mấy tên đàn ông cưỡиɠ ɧϊếp một cách tàn bạo, nếu không nhầm cũng phải bốn năm người.Qua kết quả xét nghiệm và kiểm tra cho thấy cổ tử ©υиɠ của bệnh nhân có dấu hiệu tổn thương quá nặng nề, nếu không nhầm cô ấy vừa mới làm phẫu thuật phá thai xong, đã vậy lại còn bị cưỡиɠ ɧϊếp dẫn đến tử ©υиɠ bị tổn thương.Chúng tôi rất buồn khi phải thông báo rằng, từ nay về sau cô ấy không thể mang thai được nữa"

Vị bác sĩ kia cúi mặt xuống, những tiếng nói phát ra thật sự rất buồn bã Những lời nói ấy chẳng khác gì một cây gậy đánh liên tiếp vào người của Trác Du Hiên, đó thật sự là một đả kích rất lớn đối với hắn.

Từ nay Thẩm Quân Dao lại chẳng thể mang thai được nữa hay sao? Hết rồi, coi như là hết thật rồi! Cuộc đời của người con gái đáng thương ấy đã triệt để bị phá hủy một cách tàn nhẫn.

Chính tay của Trác Du đã gϊếŧ chết những đứa con của chính mình, đã vậy còn khiến cho Thẩm Quân Dao không bao giờ mang thai được nữa.

Làm gì có người phụ nữ nào không khao khát có một đứa con chứ? Những ước mơ, những hy vọng đẹp đề ấy của Thẩm Quân Dao đều đã bị phá hủy hết rồi.

Khóe miệng của Trác Du Hiên khẽ mấp máy, dường như người đàn ông này không tin vào những gì mà mình vừa nghe được.

"Không thể nào...không thể nào như thế được...!"

Cùng với đó, Trác Du Hiên đã phải nhận một cái tát vô cùng mạnh đến từ phía của Mạc Tâm.

Mạc Tâm căm phẫn nhìn Trác Du Hiên, rồi lại nhìn ba người tàn nhẫn kia, cô không thể kìm được cơn giận trong lòng mình, xối xả chửi thẳng vào mặt của bọn họ.

"Giờ mấy người vừa lòng rồi chứ.Trác Du Hiên, đây không phải là điều cậu muốn hay sao? Vậy thì tôi xin chúc mừng cậu, cậu đã thành công phá hủy cuộc đời của Thẩm Quân Dao rồi đấy.Cậu hận con bé thấu xương, để rồi hủy hoại nó, tước đoạt đi quyền làm mẹ của con bé, Trác Du Hiên, cậu vừa lòng chưa? Cậu có biết không thể mang thai được nữa, sự thật ấy nó khủng khϊếp như thể nào với một người phụ nữ hay không? Hơn nữa, tinh thần của Quân Dao đã bất ổn rồi, khi con bé nó biết được sự thật này, cậu nói xem nó sẽ như thế nào?"

"Còn hai người, hai người cứ luôn miệng nói mình là cha, là mẹ của con bé.Thế nhưng hai người đã đẩy Thẩm Quân Dao vào đường cùng, khiến cho đứa nhỏ đáng thương ấy phát điên lên.Đặc biệt là bà đấy, tôi không ngờ một người mẹ như bà lại có thể sai người cưỡng bức, làm nhục con gái của mình.Bà nói xem bà có xứng làm mẹ không?"

Từng lời đanh thép, sắc bén của Mạc Tâm chĩa về phía của ba người kia.

Bọn họ ai nấy đều bị những lời chất vấn của Mạc Tâm làm cho xấu hổ.

Trác Du Hiên thì ngã khụy xuống sàn nhà, hẳn thật sự không thể nào chịu được những cơn đau đớn như xé rách đang dày vò hẳn kia.

Miệng của Thẩm phu nhân liên tục lẩm bẩm, bà ta khóc không thành tiếng.

"Là do tôi, tôi là một người mẹ tồi! Tôi không xứng để làm mẹ con bé! Ôi đứa con gái đáng thương của tôi, tôi đã hại con của mình thật rồi!"

Mạc Tâm không thèm quan tâm, cô quay sang hỏi bác sĩ.

"Bác sĩ, còn gì nữa không?"