Gả Vào Hào Môn

Chương 231: Thẩm Sơ Vũ làm loạn

Ngoài cửa, tiếng cãi nhau một lúc càng ầm ï hơn khiến cho Thẩm Quân Dao đau đầu đến mức không tả nổi.Cô thật sự rất khó chịu, chỉ có thể úp mặt xuống gối chùm chăn kín người để bản thân mình không nghe thấy những tiếng cãi vã kia.Thế nhưng tiếng cãi nhau càng lúc càng trở nên to hơn.

"Tao nói mày mở cửa có nghe hay không?"

"Mày có biết con gái của tao là ai không? Sao mày dám ngăn cản hả? Con bé mà xảy ra chuyện gì thì Du Hiên nó sẽ lấy mạng của mày đấy nghe rõ chưa?"

"Nhưng tôi chỉ làm theo lệnh của cậu chủ, không một ai được vào đây.Nếu hai vị muốn gặp người trong phòng này thì có thể về nói chuyện với cậu chủ, xin đừng làm khó tôi như thế"

Tiếng cãi vã ngày một to hơn.Chẳng những thế, ngoài đó còn có tiếng giãng co, thậm chí là đánh nhau cũng có.Đã mệt mỏi lại có người đến làm phiên, Thẩm Quân Dao thật sự vô cùng khó chịu.

Mấy người đó bị bệnh à mà đến đây làm loạn, không cho người khác nghỉ ngơi hay sao? Vừa mới xuống giường, cánh cửa trước mặt đã bật tung ra, Thẩm Quân Dao giật mình nhìn hai người vừa hùng hổ xông vào căn phòng này.Đây không phải là chị gái và mẹ yêu của cô hay sao?

Thẩm Sơ Vũ với Trịnh Liên, bọn họ đến đây làm gì? Hai người kia cũng kinh ngạc không kém khi nhìn thấy Thẩm Quân Dao đang đứng ở trong căn phòng này.Khuôn mặt dày đặc những vết sẹo, trông thật khó để nhận ra đó là Thẩm Quân Dao.Đặc biệt là Thẩm Sơ Vũ, cô ta rùng mình, chân sững lại, sự kinh ngạc không thể nào che đi ở trên gương mặt của người phụ nữ này.Miệng của cô ta hơi lắp bắp, thậm chí là còn có một chút lo lắng.

"Mày...mày được ra tù rồi?"

Thẩm Quân Dao ra tù từ bao giờ, sao cô ta lại không biết được? Thẩm Quân Dao giấu đi sự sững sờ, trên khuôn mặt của người con gái chỉ có một sự lạnh lùng toát ra, đôi mắt chớp chớp nhìn về phía hai người kia, thậm chí còn không hề sợ hãi.Khoé môi của Thẩm Quân Dao hơi cong lên.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!

"Sao nào? Tôi ra tù khiến cho chị thất vọng lắm à? Thật tiếc là thời hạn tù của tôi đã hết nên được thả ra rồi, khiến mấy người phải thất vọng rồi"

Thẩm Quân Dao làm sao có thể không nhìn ra sự ngạc nhiên cùng một chút thất vọng ở trong ánh mắt kia của Thẩm Sơ Vũ cơ chứ.Nhưng cô nào có quan tâm.

Người phụ nữ này muốn nghĩ sao thì nghĩ, mọi chuyện không liên quan đến cô.Nhưng cô chỉ cảm thấy buồn cười, Thẩm Sơ Vũ hôm nay đến đây rốt cuộc là muốn đổi phó cô ra sao đây? Chắc chắn hai người này sẽ không để yên cho cô đâu.Thậm chí bọn họ sẽ còn tìm cách tông cô vào trong tù một lần nữa ấy.

Nhưng có làm được điều đó không thì cô cũng không biết đâu nhỉ.Trịnh Liên nhìn khuôn mặt trắng bệch của Thẩm Sơ Vũ, bà ta liếc xéo Thẩm Quân Dao, đứa con mà bà ta chẳng coi ra một cái gì kia, trong lòng bà ta không thể nói là không sợ được, thậm chí là vô cùng lo lắng là đằng khác

.Thế nhưng Thẩm phu nhân làm sao có thể để người khác nhìn ra cái lo lắng ở trong lòng của mình cho được, cho nên bà ta hất cằm đầy kiêu ngạo nhìn về phía của Thẩm Quân Dao.

"Cái con khốn kia, sao bây giờ mày lại ở đây? Mày ngủ với đứa nào để nó giúp mày ra tù sớm có đúng không?"

Thẩm Quân Dao bỗng nhiên bật cười, nhưng trong lòng của cô, một nỗi chua xót đang không ngừng dâng lên.Dù cô không phải là con ruột của bọn họ, nhưng họ cũng đã nuôi cô hơn hai mươi năm trời, chẳng lẽ một chút cảm tình nào dành cho cô cũng không có hay sao? Phải rồi! Có thể nhẫn tâm tống cô vào trong tù trong khi cô chẳng có một tội danh nào, dùng tiền chèn ép khiến cô không thể kháng cáo thì làm gì có một chút tình thương dành cho cô cơ chứ.Trong mắt của bọn họ chỉ có duy nhất một đứa con gái cưng đó là Thẩm Sơ Vũ mà thôi.Thẩm Quân Dao cười cợt nhìn về phía hai người kia.

"Chắc tôi ra tù khiến cho hai người thất vọng lắm.Nhưng thôi, dù sao tôi cũng đã ra tù rồi, không cần biết phải dùng cách nào, nhưng mấy người cũng không thể khống chế tôi được nữa không đúng sao?"

Thẩm phu nhân định nói gì đó, Thẩm Quân Dao còn nhìn thấy bà ta muốn xông lên đánh Thẩm Quân Dao cơ, nhưng Thẩm Sơ Vũ đã cướp lời của bà ta.Cô ta nhìn cô, ánh mắt đằng đằng sát khí, hận không thể làm cho Thẩm Quân Dao ngay lập tức biến mất khỏi thế giới này, biến mất khỏi tầm mắt của cô ta ngay lập tức.

"Con hồ ly kia, tại sao mày lại ở nơi này? Đây rõ ràng là nhà của Trác Du Hiên cơ mà.Có phải mày lại quyến rũ anh ấy, để anh ấy bao nuôi mày hay không? Tao thật không ngờ mày lại muốn làm kẻ thứ ba chen chân vào tình cảm của người khác như vậy đấy"

Thẩm Quân Dao chau mày nhìn cô ta, chẳng hề tỏ ra sợ hãi một chút nào."Thẩm Sơ Vũ, chị ăn nói cho cẩn thận vào.Chị đừng quên hiện giờ tôi vẫn là vợ của Trác Du Hiên, đừng quên bây thì giờ chị mới là kẻ thứ ba chen chân vào gia đình người khác."

Thẩm Quân Dao gọi chị ta một tiếng chị đã là nể mặt lắm rồi, nếu Thẩm Sơ Vũ đã không tôn trọng, thì cô cũng chẳng có gì mà phải giữ sự tôn trọng ở trước mặt của người phụ nữ này cả.

Nghe thấy thế, hai người kia không khỏi tức giận.Thẩm phu nhân ngay lập tức xông lên, giằng lấy tóc của Thẩm Quân Dao, khiến cho cô đau đớn cực đại.Còn Thẩm Sơ Vũ, cô ta bóp chặt lấy gương mặt dày đặc vết thương kia của Thẩm Quân Dao, điên tiết đánh cô một cái, rồi điên cuồng gào thét.

"Dù bây giờ mày là vợ của Trác Du Hiên thì đã sao? Rất nhanh sau đó sẽ không phải mày nữa.Anh ấy nhất định sẽ ly hôn với mày rồi kết hôn với tao, mày nghe rõ hay chưa?"

Thẩm Quân Dao bật cười, tóc bị người ta nắm ở đẳng sau, chân tay bị người mình từng gọi một tiếng mẹ kia giữ chặt lấy, bà ta như thể muốn gϊếŧ chết đứa con gái này vậy đấy.Nhưng Thẩm Quân Dao lại chẳng hề rơi một giọt nước mắt nào, cô quật cường nhìn về phía của hai người kia.

"Thế thì chị hãy nhanh chóng bảo anh ta ly hôn với tôi đi.Tôi cũng chẳng muốn mang cái danh này một chút nào cả.Là Trác Du Hiên không muốn ly hôn, tôi đã nhắc đến chuyện này nhiều lần rồi, chính là anh ta không muốn ly hôn không phải sao?"

"Không cần mày phải nhắc tao, tao sẽ bảo anh ấy ly hôn với mày.Trác Du Hiên chẳng phải yêu Thẩm Sơ Vũ lắm hay sao, chỉ cần cô ta nói một tiếng, hắn nhất định sẽ làm theo.Trước đây là như vậy, và cô ta tin rằng bây giờ cũng sẽ như vậy."Và mày hãy nhanh chóng cút khỏi nơi này cho tao.Mày muốn ở đây đeo bám Du Hiên đến lúc nào nữa?"

"Có phải tôi không muốn đi đâu, là anh ta không cho tôi đi đấy chứ.Chị không thấy là tôi bị anh ta nhốt ở đây à"

Thẩm Sơ Vũ luôn miệng cho rằng người có tội ở trong chuyện này chính là Thẩm Quân Dao.Nhưng cô ta đâu có biết rằng cô bị Trác Du Hiên cầm tù ở đây hơn ba tháng trời, không ngày nào là không chịu sự dày vò của hẳn cả.

"Mày nói dối, anh ấy sẽ không làm như vậy đâu"

Thẩm Sơ Vũ nghiến răng nghiến lợi, cô ta căm thù nhìn Thẩm Quân Dao, còn định dơ tay lên đánh cô một cái.Đúng lúc này, tiếng Trác Du Hiên ở bên ngoài vọng vào.

"Ai ở đây?"