Gả Vào Hào Môn

Chương 230: Giam cầm

Cánh tay nổi đầy gân xanh kia của người đàn ông càng lúc càng siết chặt khuôn mặt hốc hác tiều tụy ấy của Thẩm Quân Dao.Từng lời nói tàn nhắn đến thấu xương ấy cứ thế thốt ra, chẳng mang theo một chút nể nang gì với người con gái đang bị hắn hành hạ kia.

Thẩm Quân Dao nhìn hắn chằm chằm, cô cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng đang không ngừng run rẩy.Bàn tay bất giác siết chặt lại thành nắm đấm, đôi mắt dâng lên một tầng sương mỏng.Biết rõ sự thật chính là như thế, vậy mà Thẩm Quân Dao vẫn thấy rất đau, từng vết thương lòng của cô đang ngày một nứt toạc ra.

Chưa để cho Thẩm Quân Dao lên tiếng, Trác Du Hiên lại tiếp tục nói, âm thầm lạnh lùng khiến cho con người ta lạnh toát cả sống lưng, thậm chí là còn sợ hãi nữa.Hản dường như đã không không chế được bản thân mình, đã vô tình nói ra những lời nói tàn nhẫn ấy

."Còn nữa, cô không muốn mang thai con của tôi thì đã sao? Cô nghĩ cô không muốn là tôi sẽ buông tha cho cô à? Đừng có mà! Thẩm Quân Dao, cô đừng có quên, cô chỉ là một công cụ được tôi bỏ tiền ra mua về.Mà công cụ thì không có quyền lên tiếng, tôi muốn cô làm gì thì cô phải làm như thể, tuyệt đối không được phép cãi lại"

Trác Du Hiên đang muốn nhắc nhở Thẩm Quân Dao, tốt nhất là đừng có quên thân phận của bản thân mình.Với hắn, Thẩm Quân Dao chẳng qua chỉ là một công cụ cho hẳn phát tiết mà thôi, người phụ nữ này chẳng có quyền gì mà dám chống lại lệnh của hắn như vậy cả.Ai cũng được, nhưng riêng Thẩm Quân Dao thì không thể.Hắn đẩy cả người của Thẩm Quân Dao xuống giường, không cho người con gái ấy có cơ hội để mà phản kháng, hản cởi bỏ chiếc áo trên người mình, từng bước tiến lại gần chỗ của Thẩm Quân Dao.

Thẩm Quân Dao rùng mình một cái, trong lòng cô đang thấy cực kỳ sợ hãi, cô trừng mắt nhìn người đàn ông kia, cố gắng tỏ ra bình tĩnh hỏi hắn.

"Anh muốn làm gì?"

Trác Du Hiên hơi cong môi, hắn cười lạnh, trong mắt của hắn lộ ra một tia u ám, từng âm thanh sắc lạnh vang lên."Làm gì? Tất nhiên là khiến cô mang thai rồi phá đứa trẻ chứ còn làm gì?"

Thẩm Quân Dao sợ hãi nhìn hắn, hai bả vai của cô khẽ run lên, đôi bàn tay bấu chặt lấy drap giường.Thẩm Quân Dao nhanh chóng kéo chiếc chăn màu trắng kia che kín đi cả người đầy vết xanh tím do Trác Du Hiên đã để lại kia, khoé môi của người con gái hơi mấp máy, khó khăn nói ra từng chữ.Ủng hộ team dịch nhanh ra chương bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào!

"Trác Du Hiên, anh mau tránh xa tôi ra! Anh đừng quên trước đó chúng ta đã thoả thuận những gì? Anh nên nhớ, anh không có quyền ép buộc tôi làm những điều mà tôi không muốn"

Trác Du Hiên bỗng dưng bật cười, một nụ cười vô cùng tà mị, giọng nói khàn khàn, dường như chứa chất thêm một cái gọi là du͙© vọиɠ.

"Thỏa thuận, tất nhiên là tôi nhớ chứ! Nhưng lần này cô có không muốn đi chăng nữa, tôi cũng nhất định phải làm cho cô mang thai, đừng có nghĩ lấy cái thoả thuận đó ra trước mặt tôi"

"Nếu anh kiên quyết làm như vậy thì xem như giao dịch giữa tôi và anh chính thức chấm dứt hoàn toàn.Ngày mai tôi sẽ dọn đồ rồi đi khỏi đây, tôi không muốn anh can thiệp vào chuyện của tôi nữa"

Trác Du Hiên lôi cả người gầy yếu của Thẩm Quân Dao ở trong chăn ra.Cánh tay rắn chắc của người đàn ông khóa chặt người của Thẩm Quân Dao lại, không cho người con gái ấy có cơ hội mà vùng vây hay là thoát khỏi hẳn.Trác Du Hiên ghé sát tai của cô, từng hơi thở phả vào vành tai của người con gái.

"Cô nghĩ mình sẽ đặt chân ra khỏi nơi này khi tôi chưa cho phép ư? Thẩm Quân Dao, cô hãy cứ ở đó mà mơ đi.Nếu tôi không cho phép, cô đừng hòng bước chân ra bên ngoài nửa bước.`

Thẩm Quân Dao rùng mình, khuôn mặt của người con gái bỗng dưng trắng bệch, đôi mắt lộ ra một tia sợ hãi đánh mắt nhìn khuôn mặt đang giận dữ của Trác Du Hiên.Thẩm Quân Dao càng vùng vẫy, cô muốn thoát khỏi sự khống chế của Trác Du Hiên thì hẳn ta lại càng giữ chặt cô hơn, mặc dù như vậy sẽ khiến cho Thẩm Quân Dao bị đau.Thẩm Quân Dao không chịu được, cô quát thẳng vào mặt người đàn ông này.

"Trác Du Hiên, anh không có quyên làm như vậy với tôi.Nên nhớ tôi với anh chỉ là quan hệ tình nhân, anh chẳng có quyền gì mà ép tôi ở lại cả"

Vậy mà Trác Du Hiên chẳng để tai đến mấy lời nói chất chứa sự phẫn nộ kia của Thẩm Quân Dao, hắn chỉ cười khẩy, càng giữ chặt lấy người con gái này."Cô còn nhiều sức thì hãy nên để dành cho lát nữa đi.Đến lúc đó dùng sức mà rêи ɾỉ ở dưới thân của tôi ấy"

Dứt lời, Trác Du Hiên đã ngậm lấy vành tai của Thẩm Quân Dao, hắn hôn dọc một đường xuống cổ của cô.Chẳng mấy chốc, hẳn đã đẩy cả người của Thẩm Quân Dao xuống lụi xơ trên giường, rôi nhanh chóng phủ lên trên người của người con gái đáng thương ấy

.Hắn khống chế hai cánh tay của Thẩm Quân Dao, mặc cho người phụ nữ ấy liên tiếp đấm lên ngực của hẳn, nhưng người đàn ông này vẫn không có ý định buông tha cho Thẩm Quân Dao.Thẩm Quân Dao liên tục gào thét, đôi môi của cô bỗng chốc sưng vù lên, thỉnh thoảng còn rỉ ra một chút máu.

"Trác Du Hiên, tên khốn nạn này, anh mau buông tôi ra!"

Nhưng Trác Du Hiên đâu có buông tha cho người con gái ấy dễ dàng như vậy.Cả đêm, không biết hắn đã đòi hỏi Thẩm Quân Dao bao nhiêu lần, chỉ đến khi người con gái ấy gần như kiệt sức hoàn toàn, hắn mới buông tha cho người con gái ấy.

Trác Du Hiên nhìn Thẩm Quân Dao như một con búp bê vừa bị người ta xé rạch kia, hắn cũng chỉ nhói đau một chút nhưng lại không hề hối hận.Hắn đem tất cả thuốc tránh thai ở trong tủ vứt hết đi, sau đó nhắc nhở Thẩm Quân Dao một câu.

"Đừng nghĩ có thể mua được thuốc tránh thai ở sau lưng tôi.Tôi sẽ cho người giám sát cô thật kỹ, đừng có hòng qua mắt được tôi.Còn nữa, từ giờ tuyệt đối không được phép bước chân ra khỏi căn phòng này nửa bước.Bao giờ cô mang thai thì hãy nghĩ đến chuyện được tự do."

Trác Du Hiên lạnh lùng xoay lưng đi, cánh cửa kia vừa mới đóng rầm lại, Thẩm Quân Dao đã lao nhanh xuống giường, cô yếu ớt đập cửa, miệng gào thét liên tục

."Trác Du Hiên, anh mau thả tôi ra!"

"Anh không có quyền nhốt tôi ở đây!"

"Tên khốn nạn, anh mau thả tôi ra!"

Mặc cho Thẩm Quân Dao la hét, cánh cửa kia vẫn đóng lại.Trác Du Hiên lại một lần nữa giam cầm cô, nhưng hắn ta có quyền gì cơ chứ? Hắn lấy quyền gì mà muốn tước đoạt đi tự do của cô? Từ đó trở đi,

Thẩm Quân Dao chẳng khác gì một con chim bị cầm tù ở trong lông.Ngày ngày làm bạn với cô chỉ là bốn bức tường màu trắng kia mà thôi.Một tuần, Trác Du Hiên đến đây phải ba bốn lần.

Lần nào hản cũng dày vò cô đến chết đi sống lại.Ba tháng trôi qua, ba tháng bị nhốt ở nơi này với Thẩm Quân Dao không khác gì sống ở trong tù cả.Trác Du Hiên còn liên tục cho người kiểm tra, hắn ta muốn chắc chắn là Thẩm Quân Dao sẽ phải mang thai.Mệt mỏi nằm ở trên giường, ánh mắt liếc nhìn lên trần nhà, xung quanh tai của Thẩm Quân Dao chỉ có mấy tiếng ù ù.

Tự do, hai chữ mà Thẩm Quân Dao luôn khát khao nhưng lại chẳng thể có được.Đợt nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng cãi nhau

"Mau mở cửa ra, tôi hôm nay nhất định phải nhìn thấy con hồ ly mà Trác Du Hiên giấu trong kia rốt cuộc là ai?"

"Cô à, tôi thật sự không biết là cô đang nói gì cả"