Gả Vào Hào Môn

Chương 227: Con rối gỗ 

Trác Du Hiên hơi cong môi, đôi mắt của hắn dâng lên một lớp sương mù mỏng nhìn chằm chằm về phía của Thẩm Quân Dao.

Người phụ nữ này vậy mà lại dám mở miệng đặt điều kiện với hẳn như vậy.Trước đây chỉ cần Trác Du Hiên nói một Thẩm Quân Dao sẽ không bao giờ cãi lại hai, nhưng thật không ngờ hôm nay người phụ nữ này lại khiến hẳn mở mang tâm mắt như vậy.

Hắn cứ im lặng nhìn gương mặt không biến sắc kia của Thẩm Quân Dao, nụ cười trên môi của người đàn ông ngày càng đậm dần.

Người phụ nữ này càng lúc càng khiến cho hẳn cảm thấy thật hứng thú.Thẩm Quân Dao nhìn Trác Du Hiên, tuy bên ngoài cô đang cố tỏ ra là bình tĩnh nhưng không thể nào phủ nhận được rằng, trong lòng cô vẫn vô cùng sợ hãi mỗi khi đối mặt với người đàn ông này.

Năm năm gặp lại, Thẩm Quân Dao vẫn sợ hắn đến như vậy.Cô không dám lại gần người đàn ông này, cô sợ trái tim của mình sẽ một lần nữa bị tổn thương, bởi vì cô biết, bản thân mình vẫn còn yêu hẳn rất nhiều, mặc dù chính hẳn là người đã dồn cô đến bước đường ngày hôm nay.

Một lát sau, Trác Du Hiên lên tiếng, âm thanh từ miệng hắn có ý cười cợt nhìn về Thẩm Quân Dao."Được, tôi đồng ý với cô! Nhưng Thẩm Quân Dao, cô nên nhớ, bây giờ cô chính là cô tình nhân nhỏ bé của tôi, đừng bao giờ chống lại lệnh của tôi, không thì đừng có trách"

Sau khi thỏa thuận xong, Trác Du Hiên lái xe đưa Thẩm Quân Dao đến một chung cư.Thẩm Quân Dao cũng lấy làm lạ, nơi này rốt cuộc là nơi nào? Hắn không dám đưa cô về nhà chính vì sợ Thẩm Sơ Vũ hiểu lầm ư?

Chẳng lẽ Thẩm Sơ Vũ lại chẳng thể thỏa mãn được du͙© vọиɠ to lớn kia của hắn, cho nên Trác Du Hiên mới tìm đến một kẻ tàn tạ như cô? Mà thôi! Thẩm Quân Dao cũng không muốn quan tâm đến những thứ đó

Mặc kệ Trác Du Hiên yêu cầu thế nào, chỉ cần kiếm được tiền là được.Sau năm năm ngồi tù, Thẩm Quân Dao rút ra được một chân lý, muốn sống trên đời này không thể không có tiền, cho dù hai chữ tiên kia không phải là tất cả.Từ bây giờ, cô cũng chẳng lo không có chỗ ăn chỗ ở nữa!

Cô theo lời của Trác Du Hiên dọn đến nơi này sống, để dễ dàng thuận tiện cho giao dịch của cả hai.Không phải lo chuyện ăn uống, chỗ ở, tiền bạc thì Thẩm Quân Dao cũng chẳng còn gì để bận tâm nữa.Sống được đến đâu thì sống! Chỉ cần CLICK VÀO ĐÂY mất 3s là bạn đã ủng hộ team dịch có kinh phí dịch truyện rồi đó ^^

Thẩm Quân Dao tắm qua loa, cô mặc một bộ đồ ngủ khá mỏng, vừa mới bước ra ngoài thì đã bị Trác Du Hiên nhấc bổng lên, ném mạnh một cái lên giường.Thẩm Quân Dao thấy đầu óc của mình choáng váng, mọi thứ đều quay cuồng.

Khi trở lại bình thường, cô nhìn thấy Trác Du Hiên đang nhìn cô bắng một ánh mắt tràn đầy lửa dục.Hai tay của người đàn ông chống lên giường, khuôn mặt hắn áp sát cô, mấy giọt nước từ tóc của hẳn còn rơi trên khuôn mặt gầy gò của người con gái.

Thẩm Quân Dao chằm chằm nhìn hắn, không khỏi lên tiếng chế giễu."Trác tổng, chẳng lẽ anh đã không còn khống chế được mình nữa rồi à? Đừng nói là người như tôi có thể khiến anh mất khống chế như vậy nhé!"

Thẩm Quân Dao cười cợt, dường như là đang chế giễu hắn.Trác Du Hiên hừ lạnh một tiếng, hắn bóp chặt khuôn mặt hốc hác ấy của người con gái, ghé sát vành tai của cô mà nói, cho dù Thẩm Quân Dao vẫn cố tỏ ra quật cường.

"Tôi thế nào cô không cần phải quan tâm.Cô chỉ cần nhớ rõ cho tôi bây giờ cô chính là tình nhân của tôi, nói đúng ra cô chỉ là một công cụ phát tiết của tôi mà thôi.Nhiệm vụ của cô chính là để tôi dày vò hành hạ"

Lời vừa mới dứt, người đàn ông đã ngậm lấy vành tai của Thẩm Quân Dao.Cùng với đó chính là tiếng xé rách quần áo vang lên giữa một căn phòng u uất lạnh lẽo.

Cả người của Thẩm Quân Dao hơi run rẩy, đôi bàn tay cô bấu chặt lấy drap giường kia, hai mắt mở to đón nhận từng đợt công kích của người đàn ông phía trên.Trong lòng của Thẩm Quân Dao đang thật sự sợ hãi.

Vốn biết hôm nay cô chấp nhận đến đây là sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng cô vẫn rất sợ hãi, cho dù hai người đã đi đến bước này rồi.Có lẽ, do quá khứ đáng sợ ấy khiến cho Thẩm Quân Dao thấy sợ như vậy.

Phía trên, Trác Du Hiên mạnh bạo ra vào, điên cuồng vận động trên cơ thể gầy guộc của người con gái ấy.Tiết tấu luận động ngày một nhanh hơn.Kɧoáı ©ảʍ, tức giận hay bực dọc đều thể hiện rõ trên khuôn mặt đã ướt đẫm mồ hôi của người đàn ông.

Cho dù hắn có điên cuồng đâm đến, thì người con gái dưới thân hắn vẫn không kêu lên một tiếng, hai mắt nhắm chặt, tay bấu lấy drap giường.

Dường như Thẩm Quân Dao chẳng hề quan tâm đến Trác Du Hiên đang làm cái gì cả, điều đó làm cho người đàn ông bên trên vô cùng bực dọc.

Hắn càng mạnh bạo, người con gái ấy càng quật cường.Trác Du Hiên thật không thể chịu nổi cái bộ dạng này của Thẩm Quân Dao, động tác của người đàn ông dừng lại, hắn đưa tay bóp chặt lấy gương mặt của Thẩm Quân Dao gắn ra từng chữ.

"Mở mắt ra cho tôi? Thẩm Quân Dao, cô nhanh chóng mở mắt ra!"

Thẩm Quân Dao mở mắt ra nhìn khuôn mặt tuấn tú đã bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp kia, cô cứ trơ mắt ra nhìn hắn như vậy, chẳng thèm lên tiếng nói lấy một câu nào cả.Trác Du Hiên rất bực mình, tuy nhiên hắn cũng không thể làm gì.Gần như hứng thú đều bị đôi mắt chẳng có chút hồn phách nào của người con gái kia cuốn đi mất.

Hắn tiếp tục di chuyển, liên tiếp đâm vào thân thể yếu ớt của người con gái kia.Toàn bộ căn phòng đều ngập mùi hoan ái, giữa không gian im ắng của màn đêm truyền đến tiếng thở dốc của người đàn ông, thật khiến cho người ta phải đỏ mặt.

Thế nhưng, lại không có tiếng của người phụ nữ nào vang lên, rất dễ khiển cho người ta hiểu lầm.Trác Du Hiên liên tục đâm vào, tuy nhiên lại chẳng có một tiếng rêи ɾỉ ái muội nào phát ra từ miệng của Thẩm Quân Dao cả.Người con gái ấy cư nhiên giữ im lặng, thậm chí là chẳng thèm rơi một giọt nước mắt.

"Thẩm Quân Dao, cô kêu lên cho tôi!"

"Tôi rất muốn nhìn thấy cái bộ dạng dâʍ đãиɠ của cô khi ở trên giường của đàn ông nó sẽ như thế nào?"

"Nói đi, tôi làm cô sung sướиɠ hơn hay là những người đàn ông ngoài kia?"

Trác Du Hiên càng điên cuồng, Thẩm Quân Dao cũng chẳng hề bật ra lấy một tiếng.Cô cắn chặt môi mình, không để cho bản thân mình bật ra bất cứ một âm thanh nào.

Phía dưới truyền đến những cơn đau buốt đang dày xéo cô, thế nhưng lại chẳng có một giọt nước mắt nào rơi ra từ hốc mắt ấy của người con gái.

Toàn bộ hứng thú của Trác Du Hiên gần như mất sạch! Thẩm Quân Dao bây giờ cứ im lặng, cô chẳng khác gì một con rối gỗ cả, mặc cho người ta điều khiển, không lên tiếng nói một câu gì cả.

Trác Du Hiên chẳng muốn làʍ t̠ìиɦ với một cái xác chết như vậy, cho dù hắn đã ép Thẩm Quân Dao kêu lên, nhưng người con gái ấy lại chẳng bật ra một tiếng nào, cô vẫn im lặng cho dù Trác Du Hiên có nổi điên lên đi chăng nữa.

Và cái cảm giác mà Thẩm Quân Dao đem lại cho hắn cũng đã chẳng còn được như xưa nữa.Trước đây, cô tuy không muốn nhưng cũng cố gắng phối hợp với hắn, còn bây giờ người con gái ấy chẳng còn quan tâm đến hắn khiến cô đau đớn như thế nào nữa.

Hôm ấy, không biết Trác Du Hiên đã đòi hỏi Thẩm Quân Dao bao nhiêu lần, hắn dày vò thân thể yếu ớt của cô đến rách nát.Trác Du Hiên mệt mỏi ngủ gục ngay bên cạnh, hai mắt hắn nhắm chặt lại dường như rất mệt mỏi.

Hai tay hắn ôm lấy cả người đang run lên kia của Thẩm Quân Dao, mồ hôi rơi ra khiến ướt đâm một mảnh drap giường.

Hắn ngủ, nhưng người con gái bên cạnh vẫn còn thức.Thẩm Quân Dao vẫn chưa hề buồn ngủ, cô mở to mắt nhìn người bên cạnh.