Gả Vào Hào Môn

Chương 141: Nỗi đau của trái tim

Nhưng Thẩm Quân Dao hoàn toàn nhìn ra địch ý ở trong đôi mắt kia của cô ta.

Chỉ là cô không có cách nào để vạch trần cô ta mà thôi.

"Thẩm Quân Dao, tôi cảnh cáo cô, tốt nhất là tránh xa Lục Ngạn ra một chút, nếu để tôi bắt gặp, tôi sẽ chặt chân cô"

Người đàn ông này nhấn mạnh từng chữ, lời nói của hẳn mang theo ý nhắc nhở và đe doạ.

Nếu như Thẩm Quân Dao vẫn tiếp tục đến gân Lục Ngạn như thế, không biết người đàn ông này sẽ làm ra chuyện gì đâu.

Trác Du Hiên cố ý nói thật chậm, thật lớn, hẳn cố ý để cho Thẩm Quân Dao nghe thấy toàn bộ những lời đe doạ kia của hắn.

Hắn không cho phép Thẩm Quân Dao đến gần Lục Ngạn, bạn thân của hẳn nửa bước.

Lục Ngạn chính là người bạn thân nhất của Trác Du Hiên, hắn sẽ không để cho người đó sa vào bẫy của Thẩm Quân Dao đâu.

Không hiểu là lý do vì sao, Trác Du Hiên vô cùng ghét nhìn thấy hai người bọn họ đi bên cạnh nhau.

Lúc nhìn thấy Lục Ngạn cấn thận đỡ Thẩm Quân Dao, vừa ân cần vừa quan tâm làm cho Trác Du Hiên như muốn phát điên lên.

Lúc đó hắn chỉ muốn xông tới và tách hai người bọn họ ra.

"Thẩm Quân Dao, cô đã nhớ kĩ hay chưa? Tôi cấm cô không được phép tới gân Lục Ngạn nửa bước, nếu cô dám trái lời, tôi không biết sẽ làm ra chuyện gì với cô đâu."

Cánh tay của Trác Du Hiên vẫn siết mạnh tay của Thẩm Quân Dao, khiến cho đôi bàn tay đang run rẩy kia của cô bỗng dưng xuất hiện những vết hằn màu đỏ vô cùng đáng sợ ở trên đó.

Đôi mắt hắn vẫn bị màu đỏ kia nhuốm màu, có vẻ như cơn giận của Trác Du Hiên chưa hề nguôi ngoai đi phần nào.

Hắn không muốn Thẩm Quân Dao đến gần Lục Ngạn, hay là hẳn không muốn nhìn thấy cô cùng với người bạn thân thiết của hắn thân mật như vậy? Trác Du Hiên thật sự vô cùng phẫn nộ khi nhìn thấy bạn thân cùng người vợ mà hắn không coi là vợ kia thân thiết với nhau, hắn ta cực kỳ không thích cảm giác này.Chỉ cần CLICK VÀO ĐÂY mất 3s là bạn đã ủng hộ team dịch có kinh phí dịch truyện rồi đó ^^

Mặc dù Trác Du Hiên cho rằng hắn có cảm giác như vậy là bởi vì Lục Ngạn.

Nhưng suy đi tính lại vẫn có cái gì đó không đúng lắm.

Thế nhưng, Trác Du Hiên vẫn ép bản thân hắn chấp nhận lý do những cảm xúc không vui kia nối lên ở trong lòng hắn là vì Lục Ngạn chứ không phải là vì người khác.

Thẩm Quân Dao bị nạt đến không nói được gì, gương mặt mếu máo, ánh mắt tràn ngập đau thương nhìn người đàn ông đang nổi giận kia, người đó chính là chồng cô.

Hắn ta lúc này chẳng khác gì một con ác quỷ cả.

Không chỉ có Thẩm Quân Dao mà ai ai đối diện với Trác Du Hiên lúc này cũng sẽ vô cùng sợ hãi, sợ đến mức sống lưng lạnh toát.

Thẩm Quân Dao im lặng không nói gì, Trác Du Hiên càng tức giận, hắn quát lớn khiến cho cô gái nhỏ kia giật mình một cái vì bị dọa sợ, thân thể của người con gái khẽ run rẩy.

"Nghe rõ hay chưa?"

"Dạ, rõ rồi ạ! Rõ rồi ạ!"

Thẩm Quân Dao liên tục gật đầu, vẻ mặt co rúm lại vì sợ hãi.

Cô chẳng dám lên tiếng, cũng chẳng dám nói không khi đối diện với Trác Du Hiên lúc này.

Ngoài gật đầu ra, Thẩm Quân Dao thật sự không biết phải làm gì nữa.

Trác Du Hiên, sao anh cứ phải đối với em như vậy? Em đã làm gì sai ư? Nhìn Thẩm Quân Dao ngoan ngoãn nghe lời như vậy, Trác Du Hiên mới buông tha cho cánh tay gây gò kia của người con gái.

Hắn ta đứng dậy, lắng lặng đi về phòng mà chẳng có lấy một lời hỏi han, một lời quan tâm cũng không màng đến.

Hắn mặc kệ Thẩm Quân Dao lụi xơ ngồi trên nền đất lạnh lẽo kia, lạnh lùng đi về với cô tình nhân nhỏ bé kia của hẳn.

Sau khi bóng lưng của Trác Du Hiên hoàn toàn biến mất, Thẩm Quân Dao không kìm được mà bật khóc.

Tiếng khóc của cô thút thít vô cùng nhỏ nhưng lại vang vọng giữa không gian yên tĩnh của màn đêm kia làm cho người ta cũng phải cảm thấy đau lòng, xót xa cho thân phận nhỏ bé của người con gái đáng thương ãy.

Thẩm Quân Dao đau đớn dựa đầu vào tường, đôi mắt ngập nước của cô hơi khép lại, che đi sự đau khổ cùng mệt mỏi kia.

Vậy mà, những giọt nước mắt long lanh như những viên ngọc kia mang theo sự đau lòng, thương tâm của người con gái kia vẫn rơi ra, tạo thành những âm thanh tí tách tí tách nghe thật não lòng.

Trác Du Hiên, tại sao anh lại không tin em cơ chứ? Em không hề biết Lục Ngạn là bạn thân của anh, hơn nữa giữa em và anh ấy cũng chỉ là tình bạn đơn thuần mà thôi.

Em chỉ yêu một mình anh, anh không hề nhận ra trong tim em chỉ có anh hay sao? Em thật sự không hề như anh nói, em không dụ dỗ Lục Ngạn.

Tiếng lòng đau đớn của Thẩm Quân Dao vang lên giữa bầu không gian yên tĩnh, giá lạnh trong màn đêm kia.

Âm thanh nghe thật não lòng, làm cho người ta thương xót vô bờ.

Vậy mà không một ai có thể giúp đỡ cho cô, không một ai cứu cô thoát khỏi cái nơi không khác gì địa ngục này cả.

Thẩm Quân Dao khóc đến mệt, cô thϊếp đi lúc nào không hay biết.

Cho đến khi cô tỉnh lại đã là năm giờ sáng.

Nhìn ra ngoài trời, cả không gian vẫn còn chìm trong bóng tối.

Có lẽ trời đã bắt đầu bước vào những đợt giá lạnh, cho nên ánh sáng mới lên rất muộn.

Ngoài trời, một lớp sương mù bao phủ khắp các dãy nhà đồ sộ, thỉnh thoảng từng cơn gió lạnh buốt thổi qua khiến cho nhiệt độ ngày một giảm đi.

Đó chính là những báo hiệu đã bước vào giữa mùa đông lạnh giá.

Dạo này, không hiểu tại sao, Thẩm Quân Dao luôn thức dậy rất sớm, cứ đến tâm này là cô sẽ không ngủ được nữa.

Cô cũng không biết tại sao lại như vậy, có lẽ là do lo lắng quá dẫn đến mất ngủ chăng? Trên người của Thẩm Quân Dao chỉ mặc duy nhất một chiếc áo khoác mỏng, cho nên da thịt của cô có thể cảm nhận được cái lạnh cắt da cắt thịt ở ngoài trời.

Thẩm Quân Dao nặng nề đi về phòng của mình thay một bộ quần áo khác, nhưng cái lạnh vẫn không hề có dấu hiệu thuyên giảm đi.

Thay đồ xong, Thẩm Quân Dao lên nhà nấu bữa sáng cho Trác Du Hiên.

Cả một thành phố đang chìm trong bóng tối, duy chỉ có duy nhất một căn nhà vẫn còn lập lòe ánh đèn, mùi hương bốc lên nghi ngút.

Tới khi Thẩm Quân Dao làm xong đồ ăn thì trời cũng đã sáng.

Hai người kia thức dậy sau khi đánh một giấc ngon lành, Quách Tịnh Kỳ được Trác Du Hiên ngọt ngào nắm tay đi xuống khiến cho Thẩm Quân Dao cảm thấy vô cùng ghen tị.

Tuy nhiên, khi đang dùng bữa sáng, Trác Du Hiên nhận được một cuộc điện thoại, thế là hẳn ta lập tức chạy đi mặc dù đang ăn dở.

Hình như là liên quan đến chuyện của công ty thì phải.

Dạo này khắp các mặt báo đều đưa tin, Trác thị đột nhiên sa sút, cổ phiếu tụt giảm một cách nghiêm trọng, lúc này công ty của nhà họ Trác đang đứng ở trên bờ vực bị phá sản.

Thẩm Quân Dao vô cùng lo lắng, cô lo Trác Du Hiên sẽ vì công ty mà làm việc đến mức kiệt sức mất.

Nhưng trái lại với sự lo lắng của cô thì Quách Tịnh Kỳ kia vẫn còn đang ung dung ăn sáng, chẳng màng đến chuyện gì đang xảy ra.

Cô ta còn thảnh thơi sai bảo Thẩm Quân Dao.

"Con kia, tao ăn xong rồi, lấy cho tao ly nước"