Độc Sủng Y Phi

Chương 29

Vạn Hoa Lâu....

Hứa Tiểu Lan trong bộ y phục của tiểu nhị cười cười nói nói, hai tay bê khay thức ăn tới từng bàn. Bên trong, Nguyệt Hoa cùng với Quan Tập Nguyên đang nấu ăn, thỉnh thoảng còn liếc nhìn xem vị tiểu thư cành vàng lá ngọc kia đang làm gì. Mắt thấy Quan Tập Nguyên ra hiệu bảo mình ra ngoài, Nguyệt Hoa liền đưa nguyên liệu đã được rửa sạch cho một phụ bếp gần mình rồi đi ra.

Ngoài sân sau....

"Nguyệt Hoa, hai người các muội ở Hầu phủ bị đối xử rất tệ bạc sao? Sao bây giờ lại phải đến đây làm việc thế này?"

Nguyệt Hoa gãi đầu cười trừ, nói:"Bọn ta sống ở Hầu phủ rất tốt, lão gia và đại công tử rất cưng chiều tiểu thư. Mà nguyên nhân của chuyện này phải nói đến hai hôm trước.. "

Hai ngày trước...

Hứa Tiểu Lan ngồi chống cằm trước cửa sổ, tay cầm bình sứ nhỏ xoay qua xoay lại với vẻ mặt buồn chán. Kể từ khi nàng trở về Hứa gia thì không có đi đâu mà chỉ ở lì trong Mẫu Đơn viện. Kể cả khi, Hứa lão gia cho người gọi nàng tới ăn tối cùng Hứa Tiểu Lan cũng lấy lý do từ chối. Mỗi buổi sáng, Hứa Thanh Thanh lại đến diễn trò tỷ muội tình thâm với nàng. Hai tay đưa cho Hứa Tiểu Lan ly trà nhưng lại ngầm hạ độc vào trong nàng. Hứa Tiểu Lan vừa nhìn đã nhận ra nhưng sắc mặt không thay đổi nhận lấy trà từ tay Hứa Thanh Thanh nhàn nhã uống. Hứa Thanh Thanh mắt thấy Hứa Tiểu Lan đã uống hết, trên môi liền có ý cười nhàn nhạt sau đó liền đứng dậy rời đi.

Nhìn theo bóng lưng Hứa Thanh Thanh, đôi mắt Hứa Tiểu Lan chợt lóe lên, giơ tay để lộ ra ống tay áo đã ướt đẫm, môi mỏng cong lên nụ cười tà mị. Xem ra Hứa Thanh Thanh đã không đợi được mà hạ độc thủ rồi.

.....

Hiện thực....

Quan Tập Nguyên nghe xong cũng chỉ lắc đầu bó tay đành thở dài một hơi. Lúc này, bên ngoài truyền ra tiếng ồn ào, hai người nhìn nhau rồi nhanh chóng chạy vào. Trước mặt hai người là cảnh một đám người lao đến tấn công Hứa Tiểu Lan, thân ảnh nàng thoắt ẩn thoắt hiện, mỗi lần ra tay thì sẽ có một tên ngã xuống. Không lâu sau, cả đám người đều nằm lặn lội dưới đất, thu liễm lệ khí trong mắt, khóe miệng Hứa Tiểu Lan cong lên cười nịnh:"Khách quan, xin lỗi vì làm ảnh hưởng đến bữa ăn của các vị." Nói rồi ra hiệu cho Quan Tập Nguyên đang đứng lặng ở cách đó không xa.

"Ta là Quan Tập Nguyên chủ của tửu lâu này. Chuyện vừa rồi đã làm cho các vị hoảng sợ, tại hạ lấy làm hổ thẹn. Hay là như này đi, hôm nay ta sẽ miễn phí tất cả các món, mong các vị vẫn sẽ tới ủng hộ ta."

Lúc này, từ trên cao, một ánh mắt sắc bén tiát ra sát khí đang âm thầm quan sát Hứa Tiểu Lan. Hứa Tiểu Lan cảm nhận được ngay lập tức nhìn lên trên nhưng phát hiện phía lầu trên chỉ có một đám tiểu nhị đang sắp xếp lại bàn ghế. Hứa Tiểu Lan nhíu mày rồi xoay người bỏ đi. Lúc này, từ trên lầu, một bóng người mặc đồ đen bước ra, bên cạnh hắn là một nam nhân mặc mặc thanh y, hai tay phe phẩy chiết phiến.

"Ngươi có chắc tên này là kẻ đã chặn đứt mối làm ăn của chúng ta không?"

"Chắc."

"Theo tình báo là nữ nhân nhưng mà ngươi nhìn kỹ lại xem, hắn là nam nhân, là nam nhân đấy."

Nam nhân mặc thanh y, gấp chiết phiến lại, hai mắt chợt lóe lên tia nguy hiểm:"Nàng ta đang dịch dung, đến ta phải nhìn rất lâu mới nhận ra, loại người ngu ngốc như ngươi mà nhìn ra được sao?"

"Ngươi nói gì?"

"Ta vừa nói gì nhỉ? Ta quên mất rồi." Nam nhân thanh y nhướng mày bông đùa.

Trong phòng bếp, Nguyệt Hoa nhất quyết muốn kéo Hứa Tiểu Lan đi chợ cùng, Hứa Tiểu Lan nhớ đến ánh mắt đầy sát khí vừa rồi nàng cảm nhận được liền lập tức đồng ý.

Yến Kinh ngày thường vốn dĩ đã đông đúc, tấp nập, nhộn nhịp nay lại càng đỗ đúc hơn. Hứa Tiểu Lan để ý xung quanh thấy những người qua lại đều mang theo tay nải, sau lưng đeo cái giỏ có đựng lều chiếu, ống quyển, bầu nước... Hứa Tiểu Lan liền chỉ về hướng nan nhân đang đứng bên sạp hàng bán bút lông gần đó, hỏi:"Nguyệt Hoa, sao mấy hôm nay ta thấy nhiều người đem đồ giống tên kia vậy?"

Nguyệt Hoa nhìn theo hướng tay của,Hứa Tiểu Lan rồi che miệng cười:"Tiểu thư không nhớ sao? Khoảng thời gian này triều đình tổ chức khoa thi ba năm một lần chọn ra trạng nguyên. Cách ngày ra mắt tân trạng nguyên ba ngày thì sẽ đến Mẫu Đơn hội."

[Mẫu Đơn hội?]

Hứa Tiểu Lan chìm vào trầm tư một lát, khóe miệng khẽ cong lên.

"Nguyệt Hoa? Ngươi là Nguyệt Hoa đúng không?"

Giọng nói trầm lắng xen lẫn chút dè dặt quen thuộc vang lên, trái tim Hứa Tiểu Lan chợt nhảy dựng lên. Thân thể không nghe theo ý nàng xoay người về hướng phát ra giọng nói đó. Nguyệt Hoa nghe thấy tên mình cũng quay ra sau đó gương mặt lộ rõ vẻ mừng rỡ.

"Dương công tử, lâu rồi không gặp."

Nam nhân trước mặt thở phào nhẹ nhõm một hơi, ôn nhu cười nhẹ:"Ta cứ nghĩ ta nhận nhầm người, không ngờ lại đúng là ngươi. Tiểu Lan, nàng ấy giờ như thế nào? Trước kia khi nghe nàng ấy nhảy hồ tự vẫn, ta muốn tới thăm nàng nhưng Hứa lão gia đã cho người đến nhốt ta lại, nên ...."

Nguyệt Hoa khẽ liếc mắt nhìn về phía Hứa Tiểu Lan thấy Hứa Tiểu Lan khẽ lắc đầu ra hiệu, Nguyệt Hoa liền nói:"Công tử an tâm, tiểu thư giờ sống rất tốt. Nhưng mà sau khi ngã hồ tiểu thư đã mất hết ký ức trước kia."

Gương mặt thoáng chốc tái nhợt, nam nhân trước mặt nghe vậy cười khổ:"Ha, ta cũng nghe mọi người trong thành nhắc tới chuyện đó. Tất cả là do ta không thể bảo vệ nàng ấy. Đúng rồi ngươi giúp ta hẹn nàng tới được không?"

Đối mặt với ánh mắt mong chờ của Dương Huyền, Nguyệt Hoa khó xử nhìn về phía Hứa Tiểu Lan cầu cứu. Hứa Tiểu Lan ngẫm nghĩ một hồi liền gật đầu, nàng cũng muốn giải quyết hết mọi chuyện với Dương Huyền. Hiện tại nàng không phải là Hứa Tiểu Lan yêu Dương Huyền say đắm mà là Hứa Tiểu Lan đến từ hiện đại, nàng không có chút tình cảm gì đối với nam nhân trước mặt này. Sau khi xác nhận Hứa Tiểu Lan đồng ý, Nguyệt Hoa liền vui vẻ nhận lời giúp Dương Huyền hẹn gặp Hứa Tiểu Lan.