Độc Gia Sủng Thê

Chương 179: "Vận động ngoài trời" phải cẩn thận! (3)

Chương 179: "Vận động ngoài trời" phải cẩn thận! (3)

Một người em họ của Sầm Chí Quyền – Sầm Chí Viễn, con trai của chú tư của Sầm Chí Quyền, cùng tuổi với Sầm Dung Cần.

Gia tộc Sầm thị tuy rằng thân thích nhiều, con cháu đông nhưng những đứa cháu nội của lão gia tử Quan Mẫn Mẫn đều quen biết cả, gặp được Sầm Chí Viễn ở đây cũng không phải điều gì bất ngờ.

Những công tử trong xã hội thượng lưu cho dù cố tình sống khiêm tốn cách mấy thì bản chất vẫn thích chơi những trò kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhất là đưa bạn gái lên du thuyền lái ra biển, tận hưởng tiếng hét đầy sùng bái của cô gái sau đó lại trải qua một đêm lãng mạng trên biển, điều này vốn dĩ rất bình thường.

Điều khiến Quan Mẫn Mẫn thấy ngạc nhiên chính là cô gái đứng bên cạnh Sầm Chí Viễn sao lại là Lý Tử Mạn?

Mà Lý Tử Mạn đương nhiên cũng nhận ra Quan Mẫn Mẫn, trên mặt thoáng lộ nụ cười...

'Tổng tài, Quan tiểu thư, thật trùng hợp.'

Như nhận ra ánh mắt tò mò của Quan Mẫn Mẫn, Sầm Chí Viễn chủ động giải thích, 'Lý tiểu thư sau khi đến phòng PR thì giúp đỡ em rất nhiều, gì cảm ơn sự hỗ trợ của cô ấy trong công việc, em tự làm chủ mời cô ấy đến đây ăn cơm, cộng thêm cô ấy nói chưa từng ngồi thuyền ra biển, nên em định lát nữa dong thuyền ra biển chơi một chút.'

Nhà họ Sầm con cháu nhiều, đại bộ phận đều làm việc ở Sầm thị nhưng được lòng các nữ nhân viên chưa kết hôn nhất không ai khác ngoài vị giám đốc phòng PR này.

Vị đại boss ở tầng cao nhất kia nghiêm túc lãnh khốc, trong mắt chỉ có công việc kia bọn họ đương nhiên không dám vọng tưởng còn những người đàn ông khác trong họ Sầm phần lớn đều mắt cao hơn đầu, cực ít khi có quan hệ không rõ ràng với những nữ nhân viên trong công ty.

Chỉ có vị giám đốc phòng PR này, phong độ nho nhã, hòa ái dễ gần, đối với người nào cũng tươi cười nghênh đón khiến người ta luôn cảm thấy như tắm gió xuân, không hề có bất kỳ điểm kiêu ngạo nào của người đứng ở đỉnh xã hội, lão gia tử cho hắn đảm nhiệm chức vụ ở phòng PR quả thực là dùng đúng người rồi.

Nhưng Sầm công ty nhanh như vậy đã công nhiên cùng Lý tiểu thư mới vào công ty chưa được bao lâu ăn cơm sau đó còn ngồi thuyền ra biển chơi, quan hệ này chắc không chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường đấy chứ?

Sở dĩ Sầm Chí Viễn dám thoải mái đưa người tới đây như vậy là vì biết chắc chỗ này người bình thường không thể tùy tiện đến, cho dù gặp người quen cũng là người trong vòng luẩn quẩn của họ, sao lại có thể biết được một viên chức nhỏ nhoi chứ? Nhiều lắm thì coi như hắn đổi bạn gái mới mà thôi.

'Bọn anh đi trước.' Sầm Chí Quyền không muốn hỏi quá nhiều về chuyện riêng của người khác, hắn gật đầu, ra hiệu cho Quan Mẫn Mẫn đem bánh vào khoang thuyền sau đó động tác thuần thục cởi dây neo, lái thuyền tách bến.

****

Để bánh kem vào tủ lạnh trong bếp của chiếc du thuyền xong, Quan Mẫn Mẫn tò mò đi dạo một vòng quanh chiếc du thuyền xa hoa được đặt làm riêng này, từ bếp đến phòng sách, phòng giải trí, phòng khách, toàn bộ đều xem hết, càng xem càng không khỏi cảm thán cho sự tinh tế và xa hoa của nó, đương nhiên, giá trị của nó chắc không phải người thường có thể tưởng tượng nổi.

Chiều nay Sầm Giai Di có hỏi cô tổ chức sinh nhật thế nào, khi nghe nói cô cùng đại boss cùng nhau ra biển thì thư ký trưởng kích động đến nỗi suýt nữa thì nhảy lên, kêu oai oái nói muốn đi theo cô để xem tận mắt chiếc du thuyền hạng sang giá trị gần tám mươi triệu đô Sing kia.

Tám mươi triệu...

Quan Mẫn Mẫn trong chớp mắt đó cảm thấy sự cách biệt giữa giàu và nghèo thật sự không phải lớn bình thường.

Bằng vào khả năng của cô, cả đời này cho dù không ăn không uống cũng kiếm không được nhiều như vậy, chưa kể số tiền duy tu và tiền thuê bến bãi hàng năm, nếu như boss tặng chiếc du thuyền này cho cô, cô chắc chắn cũng sẽ không duy trì nổi.

Quan Mẫn Mẫn vừa cảm thán không thôi vừa tham quan một vòng, cuối cùng mới tới phòng ngủ chính, cô tưởng rằng, bằng vào cá tính của hắn, phòng ngủ chính nhất định sẽ tràn đầy khí chất quý tộc nhưng lần này hắn thực sự khiến cô kinh ngạc.

Phòng ngủ chính không phải rất lớn nhưng mang đậm phong cách Địa trung hải khiến khi người ta bước vào đó liền cảm nhận được sự trong trẻo, sáng sủa và thoáng đãng của nó.

Nhất là đầu giường có một khung cửa sổ bằng thủy tinh, nằm trên giường có thể nhìn thấy bầu trời, có thể cảm nhận được cảnh sắc tuyệt đẹp của biển, cảm giác đó, nhất định thoải mái cực kỳ.

Cô nhào lên giường lăn lộn mấy vòng vẫn không đành lòng đứng dậy, mãi đến khi từ chỗ cửa sổ bằng kiến trên đầu truyền đến tiếng gõ cửa cô mới nhìn lên, vừa khéo nhìn thấy gương mặt tươi cười của người đàn ông...

Oa, thì ra phía trên của phòng ngủ là boong tàu!

Sầm Chí Quyền nhìn cô ngoắc tay, ra hiệu cô đi lên.

Quan Mẫn Mẫn nhảy xuống giường, chân trần xông ra ngoài.

Chiếc du thuyền đã được chủ nhân của nó cài chế độ tự động vận hành, Sầm Chí Quyền nhàn nhã ngồi trên sofa đợi cô, trước mặt hắn là chiếc bàn kiếng, bên trên xô đá, bên trong là chai champagne đang được làm lạnh và hai chiếc ly đã nằm sẵn chờ hưởng dụng.

Gió đêm rất mát, mang theo một mùi tanh đặc trưng của biển nhưng lúc này, Quan Mẫn Mẫn đã hưng phấn cực điểm, vừa lên boong tàu đã chạy vội đến chỗ điều khiển...

'Em cũng muốn học lái thuyền!' Nghĩ tới chuyện đứng ngược gió lái chiếc du thuyền băng băng chạy là đã thấy hưng phấn, chỉ tiếc là trước đây cô còn chưa biết lái nên bây giờ đương nhiên phải học một chút rồi.

'Qua đây!' Sầm Chí Quyền vẫy tay về phía cô, Quan tiểu trư chu môi lắc đầu, 'Em muốn học lái thuyền.'

'Phải thi được bằng lái đã, đồ ngốc.' Cô tưởng đây là trò đùa sao? Cho dù cô may mắn thi được bằng lái hắn cũng không dám cho cô lái, hắn sợ mình bị bệnh tim chết sớm.

'Vậy anh có bằng rồi sao?' Cô nghiêng đầu nhìn sang người đàn ông nhàn nhã ngồi kia hỏi.

'Anh không có bằng em cũng dám lên thuyền của anh? Qua đây!'

Quan tiểu thư bất đắc dĩ đi qua, ngồi xuống bên cạnh, huých một cái vào l*иg ngực rắn rỏi kia, 'Chỉ biết bắt nạt em!'

Người đàn ông chuẩn xác bắt lấy tay cô, đưa lên môi hôn, 'Đợi lát nữa khi anh thực sự bắt nạt em, đó mới đúng là không ai cứu nổi.'

'Nếu anh dám bắt nạt em, em...' Cô cắn môi trừng hắn.

'Em thế nào?'

'Nhảy xuống biển.'

'Không biết bơi cũng thôi đi, trên người lại không được mấy lạng thịt, cá mập cắn em cũng chê nhiều xương.'

'Ai nói em không biết bơi?' Quan tiểu thư không phục kêu lên oai oái, tuy rằng không giỏi hơn ai nhưng tốt xấu gì cũng là biết bơi, chỉ có điều, nếu thực sự ném cô vào nước, vậy cũng chưa chắc.

'Biết thật sao?' Người đàn ông nhướng cao mày, hai tay kéo cả người cô vào lòng, bất thình lình ôm cô lên đi về phía lan can.

'Anh làm gì vậy!' Quan Mẫn Mẫn vội níu chặt cổ hắn.

'Ném em xuống biển cho cá ăn.' Người đàn ông làm như định ném cô thật.

'Đừng...đừng mà...em không biết bơi...'

Mặt trời đã lặn từ bao giờ nhưng vẫn còn chút ánh sáng yếu ớt sót lại chiếu trên mặt biển phẳng lặng, cả vùng biển giống như bị mạ một lớp vàng, óng ánh, sáng rỡ...

Trên boong tàu, người đàn ông ôm cô gái đứng ngược gió, tiếng cười giòn tan của cô gái hòa cùng tiếng cười trầm thấp của người đàn ông quấn quýt nhau rồi vang vọng trên mặt biển mênh mông...

*****

Bữa tối là do hắn cho người chuẩn bị sẵn, hai người ở trên boong tàu đùa nháo một phen rồi mới xuống nhà ăn dùng bữa tối phong phú dưới nến.

Quan Mẫn Mẫn vốn không muốn ăn quá nhiều bởi vì còn muốn chừa bụng để ăn bánh kem nhưng vị đại boss nào đó nói một cách ý vị rằng, bánh kem ngoại trừ để ăn còn có thể dùng vào việc khác.

'Dùng vào việc gì?' Quan tiểu trư cắn nĩa tò mò hỏi.

'Ăn đi.' Đại boss cười càng thâm ý.

Còn về việc dùng vào việc gì, đợi lát nữa cô sẽ biết thôi.

Buổi tối gió biển rất lớn, sợ nến bị gió thổi tắt, tiết mục thổi nến cầu nguyện vẫn làm ở trong khoang thuyền.

Trong khoang thuyền tất cả đèn đã tắt hết chỉ còn lại 25 ngọn nến cắm trên bánh kem đang tỏa ánh sáng lung linh. Ánh nến chập chờn khiến người ta không khỏi nghĩ về đêm động phòng hoa chúc thời cổ đại, chú rể run run nâng tấm che mặt của cô dâu lên...

Mà lúc này, nhân vật chính của hôm nay, cô dâu nhỏ của hắn, gương mặt trắng nõn được ánh nến nhuộm hồng, ánh lửa cũng đang nhảy nhót trong đôi mắt to tròn của cô...

'Nào, cầu nguyện đi!' Mở nhạc xong, Sầm tiên sinh đi qua, hai tay vòng qua eo cô siết chặt.

Đây là sinh nhật đầu tiên cô cùng hắn trải qua, cô nói phải có kỷ niệm thật đáng nhớ.

Trước bàn kiếng, cô gái hai tay chắp trước ngực nhắm mắt cầu nguyện, vẻ mặt chuyên chú và chờ mong mà người đàn ông sau lưng cô, ánh mắt ôn nhu đến sắp chảy nước.

'Cầu nguyện gì vậy?' Thổi nến rồi, người đàn ông cắn nhẹ vành tai cô hỏi.

'Nói ra thì mất linh rồi.' Cô gái vui vẻ nói, đồng thời đẩy hắn ra, 'Chúng ta ra boong tàu vừa ăn bánh kem vừa ngắm sao, được không?'

Lần trước ở trên mái nhà ngắm sao nhưng còn thấy chưa đã ghiền, lần này rốt cuộc có thể ra biển, buổi tối thời tiết lại tốt như vậy, chắc là có thể nhìn thấy thật nhiều sao.

Trên boong tàu, nơi tầm mắt có thể nhìn tới là một bầu trời sao lấp lánh, những ngôi sao chiếu sáng màn đêm như những viên kim cương, đẹp đến hút hồn.

Quan Mẫn Mẫn nằm trên sofa mê mẩn nhìn lên trời, cảnh tượng này, thực sự quá đẹp, quá lãng mạn, khiến người ta không nỡ rời mắt.