Cá Voi Cô Đơn

Chương 90: Ngoại truyện 9: VĂN TINH VÀ DUYỆT NHĨ (3)

Lạc Tĩnh Ngữ chính thức trở thành ông bố bỉm sữa.

Những ngày Chiêm Hỉ nằm viện, rất nhiều người đến thăm cô cùng bé con, Lạc Tĩnh Ngữ vẫn luôn ở đó, Chiêm Hỉ ôm con gái nói chuyện cùng La Hân Nhiên, anh an tĩnh ngồi bên cạnh, Bì Hà vỗ vai anh: "Anh Cá, lên chức rồi."

Lạc Tĩnh Ngữ cười lộ ra hàm răng trắng, La Hân Nhiên lặng lẽ nói với Chiêm Hỉ: "Thầy Lạc nhà cậu vui muốn điên rồi à?"

"Đúng vậy, ngày nào cũng cười ngây ngô." Chiêm Hỉ ôm bé con trong lòng, cô bé thức nhưng không khóc không nháo, mắt to tròn xoe nhìn xung quanh, miệng nhỏ nhắn rất ngộ nghĩnh.

So với lúc mới sinh, bạn nhỏ Lạc Duyệt Nhĩ có chút thay đổi, Chiêm Hỉ cảm thấy bé không còn giống chú khỉ nhỏ gầy gò nữa, hỏi La Hân Nhiên: "Cậu xem bé giống ai?"

"Giống......" La Hân Nhiên cẩn thận nhìn nét mặt của bé con, "Hình như giống thầy Lạc hơn, đôi mắt cùng miệng đều giống anh ấy, cái mũi thì nhìn không ra, mấy bé lúc nhỏ đều là mũi tẹt."

"Nếu Tiểu Ngư biết cậu nói thế nhất định rất vui." Chiêm Hỉ dùng ngón tay chọc vào tay nhỏ của cô bé, "Mẹ và anh trai tớ cứ khăng khăng nói Duyệt Nhi giống tớ, ba mẹ chồng thì không nói, chỉ gật đầu theo ý bọn họ. Tiểu Ngư chờ bọn họ đi rồi, ôm Duyệt Nhi nhìn thật lâu, quay sang nói với tớ, anh ấy cảm thấy con gái dường như giống anh ấy hơn, tớ cười đến đau cả bụng."

La Hân Nhiên cười lớn: "Trẻ em không thể nói hết được, cậu và anh trai lớn lên đều giống ba, còn thầy Lạc tớ thấy hình như giống mẹ của anh ấy."

Đang nói chuyện, Lạc Duyệt Nhĩ khóc lớn trong vòng tay Chiêm Hỉ, La Hân Nhiên hỏi: "Sao thế? Đói bụng sao?"

"Không phải, mới vừa cho uống sữa, có lẽ đã tè hoặc ị đùn rồi." Chiêm Hỉ mới vừa nói xong, Lạc Tĩnh Ngữ đã đến bên người cô, tuy rằng anh không nghe thấy tiếng nói chuyện của vợ và La Hân Nhiên, nhưng đôi mắt vẫn chú ý đến các cô, phát hiện con gái khóc, anh nhanh chóng đến hỏi một chút.

Chiêm Hỉ đưa con gái cho anh: "Có thể bé muốn thay tã, anh đến đây đi."

Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu, cẩn thận ôm Duyệt Nhi, bảo mẫu dì Vệ cũng đi tới, hỏi Lạc Tĩnh Ngữ có muốn giúp không, anh cười lắc đầu, ôm con gái đang khóc đặt lên giường nhỏ, khéo léo giúp bé thay tã, động tác cực kỳ nhẹ nhàng.

Vỏ Tôm nhìn từ cách đó không xa, chờ Lạc Tĩnh Ngữ rửa sạch cho Duyệt Nhi mới đi qua, thở dài nói: "Chỉ có anh mới làm được chuyện này, tôi nhất định không thể."

Lạc Tĩnh Ngữ cười cười, muốn nói với anh thật ra không khó chút nào, ai cũng có thể học được, nhưng Vỏ Tôm xem không hiểu thủ ngữ của anh nên không nói, âu yếm ôm bé con vào trong ngực.

Duyệt Nhi thay tã xong không còn khóc nháo, thỉnh thoảng cười toe toét với Lạc Tĩnh Ngữ khiến trái tim anh hẫng đi một nhịp.

Thấy Vỏ Tôm tò mò nhìn tới, Lạc Tĩnh Ngữ dùng ánh mắt và ra dấu ý bảo anh muốn ôm một cái hay không? Vỏ Tôm do dự một lúc, sau đó thật sự nhận lấy Duyệt Nhi.

Anh chàng này vẫn đầu bù tóc rối, râu ria xồm xoàm, tư thế bế em bé rất cứng ngắc. Có lẽ Duyệt Nhi là bị ôm không thoải mái, bé bắt đầu nức nở khóc lên, Vỏ Tôm sợ hãi, kêu to: "Không được, không được, không được, bé khóc, khóc, khóc!"

Anh như chạm vào bao thuốc nổ, nhanh chóng trả Duyệt Nhi cho Lạc Tĩnh Ngữ.

Duyệt Nhi được ba ôm vào lòng đã mau an tĩnh lại, dì Vệ đến khuyên anh: "Ba đừng mãi ôm như thế, bé được bế sẽ quen và không chịu ngủ nôi đâu. Thả bé xuống đi đi."

Lạc Tĩnh Ngữ rất luyến tiếc, nhưng vẫn đặt Duyệt Nhi lên nôi, trẻ sơ sinh ngày ngày đều ngủ, trừ lúc uống sữa, một lúc sau, bé con lại ngủ thϊếp đi. Lạc Tĩnh Ngữ ngồi bên mép giường chăm nom, không quấy rầy Chiêm Hỉ cùng La Hân Nhiên tán gẫu.

Chiêm Hỉ vẫn luôn nhìn hai ba con, đến lúc này mới thu hồi ánh mắt, hỏi La Hân Nhiên: "Cậu và Vỏ Tôm có dự định kết hôn không?"

La Hân Nhiên và Vỏ Tôm ở bên nhau cũng đã nhiều năm, lúc trước, hai người đều có tình sử phong phú, khi mới vừa bên nhau thì đám bạn Chiêm Hỉ không xem trọng, cảm thấy hai người kia có lẽ là chỉ muốn yêu đương nồng thắm một hồi, cả hai đều không phải là người muốn ổn định.

Trong lúc đó, quả nhiên bọn họ nhốn nháo chia tay rồi quen lại, bất giác cũng đã 5 năm. Triệu Tình Tình cùng Tiểu Tạ bởi vì sau tốt nghiệp không ở chung một thành phố nên bất đắc dĩ chia tay, La Hân Nhiên và Vỏ Tôm vẫn còn ở bên nhau, khiến Chiêm Hỉ không thể suy nghĩ, liệu họ đã dính chắc lấy nhau rồi sao?

La Hân Nhiên nhìn sang Vỏ Tôm, người đàn ông cao lớn đang cúi xuống đứa bé đang ngủ, cảnh tượng rất thú vị. Cô cười nói: "Thuận theo tự nhiên thôi, cho dù kết hôn, bọn tớ cũng sẽ không làm đám cưới, cùng lắm là lấy giấy chứng hôn rồi mời cơm. Ba mẹ anh ấy không đoái hoài gì đến anh ấy, tớ cũng giống vậy, hai bọn tớ xem như sống nương tựa lẫn nhau, không để ý lắm."

Chiêm Hỉ gật đầu, nắm lấy tay La Hân Nhiên.

Ban đêm, người nhà và bạn bè đều rời khỏi bệnh viện, trong phòng bệnh chỉ còn Lạc Tĩnh Ngữ và dì Vệ.

Chiêm Hỉ ở trong phòng bệnh chỉ có một giường, những ngày này, Lạc Tĩnh Ngữ đều nằm bên cạnh cô, không về nhà. Bữa cơm của Chiêm Hỉ đều từ Trì Quý Lan ở nhà làm xong rồi đưa đến đây, mèo nhỏ thì được đưa đến nhà Lạc Hiểu Mai chăm sóc mấy ngày.

Dì Vệ có kinh nghiệm dày dặn, dạy đôi vợ chồng trẻ chăm sóc đứa trẻ sơ sinh như thế nào, cuộc sống hàng ngày của Chiêm Hỉ đều do Lạc Tĩnh Ngữ đảm nhận. Anh đỡ cô xuống giường vào phòng vệ sinh, đỡ cô tản bộ hành lang, giúp cô lau mặt lau người...... Tử ©υиɠ co rút đau đớn, Lạc Tĩnh Ngữ vẫn luôn bên cạnh mép giường và nắm tay cô thật chặt, anh không cần nói, chỉ cần ở đây, là có thể xoa dịu cơn đau của Chiêm Hỉ.

Chiêm Hỉ biết anh rất mệt, ngày nào cũng bị thiếu ngủ, cô rất đau lòng, Lạc Tĩnh Ngữ lại nói mình chẳng mệt chút nào, chỉ có vui vẻ, cực kỳ vui vẻ, nhìn đến cô và bé con khỏe mạnh, anh đã thỏa mãn rồi.

Tiểu Duyệt Nhi dù đêm hay ngày, hoặc nửa đêm, bé muốn khóc liền khóc, đút sữa cũng không được, tã giấy cũng sạch sẽ, bé con gân cổ lên khóc thật lâu, Lạc Tĩnh Ngữ sợ bé ảnh hưởng đến giấc ngủ của Chiêm Hỉ, chỉ đành ôm con gái vừa đi vừa dỗ trên hành lang.

Nửa đêm, hành lang khoa sản vẫn không yên tĩnh, có tiếng khóc của trẻ sơ sinh và cả những người nhà khác của sản phụ đang dỗ dành trẻ nhỏ trong hành lang.

Lạc Tĩnh Ngữ không thể nghe thấy tiếng khóc của con gái, anh cũng không thể nói hay hát như Chiêm Hỉ để dỗ dành cô bé, chỉ có thể ôm bé thật dịu dàng, thì thầm vài từ trong đầu:

"Du Ni, Du Ni......"

"Ba ba, yeu con, Du Ni...... Ni Ni, Du Ni......"

Anh cũng muốn nói "Bé ngoan đừng khóc", cũng muốn gọi "Bé ngoan, con yêu của ba", nhưng thật sự anh không biết nói, lại sợ mình nói không chuẩn, Duyệt Nhi nghe nhiều sẽ bị anh dạy sai, về sau ảnh hưởng đến việc học nói.

Những sản phụ cùng người nhà trong phòng bệnh đều biết, mấy ngày nay có ông bố câm điếc điển trai ngày nào cũng dỗ con ngoài hành lang giữa đêm khuya.

Đứa trẻ cũng rất kỳ lạ, cứ như biết mình được ba bế đi dạo, lúc này Duyệt Nhi liền an tĩnh lại, ngoan ngoãn nép mình vào người ba. Cho đến cô bé ngủ say, Lạc Tĩnh Ngữ mới trở lại phòng bệnh, đặt con gái vào nôi.

Dì Vệ nói bà đã từng chăm nom rất nhiều trẻ sơ sinh, những người ba kiên nhẫn và quan tâm vợ con như Lạc Tĩnh Ngữ rất hiếm.

Bà kể cho Chiêm Hỉ rất nhiều chuyện của những người thuê trước đây, như có sản phụ sinh con gái, ba mẹ chồng ném một bao lì xì xong trực tiếp đi luôn, sau đó chẳng đến lần nữa. Như có cô gái gả ra ngoài, nhà mẹ đẻ không tới được một người, mẹ chồng vừa chăm sóc cô ấy vừa phàn nàn khiến cô rửa mặt với nước mắt hằng ngày. Như có người đàn ông nɠɵạı ŧìиɧ lúc vợ mang thai, con mới vừa sinh ra đã đưa đơn ly hôn......

Chiêm Hỉ nghe thấy thế mặt liền đen như đít nồi, bỗng nghĩ tới ông anh trai nhà mình, lúc Tần Phỉ ở cữ thật không thoải mái, Chiêm Kiệt nào săn sóc giống Tiểu Ngư chứ? Dì Vệ nói phụ nữ ở cữ thù mang thù có thể nhớ đến cả đời, Chiêm Hỉ cảm thấy Tần Phỉ nhất định nhớ rất rõ rồi.

"Nhiều người đàn ông vẫn có trách nhiệm, nhưng thực sự có rất ít người chu đáo như Tiểu Lạc." Dì Vệ lại nhớ tới chuyện nghe được lúc trước, ba chồng của Chiêm Hỉ không có anh chị em, cũng chỉ có Lạc Tĩnh Ngữ là con trai, khéo léo hỏi cô: "Đúng rồi Tiểu Chiêm, con và Tiểu Lạc có muốn sinh thêm một đứa con trai không?"

"Không ạ." Chiêm Hỉ nói, "Bọn con chỉ muốn một đứa."

"Vậy nhà bọn họ không yêu cầu sao?" Dì Vệ cảm thấy Lạc Minh Tùng có một con gái lại muốn thêm một con trai, bà tưởng tượng ra nguyên nhân, cho dù điếc cũng phải sinh! Hiện tại Chiêm Hỉ sinh một bé gái, dòng họ Lạc này chẳng phải......

Chiêm Hỉ té xỉu: "Dì à, ba mẹ chồng con tuyệt đối không có suy nghĩ này đâu, con và chồng càng không có. Dì đừng nghĩ như thế, ông xã và ba mẹ chồng đối xử với con thế nào, dì không nhìn ra sao?"

Thế hệ trước luôn có vài suy nghĩ không lay chuyển được, đương nhiên dì Vệ nhìn ra ba mẹ của Lạc Tĩnh Ngữ đối với Chiêm Hỉ rất tốt, nhưng bà cảm thấy đó là do Chiêm Hỉ là một người khỏe mạnh, còn Lạc Tĩnh Ngữ là người khiếm thính, điều này so với chuyện sinh con trai là hai chuyện khác nhau.

Chiêm Hỉ cũng lười nói nhiều, Tiểu Ngư đã lo lắng chuyện con cái gần chục năm rồi, trước đây nói cả đời không muốn có con, bây giờ có đứa con khỏe mạnh, sao còn đòi hỏi là con trai hay con gái?

Anh rất cưng Lạc Duyệt Nhĩ đấy! Tất cả các tầng của khoa sản đều trông thấy mà!

Lạc Hiểu Mai dắt Cao Văn Tinh tới bệnh viện, Tinh Tinh rất tò mò với em gái trong nôi, đứng bên cạnh bất động, thỉnh thoảng lấy tay vỗ lên tay em gái.

Nhóc nghiêng đầu nghe tiếng của Duyệt Nhi, hỏi Chiêm Hỉ: "Mợ ơi, em gái có thể nói không?"

Chiêm Hỉ cười trả lời: "Em gái bây giờ còn nhỏ, không biết nói, chờ bé lớn lên một chút sẽ nói chuyện đấy."

Tinh Tinh sờ thiết bị trên đầu của mình, hỏi: "Em gái phải gắn tai sao ạ?"

Chiêm Hỉ lắc đầu: "Em gái không cần gắn."

Tinh Tinh không hiểu lắm: "Vì sao bạn nhỏ khác không cần gắn mà con phải gắn ạ?"

Về vấn đề này, Cao Nguyên và Lạc Hiểu Mai dự định giải thích với Tinh Tinh quá nhưng Tinh Tinh còn chưa tròn ba tuổi, không thể hiểu được.

Nhóc chỉ biết mình không thể rời khỏi vật này, nếu lấy ra, nhóc sẽ không nghe thấy âm thanh, chẳng nghe thấy gì! Ngay cả giọng của mình cũng không nghe thấy, thật đáng sợ!

Cho nên, mỗi lần tắm rửa xong nhóc đều lo lắng đeo vào, chỉ có khi ngủ mới tháo ra.

Lúc Chiêm Hỉ mang thai từng tâm sự với Cao Nguyên, khéo léo hỏi anh, lúc trước vì sao không thử làm thụ tinh ống nghiệm.

Cao Nguyên nói với cô, rất nhiều chuyện xảy ra một cách tự nhiên, bọn họ đến khám ở Trung tâm chẩn đoán trước sinh và di truyền, khác con đường với Chiêm Hỉ và Lạc Tĩnh Ngữ. Lúc đó suy nghĩ rất đơn giản, nếu xét nghiệm gen biết con bị di truyền thì sẽ tiến hành phá thai.

Ai có thể đoán được trước chứ? Kết quả ra, Lạc Hiểu Mai lại luyến tiếc.

"Thật ra anh có vào một nhóm WeChat dành cho trẻ khiếm thính." Cao Nguyên nói với Chiêm Hỉ, "Rất ít người sẽ thử thụ tinh ống nghiệm ngay từ đầu, rất nhiều gia đình sau khi sinh đứa đầu bị điếc, thai lần thứ hai mới làm kiểm tra nghĩ cách khác, có lẽ...... Mọi người đều có tâm lý may mắn, cảm thấy sẽ không xui xẻo như thế."

Chiêm Hỉ tránh Lạc Tĩnh Ngữ, Lạc Hiểu Mai cùng Tinh Tinh, nhỏ giọng hỏi: "Anh rể này, vậy hai người dự định mang thai lần hai không?"

Cao Nguyên nhìn Tinh Tinh dùng thủ ngữ tán gẫu với Lạc Tĩnh Ngữ cách đó không xa, lắc đầu: "Không, giống hai em thôi, chỉ cần một đứa. Hiện tại Tinh Tinh nghe và nói rất tốt, sang năm có thể đi nhà trẻ, bọn anh sẽ nuôi dạy nhóc thật tốt, có lẽ sau này học tiếng Anh sẽ hơi khó khăn, nhưng bọn anh vẫn cùng nhóc vượt qua. Thật sự học không tốt cũng không sao, mỗi người đều có thể tìm con đường thuộc về mình."

——

Chiêm Hỉ xuất viện mang bé con về nhà nghỉ ngơi, lúc này, Trì Quý Lan dọn vào ở cùng.

Bà nói: "Mẹ chồng con lâu lâu mới tới nhà, nếu mẹ không ở đây, bà ấy sẽ nhìn con thế nào? Con gái ở cữ, mẹ đẻ không tới chăm sóc, nói vậy được sao?"

Chiêm Hỉ không ngăn cản nữa mà đặt ra ba điều với bà, trong nhà này, bà cần tôn trọng Lạc Tĩnh Ngữ, tuyệt đối không được bắt nạt anh vì anh không nghe thấy, nếu mẹ không quản được cái miệng thì về nhà đi, dù sao cũng có bảo mẫu, bản thân cô cũng không phải không ai chăm nom.

"Ai bắt nạt cậu ta? Chồng cưng của con mà." Trì Quý Lan lẩm nhẩm mấy câu, thấy Chiêm Hỉ vẫn luôn nhìn bà, cuối cùng đồng ý, "Đã biết! Sao bảo mẫu có thể so sánh với mẹ đẻ chứ?"

Chiêm Hỉ ở cữ thật sự rất thoải mái, Trì Quý Lan thật sự làm khó Lạc Tĩnh Ngữ, hai người ở chung xem như cũng hòa thuận.

Sau khi có con gái, tâm tình Chiêm Hỉ cũng có chút thay đổi, cô nhìn người mẹ 60 tuổi bận rộn, bà cầm nguyên liệu nấu ăn cùng Lạc Tĩnh Ngữ càm ràm phải thế nào để thêm dinh dưỡng, để thúc sữa, Chiêm Hỉ lại có chút chua xót.

Mẹ càng ngày càng già đi theo năm tháng, tóc mai trắng toát, nếp nhăn càng hằn sâu trên mặt, đứng cùng Diêm Nhã Quyên cực kỳ rõ ràng, hai người hơn kém nhau hai, ba tuổi, không giống như bạn cùng lứa.

Có lẽ do tính cách mẹ chồng lạc quan, tương đối nghĩ thoáng, mà bà mẹ từ nhỏ đã có tâm tư sâu nặng, cái gì cũng lo lắng.

Chiêm Hỉ nhìn Duyệt Nhi ngủ trong nôi, hiểu được phần nào tâm lý của mẹ —— đây là con gái của mình, không muốn bé phải chịu khổ, muốn đem đến những gì tốt nhất cho con, để con sống một cuộc sống thoải mái vui vẻ, hạnh phúc mãi mãi không lo lắng điều gì.

Nhưng Chiêm Hỉ biết mình và Tiểu Ngư sẽ không áp đặt suy nghĩ lên con gái, Cao Nguyên nói đúng, mỗi người đều có con đường riêng của mình.

Không có tiêu chuẩn nào cho hạnh phúc.

Trong nhà có bảo mẫu cùng mẹ, mẹ chồng cũng thường tới, Chiêm Hỉ liền khuyên Lạc Tĩnh Ngữ nên đến phòng trà làm việc, hai người vẫn là ông bà chủ, ném một cửa hàng nhân viên quản lý thật sự không được.

Lạc Tĩnh Ngữ đồng ý.

Anh đã quen với hoạt động của phòng trà, dù Chiêm Hỉ không ở đây, anh cũng rất có dáng vẻ ông chủ, có đôi khi còn tổ chức một cuộc họp trong nhóm WeChat để trao đổi về các ý tưởng sản phẩm mới, về phục vụ ăn uống và giải khát, hoặc sáng tạo hoạt động cho các lễ hội.

Một nhóm nhân viên nghe thấy và không nghe thấy trong nhóm nói thoả thích. Chiêm Hỉ nhìn bọn họ nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng chen vào mấy câu, cảm thấy hiện tại Tiểu Ngư giao tiếp thật sự đã tiến bộ rất nhiều, trở nên càng tự tin, càng thong dong.

Tuy nhiên, khả năng diễn đạt bằng văn bản của anh vẫn không bằng Nhạc Kỳ, cứ như thiếu mất một sợi dây thần kinh, đôi lúc vẫn đánh chữ lộn xộn như cũ, nhưng Chiêm Hỉ lại rất thích.

【 Cá Cực Lớn 】cập nhật avatar, trước kia là một chút cá voi hoạt hình màu xanh lam, hiện tại đổi thành logo Cá Mừng Vui —— con cá voi có một quả trứng gà trên đầu. Mỗi lần anh chat nhiều trong nhóm, Chiêm Hỉ nhìn đến liền nhịn không được mà bật cười.

Tiểu Duyệt Nhi lớn lên chậm rãi dưới sự chăm sóc của cả gia đình, cô bé rất khỏe mạnh, xinh đẹp, đỉnh ó một bím tóc nhỏ trên đầu, cười cực kỳ ngọt ngào, là một bé gái đáng yêu.

Cô bé rất thích ba và mẹ, hai người đều thích! Thích nhất ba ôm mình, bởi vì ba rất khỏe, có thể ôm thật lâu!

Sau Tết Âm Lịch, Chiêm Hỉ trở lại phòng trà làm việc, không cần làm việc theo ca, khi nào có việc mới giúp Lạc Tĩnh Ngữ giải quyết.

Bảo mẫu đã hoàn thành nhiệm vụ và rời đi, khi Chiêm Hỉ đến phòng trà, Diêm Nhã Quyên sẽ đến trông Duyệt Nhi. Cô bé đã học được lật người, ngẩng đầu, ngồi và bò, khi chín tháng, bé đã có thể vịn vào bàn trà đứng lên và đi chậm rãi.

Cũng vào tháng này, bạn nhỏ Cao Văn Tinh sau khi được đào tạo hai năm ở trung tâm ngôn ngữ đã thuận lợi vào được nhà trẻ bình thường.

Khác với những đứa trẻ khác ăn vạ, quấy khóc cứ như ngày tận thế khi mới bước vào trường mẫu giáo, Tinh Tinh từng ở trung tâm ngôn ngữ có vẻ bình tĩnh hơn, còn đi an ủi một cô bé khóc sắp ngất, nhóc kéo tay cô bé nói: "Cậu đừng khóc nhé, ba mẹ sẽ đón chúng ta về nhà, ba mẹ tớ mỗi ngày đều đón, đừng khóc nữa."

Cô bé lớn tiếng kêu: "Cậu nói dối! Ba mẹ tớ không cần tớ nữa!"

Tinh Tinh lắc đầu nói: "Không đâu, cậu ngoan đi, bọn họ sẽ đón cậu về nhà."

Cô bé thút thít hỏi: "Cậu tên gì thế?"

Tinh Tinh cười toe toét: "Tớ là Cao Văn Tinh, ý nghĩa là, nghe được âm thanh của ngôi sao. Cậu tên gì?"

Cô nhóc thút tha thút thít trả lời: "Tớ là Trương Tử Mộng."

Tinh Tinh chớp mắt nói: "Trương Tử Mèo, chúng ta bây giờ là bạn tốt của nhau."

Trương Tử Mộng "Oa" một tiếng khóc càng lớn: "Sao cậu nói như thế? Tớ không phải là Trương Tử Mèo, tớ là Trương Tử Mộng!"

Tinh Tinh ngượng ngùng sờ đầu: "Đúng rồi, tớ nói chuyện không tốt, đang chăm chỉ luyện nói, ba tớ nói, tớ sẽ nói ngày càng tốt hơn."

Sau khi bọn trẻ quen với cuộc sống ở trường mẫu giáo, từng đứa một bắt đầu tò mò về thiết bị trên tai của Cao Văn Tinh, có cậu nhóc nghịch ngợm chạm vào, Tinh Tinh bảo vệ "tai nhỏ" của mình thật chặt, không cho người khác động vào, cậu nhóc càng muốn hơn, hai nhóc liền đánh nhau.

Cô giáo nhanh chóng kéo đám nhóc ra, Tinh Tinh khóc rất thương tâm, một mình ngồi trong góc lau nước mắt.

Chân ngắn của Trương Tử Mộng chạy tới bên cạnh cậu, vỗ lên tay, Tinh Tinh ngẩng đầu đầy nước mắt nhìn, Trương Tử Mộng nói: "Cao Văn Tinh, sao cậu khóc vậy? Cậu đừng khóc nữa."

Tinh Tinh khóc lóc nói: "Khâu Thần muốn lấy tai của tớ! Hu hu......"

Trương Tử Mộng ra vẻ người lớn an ủi: "Khâu Thần rất dữ, cậu đừng chơi với cậu ta, chơi với tớ nè, chúng ta là bạn tốt."

Cô bé vươn tay chạm vào thiết bị trên tai của Cao Văn Tinh, lúc này Tinh Tinh không còn trốn, Trương Tử Mộng nghiêng đầu hỏi: "Đây là tai của cậu sao?"

Tinh Tinh gật nhẹ, nói: "Đây là tai của tớ, nếu tháo ra, tớ không nghe thấy nữa!"

"Sau này tớ sẽ bảo vệ cậu." Trương Tử Mộng nghiêm túc nói, "Nếu ai lấy đi tai của cậu, tớ sẽ đánh ngay!"

Nhìn khuôn mặt nhỏ của cô bé, Tinh Tinh nín khóc mỉm cười, gật đầu thật mạnh.

——

Để con gái có không gian hoạt động lớn hơn, khi Duyệt Nhi được mười một tháng, Lạc Tĩnh Ngữ đã dỡ bỏ bàn làm việc lớn trong phòng khách, dọn vào phòng ngủ thứ hai vốn dĩ làm nhà kho để thành phòng làm việc, phòng khách lập tức trở nên rộng rãi.

Anh và Chiêm Hỉ còn quyết định đổi mới chiếc sofa kia.

Ngày sofa cũ được vận chuyển đi, Lạc Tĩnh Ngữ rất luyến tiếc, dù sao thì sofa này cũng chứa rất nhiều kỷ niệm của bọn họ, nhiều lần tâm sự đều ở đây, cũng như nụ hôn đầu tiên và... vài điều hơi xấu hổ.

Cùng với sofa còn có chiếc tủ mà Chiêm Hỉ dọn lên từ 802, để hợp với sofa mới, hai người đã mua một chiếc tủ TV mới tinh.

Chiêm Hỉ giao cho Lạc Tĩnh Ngữ nhiệm vụ phân loại đồ trong tủ, cất những thứ nên giữ lại, vứt những thứ nên vứt đi, cô sẽ làm bữa phụ cho con gái trong bếp.

Tiểu Duyệt Nhi ngồi trên thảm chơi đồ chơi, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh ba, Quà Tặng vòng tới vòng lui bên cạnh.

Lạc Tĩnh Ngữ lần lượt lấy đồ từ tủ bên cạnh ra, còn phải chú ý tới con gái, không cho bé chạm vào. Anh đặt một cái hộp đựng đồ xuống dưới chân, Duyệt Nhi bò đến, thò đầu nhỏ vào trong nhìn nhìn, Lạc Tĩnh Ngữ mỉm cười, tiếp tục làm việc, thỉnh thoảng quay lại thì phát hiện Duyệt Nhi lấy một thứ màu đỏ từ trong.

"A a!" Lạc Tĩnh Ngữ nhịn không được kêu một tiếng, sợ con gái ăn cái gì vào miệng, anh nhanh chóng lấy đồ vật nhỏ ra.

Lạc Duyệt Nhĩ cũng không quan tâm, lại bò đến chơi với mèo con.

Lạc Tĩnh Ngữ mở bàn tay ra, ngơ ngác nhìn vật trong lòng bàn tay.

Là một chiếc kẹp dâu tây được làm bằng màng co nhiệt.

Kẹp kim loại bị gỉ sét, trên bề mặt quả dâu xuất hiện vài vết rỗ đen, pha lê khảm từ lâu đã bị rơi ra.

Là...... đồ thủ công của anh.

Những thứ anh làm, anh đều nhớ rõ, tuyệt đối sẽ không nhận sai.

Lạc Tĩnh Ngữ lại quay sang chiếc hộp đựng đồ, trong đó có một đống đồ nhỏ, giống như đồ cũ từ thời đại học của Chiêm Hỉ. Anh tùy tiện lục xem một chút, có thẻ sinh viên, thẻ thư viện của cô ấy, một số bưu thϊếp, dấu trang, nhãn dán tủ lạnh, đồ trang sức rẻ tiền......

Lạc Tĩnh Ngữ mơ hồ, nghĩ nát óc cũng không ra mình đã đưa vật này cho Hoan Hoan từ lúc nào?

Lúc quen Hoan Hoan, anh rất ít làm đồ trang sức co nhiệt, thậm chí nếu có, anh đều đưa cho Trần Lượng để bán. Lúc ấy trình độ làm hoa vải của anh đã rất tốt, sao có thể đưa Hoan Hoan một trang sức co nhiệt được? Loại đồ mà chợ đêm chỉ bán 30, 40 tệ, căn bản không thể!

Lúc này, Chiêm Hỉ từ trong bếp đi ra, chuẩn bị cho con gái ăn rau nhuyễn, Lạc Tĩnh Ngữ đứng lên cầm kẹp dâu hỏi: 【 Bà, xã đây là cái gì? 】

Chiêm Hỉ vừa thấy đồ trong tay anh, huyết áp tăng vọt, hỏi: 【 Anh tìm thấy ở đâu? 】

Lạc Tĩnh Ngữ chỉ con gái trên tấm thảm: 【 Duyệt Nhi tìm được. 】

Chiêm Hỉ nhìn Lạc Duyệt Nhĩ, không nói nên lời, nhóc còn chưa nói được, đang ngẩng đầu nhìn ba mẹ, bập bẹ nói "ê a", vỗ tay rất vui vẻ.

Chiêm Hỉ: "......"

Cô thở dốc, dùng thủ ngữ nói: 【 Đây là quà của một người bạn lúc trước, đã hỏng rồi, vứt đi, em không muốn nữa. 】

Lạc Tĩnh Ngữ càng nghi ngờ: 【 Bạn? Bạn nào? Đây là anh làm. 】

Chiêm Hỉ: "!"

Cô sợ hai, không mười năm cũng tám, chín năm rồi? Sao thầy Lạc còn nhận ra đây là vật anh làm chứ? Anh làm rất nhiều trang sức thủ công như vậy, chẳng lẽ mỗi một vật đều nhớ rõ sao?

Lạc Tĩnh Ngữ không buông tha, dùng thủ ngữ rất nhanh: 【 Bạn nào tặng em cái này? Vì sao em có dâu tây anh làm? 】

Chiêm Hỉ: "......"

Cô định nói dối cho qua: 【 Chắc anh nhớ nhầm rồi? Rất nhiều năm, em không nhớ rõ là ai tặng. 】

Lạc Tĩnh Ngữ lắc đầu kiên định: 【 Không nhầm! Dâu tây này, lúc đó anh mới vừa học, làm rất ít lại không tốt, sau đó anh sửa lại cách làm. Đây là cách làm cũ, tổng cộng anh làm không vượt qua ba cái, đều không đem đi bán! Anh có ấn tượng. 】

Không bán sao? Sau lưng Chiêm Hỉ đổ mồ hôi, thật sự chột dạ, không dám nhìn vào anh.

Lạc Tĩnh Ngữ hiển nhiên không có ý định buông tha cô, chuyện này quá kỳ quái! Chiêm Hỉ lại có một dâu tây từ màng co nhiệt anh làm lúc hai mươi tuổi, lúc đó anh còn chưa quen Phương Húc! Điều kỳ lạ nhất chính là, Mao Mao cùng Trần Lượng cũng chưa từng thấy kẹp tóc dâu tây này, chưa từng bán trên shop online hay chợ đêm, rốt cuộc Chiêm Hỉ lấy nó từ đâu?

Chiêm Hỉ không giấu được, uể oải nói: "Tiểu Ngư, em có thể nói với anh, nhưng đừng nóng giận nhé?"

Lạc Tĩnh Ngữ kỳ quái nói: 【 Vì sao anh sẽ tức giận? 】

Chiêm Hỉ hạ quyết tâm, nói thật với anh: "Cái này...... Là lúc em vào đại học, là...... Kỷ Hồng Triết tặng cho em."

Lạc Tĩnh Ngữ: "......"

Anh đã hiểu tất cả.

Mấy năm trước, Kỷ Hồng Triết thỉnh thoảng đến căn hộ cho thuê tìm anh, mời anh ăn trưa, sau đó lục tung đống đồ nhỏ mà con gái thích rồi cướp đi. Lạc Tĩnh Ngữ không đưa mọi thứ cho anh ta, những vật anh tốn công sức làm sẽ không đưa, phải đem đi bán. Những quả dâu tây này là thử nghiệm bắt đầu của anh, phần kim loại rất kém, dễ rỉ sét, Kỷ Hồng Triết muốn lấy, anh liền cho.

Lạc Tĩnh Ngữ đương nhiên biết Kỷ Hồng Triết sử dụng nó để làm gì, chính là tán gái.

Hiện tại, câu hỏi lớn nhất trong lòng Lạc Tĩnh Ngữ chính là ——

Anh nhìn Chiêm Hỉ khó mà tin được, đôi tay run rẩy, hỏi: 【 Em và Tiểu Triết, từng yêu đương sao? 】

"Không có!" Chiêm Hỉ phủ nhận, "Không có, không có, không có, thật sự không có! Chuyện đó......"

Cô vẫn định nói thật với Lạc Tĩnh Ngữ, 【 Đúng là Tiểu Triết từng theo đuổi em, nhưng tổng cộng bọn em chỉ gặp nhau ba lần thì mẹ đã biết và tìm đến anh ấy, sau đó bọn em không còn liên lạc. 】

Mẹ vợ còn từng tìm đến Kỷ Hồng Triết sao?

Lạc Tĩnh Ngữ nhớ tới một chuyện khác khiến cả nhà bọn anh đều rất khó hiểu, là lúc anh kết hôn với Chiêm Hỉ, nhà Kỷ Hồng Triết không tới. Mẹ Kỷ đưa bao lì xì cho Diêm Nhã Quyên, bà rất tiếc vì có việc phải làm trong ngày đám cưới.

Dựa vào tình chị em mấy mươi năm của mẹ Kỷ và Diêm Nhã Quyên, một nhà ba người không ai tới thật sự rất kỳ lạ. Diêm Nhã Quyên còn hỏi chuyện gì mà quan trọng như vậy nhưng mẹ Kỷ không chịu nói, chỉ nói hôm nào sẽ đến cùng nhau ăn cơm.

Chiêm Hỉ đương nhiên biết lý do, bởi vì Trì Quý Lan đã từng gặp ba mẹ của Kỷ Hồng Triết, Kỷ Hồng Triết tuyệt đối không muốn để ba mẹ mình nhìn thấy mẹ của cô dâu trong đám cưới của Lạc Tĩnh Ngữ. Cảnh tượng đó sẽ vô cùng xấu hổ, cũng khiến ba mẹ Kỷ Hồng Triết nhớ tới chuyện buồn lúc xưa.

Lạc Tĩnh Ngữ hiểu được chuyện xưa này, lại hỏi: 【 Vậy, lần đầu tiên em nhìn thấy Tiểu Triết ở nhà, em đã nhận ra cậu ta sao? Cậu ta cũng nhận ra em? 】

Chiêm Hỉ gật đầu.

Lạc Tĩnh Ngữ mở rộng tay, động tác rất mạnh, mắt trợn tròn: 【 Hai người đều không nói với anh? 】

Chiêm Hỉ vốn cho rằng chuyện này có thể giấu cả đời, Kỷ Hồng Triết không tham gia đám cưới, ắt hẳn cũng có dự định giống cô, không nghĩ tới sẽ bị hủy bởi chiếc kẹp dâu tây này. Chiêm Hỉ không vứt kẹp tóc, không phải bởi vì đây là Kỷ Hồng Triết tặng, mà là bởi vì đây là do Lạc Tĩnh Ngữ đích thân làm, là khởi đầu cho duyên phận của bọn họ, là món quà đầu tiên anh tặng cho cô, Kỷ Hồng Triết đâu có tốn tiền chứ!

Chiêm Hỉ bĩu miệng khoa tay múa chân: 【 Nói anh biết làm gì? Anh sẽ tức giận. 】

Lạc Tĩnh Ngữ chớp mắt thật nhanh nhìn cô, nhất thời không biết nên nói gì.

Anh cảm thấy thật khó chịu, bởi vì Hoan Hoan và Tiểu Triết đều gạt anh, không nói với anh điều gì. Tiểu Triết đã sớm biết Hoan Hoan, còn từng theo đuổi và tặng quà cho cô, dường như cô còn xem là vật báu cất giấu nhiều năm như vậy!

Thảo nào, mấy năm nay Tiểu Triết đều không liên lạc với anh, khi anh đăng lên vòng bạn bè cũng không like. Không đến thăm gian hàng của anh tại Lễ hội Sáng tạo, chưa từng đến phòng trà Cá Mừng Vui, ngay cả hôn lễ cũng không tới!

Lạc Tĩnh Ngữ còn cảm thấy tiếc nuối, dù sao anh cùng Tiểu Triết cũng lớn lên bên nhau, tuy rằng không phải bạn bè quá thân nhưng cũng có hơn hai mươi năm tình cảm, sao có thể nói nhạt là nhạt chứ?

Thật lâu sau, Tiểu Triết đang muốn tránh sự nghi ngờ! Hoan Hoan cũng biết!

Hai người đó gặp nhau ở 1504 rốt cuộc có tâm lý thế nào?

Lạc Tĩnh Ngữ không dám nghĩ, tựa như anh là một tên ngốc, còn giới thiệu bọn họ lẫn nhau, ba người cùng nhau ăn cơm, trời ạ! Tên trứng thối Kỷ Hồng Triết đó còn từng theo đuổi Hoan Hoan của anh!!

Món rau nhuyễn của Chiêm Hỉ đã nguội, cô nói với Lạc Tĩnh Ngữ: 【 Tiểu Ngư, xin lỗi, em không cố ý gạt anh. Em và Kỷ Hồng Triết đều cảm thấy chuyện này không cần để anh biết, thật đó, em và anh ta chẳng có chuyện gì. Em đút rau cho Duyệt Nhi đây, một lát nữa lại nói với anh. 】

Cô bế Duyệt Nhi tránh sang một bên, Lạc Tĩnh Ngữ đứng ngây người tại chỗ, nhìn chiếc kẹp dâu tây trong tay, nửa ngày không hồi phục tinh thần.

Mãi cho đến buổi tối, Lạc Tĩnh Ngữ uể oải. Chiêm Hỉ cho rằng anh tức giận, cả ngày không ngừng trêu chọc anh, quậy anh, nói chuyện với anh thì anh sẽ trả lời, nhưng ánh mắt nhìn cô rất phức tạp.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, Chiêm Hỉ bị Lạc Tĩnh Ngữ mạnh mẽ "đòi hỏi" nhiều lần.

Dáng người của cô hồi phục rất tốt, so với lúc trước mảnh khảnh thì hiện tại hơi đẫy đà một chút, trên người còn thoang thoảng hương sữa.

Lạc Tĩnh Ngữ cực kỳ mê luyến, ánh mắt nặng nề, anh hôn cô, trong cổ họng phát ra những tiếng rêи ɾỉ làm xương cốt của cô muốn tan thành từng mảnh, nép vào ngực đẫm mồ hôi của anh mà thở dốc.

Trong chuyện này, từ trước đến nay Lạc Tĩnh Ngữ luôn dịu dàng, đã lâu không ngông cuồng như vậy, Chiêm Hỉ nhận ra, không phải thầy Lạc tức giận, mà anh...... Ghen tị.

Chiêm Hỉ thật sự rất muốn hỏi người ba thân yêu của con gái cô một chút, giấm chua mười năm à! Duyệt Nhi cũng sắp đi được rồi, anh không ê răng sao?