Hắc Nguyệt Quang Cầm Chắc Kịch Bản BE

Chương 55.1: Hoảng loạn

Tất cả phát sinh quá bất ngờ, Câu Ngọc trơ mắt nhìn thấy Tô Tô đẩy con dao găm vào ngực Tiêu Lẫm.

Dao găm xuyên qua tim, Tiêu Lẫm đột ngột quỳ xuống.

Hắn còn đang cõng Tô Tô trên lưng, một con tiểu yêu ngây thơ lại đây, bị hắn vung tay gϊếŧ chết.

Trong lòng Câu Ngọc phát run, có một suy đoán đáng sợ.

“Tiểu chủ nhân, ngươi tỉnh lại! Mau tỉnh lại! Đừng tổn thương Tiêu Lẫm.”

Nhưng mà Tô Tô không thể nghe thấy nó, trong mắt nàng không có sắc thái, đờ đẫn như một đầm nước lặng.

Máu tươi thấm đẫm bàn tay Tô Tô.

Nàng chớp mắt, trong nháy mắt đầu đau như nứt ra.

Giọng nói hoảng loạn của Câu Ngọc vang lên bên tai, nhưng trong tầm mắt Tô Tô chỉ toàn là bóng tối.

Trong lúc hoảng hốt, hình như nàng gϊếŧ một con yêu quái đang muốn tổn thương mình, sau giây lát mùi máu tươi bốc lên nồng nặc.

Nàng ngã xuống từ trên lưng một người nào đó.

Sương mù trong đầu đột nhiên tản ra, tầm mắt bị che khuất của nàng cuối cùng cũng nhìn thấy thứ gì đó.

Trong không khí lan tỏa một mùi máu đáng sợ, nhưng nó không phải của yêu quái, mà là…..

Tô Tô quay đầu, thấy khóe miệng người đàn ông tràn ra máu tươi.

Máu trên đầu ngón tay nàng nóng bỏng, giống như muốn thiêu đốt nàng.

Nàng……..gϊếŧ Tiêu Lẫm……

Trong lòng cảm giác sợ hãi xâm chiếm Tô Tô, cả người nàng lạnh run, rốt cuộc thoát khỏi lực lượng đang cố gắng khống chế nàng, đứng dậy khỏi mặt đất.

Nàng đã làm cái quái gì vậy?

Tô Tô run rẩy ôm lấy Tiêu Lẫm: “Thật xin lỗi, điện hạ, ta………..ta………..”

Nước mắt từ hốc mắt nàng chảy ra từng giọt từng giọt lớn, Câu Ngọc gian nan mở miệng: “Tiểu chủ nhân, ngươi trúng thuật con rối.”

Đây không phải là thuật con rối ở trong hồ ngày ấy, mà là tà thuật con rối thực sự.

Câu Ngọc rốt cục nghĩ thông suốt mình với Tô Tô vì sao lại tỉnh lại sau một tháng, bởi vì nó bị ngâm trong Nhược Thủy, nhìn không thấy, nghe không thấy, không biết Đạm Đài Tẫn đã làm gì Tô Tô.

Một tháng này, nhờ Nhược Thủy, người kia thành công khống chế Tô Tô, hạ thuật con rối lên người nàng, khiến nàng gϊếŧ Tiêu Lẫm.

Người khác nhìn không ra Tô Tô bị khống chế, ngay cả chính nàng cũng không biết.

Một khắc lúc Tiêu Lẫm bị dao găm xuyên qua tim, thuật con rối trên người Tô Tô cuối cùng có thể giải bỏ, nhưng mà quá muộn.

Người đàn ông trên mặt đất sắc mặt tái nhợt, bộ y phục mày trắng của hắn dính đầy máu tươi.

Câu Ngọc lần đầu tiên thấy Tô Tô bất lực như vậy. Nàng đến thế giới này, chưa từng khóc, giờ phút này lại khóc như một đứa trẻ bơ vơ.

Một bàn tay cố hết sức nâng lên, chạm vào nước mắt nàng.

Tô Tô nghẹn ngào cúi đầu, thấy một đôi mắt mệt mỏi lại dịu dàng: “Ta biết…Nàng không phải cố ý.”

“Điện hạ…………”

Tiêu Lẫm ho ra một ngụm máu.

Khi đó trời đã nhá nhem tối, yêu vật bên trong rừng đã bị thanh kiếm của hắn gϊếŧ gần hết, số còn lại đã sớm chạy trốn.

Ánh trăng ló dạng, chiếu lên người Tiêu Lẫm và Tô Tô.

Con suối cách đó không xa chảy róc rách, ánh trăng phản chiếu trên dòng nước, mặt đất sáng ngời như được gột rửa.

Tiêu Lẫm còn lại một hơi thở cuối cùng, sắc mặt hắn tái nhợt dựa vào một thân cây, lau từng chút một nước mắt trên mặt Tô Tô.

Hắn từ nhỏ thông minh, trong chớp nhoáng đã đoán được chuyện gì xảy ra.

Tô Tô bị khống chế.

Cách đây rất lâu, nàng đã nói rằng Đạm Đài Tẫn không biết vì sao lại thả nàng về, bảo bọn họ đề phòng hơn.

Nhưng mà……… hắn không phòng nàng.

Hắn chỉ muốn đưa nàng ra khỏi rừng cây này, nhưng hiện giờ xem ra, hắn không làm được.

Khuôn mặt thiếu nữ mềm mại, lại lạnh như băng.

Nàng đang phát run, sợ hãi và tội lỗi bao trùm đè lên nàng như ngọn núi.

Hắn đột nhiên nhớ tới Tiểu Tang Tửu nằm trên lưng Thiếu Sư khóc thút thít.

Khi đó nàng hỏi hắn, nàng có phải thành yêu hay không?

Nàng sợ hãi mình trở nên xấu xa như vậy, Thiếu Sư trả lời như thế nào?

Không, nàng là tiên.

Tiêu Lẫm dừng một chút, đột nhiên nở nụ cười: “Đừng... đừng sợ, ta tạm thời sẽ không chết.”

Tô Tô hai mắt đẫm lệ lên nhìn hắn.

Tiêu Lẫm nói: “Nàng có thể cứu ta, ta sẽ không chết. Trong áo ta có thuốc, nàng cho ta ăn nó, ta chậm rãi sẽ tốt lên.”

Tô Tô vội vàng từ trong áo hắn lấy ra một cái chai.

Quả nhiên như lời Tiêu Lẫm nói, có một viên thuốc màu đỏ.

Câu Ngọc khϊếp sợ nhìn viên thuốc kia, đột nhiên hiểu được Tiêu Lẫm muốn làm gì.

Nó chợt thấy khó chịu, nhưng cũng không ngăn cản.

Trong óc Tô Tô trống rỗng, Tiêu Lẫm tự mình lấy viên thuốc kia ăn.

Sau khi ăn viên thuốc, hắn dường như thực sự tốt hơn không ít, bình tĩnh nhìn nàng, từ mái tóc lộn xộn của nàng đến chóp mũi ửng hồng của nàng.

Ánh mắt Tiêu Lẫm rất dịu dàng: “Ta không sao, đỡ ta đứng lên, chúng ta đi ra khỏi rừng cây. Được không?”

Tô Tô kích động vội vàng lauvnước mắt, gật đầu đỡ hắn dậy. Nàng chiến đấu một ngày, trên người chỗ nào cũng đau, gần như không còn một chút sức lực. Lúc đỡ Tiêu Lẫm dậy, thiếu chút nữa ngã xuống với hắn.

Sắc mặt nàng trắng bệch, ổn định bước đi.

Máu tươi ở khóe miệng Tiêu Lẫm còn chưa khô, nhẹ giọng nói: “Đúng rồi, đi về phía trước, con đường được ánh trăng chiếu sáng đó.”

Tô Tô không biết mình đã đi bao lâu, nàng thất thần, sợ độ ấm thân thể người nàng đang đỡ sẽ đột ngột biến mất.

Tuy rằng nhiệt độ cơ thể Tiêu Lẫm rất thấp, nhưng là hắn cũng không hề bị hụt hơi.

Càng tới gần chỗ Quý sư thúc đóng quân, các dấu hiệu thể chất của hắn ngày càng ổn định.

Mãi cho đến lúc sau, hắn thậm chí còn không cần để Tô Tô đỡ cũng có thể đứng thẳng mình tự đi.

Có một khắc như vậy, Tô Tô ôm hi vọng viên thuốc kia của hắn thật sự có tác dụng, có thể khôi phục miệng vết thương trí mạng này của hắn, khiến cho lại khỏe lại.

Hắn đột nhiên dừng bước.

Khuôn mặt của người đàn ông dưới ánh trăng như trích tiên, trên y phục màu trắng của hắn dính máu, nhưng điều này hoàn toàn không làm tổn hại đến sự tao nhã của hắn.