Mắt Mèo Hoang Dại

Chương 24: Ma Hốc Củi (Trung)

A Sầu khúm núm run giọng nói:

- Tiền nào, tôi nào có biết anh chị có tiền nào. Sao lại hỏi tôi? Tôi cũng đang chết giở vì bị mất cái tẩu thuốc đây!

A Sinh vung một cú đấm như trời giáng vào mặt A Sầu, rồi ném gã xuống đất nói:

- Lời của con nghiện mà cũng đáng tin hay sao? Nhất định là mày đã lấy trộm, rồi còn giả vờ làm mất tẩu. Giờ thì có đem tiền ra đây không, hay là chơi bạc hết rồi?

A Sầu suýt xoa thanh minh nói:

- Tôi vừa mới dậy, mà đêm nay anh chị mới về. Dù có biết là anh chị có tiền tôi cũng chẳng kịp tiêu, đời nào mà lấy trộm.

A Sinh khẳng định ngay:

- Thế thì nhất định là tiền vẫn còn ở trong nhà này rồi, mọi người tìm đi!

A Sinh nói xong liền hối thúc người nhà, lại đích thân xắn tay áo đi tìm khắp nhà. Mà đặc biệt là lại tìm kĩ chỗ mà A Sầu nằm, A Sinh khẳng định là chỉ có A Sầu lấy bọc tiền mà Mủa Tình giấu dưới gối. Mà tiền có hay để ở đâu thì chỉ có người trong nhà biết, A Sầu chính là kẻ đáng nghi nhất.

Mọi người hì hục lật tung khắp nhà lên, nhưng tìm mãi tìm mãi mà chẳng thấy gì cả. Mủa Tình thì từ lâu đã rũ hết cả người không còn thiết tha gì nữa. Mười triệu đó là số tiền cô tích góp cả năm trời để chờ đến dịp xuân này về bản, có thể sắm được xe máy cho chồng đi cho đỡ khổ, vậy mà giờ cũng mất.

A Sầu vì bị A Sinh quát nạt, nên trong chốc lát gã cũng quên ngay cái chuyện liên quan đến tẩu thuốc. Giờ này gã chỉ sợ A Sinh mà không tìm ra tiền, mọi chuyện sẽ trở thành như thế nào?

A Sinh sau cùng không tìm thấy tiền thật, anh quay sang lại túm lấy cổ A Sầu mà gào lên:

- Mày nói đi, mày giấu tiền của tao ở đâu?

A Sinh mặc dù quát A Sầu, nhưng chính anh cũng phải rơi nước mắt. Số tiền ấy là Mủa Tình vất vả tích góp cho anh mua xe máy đi làm, giờ đã không cánh mà bay. A Sinh không thể nghĩ được là có ai khác trong căn nhà này có thể lấy được tiền ngoài A Sầu, chỉ có A Sầu nghiện ngập, A Sầu bài bạc thì mới lầy tiền của A Sinh mà thôi.

A Sầu khóc hết nước mắt nói:

- Tôi trước nay dẫu có bài bạc, có thuốc phiện. Nhưng tiền của nhà tôi không động đến một đồng. Tiền đánh bạc là từ tôi trích nhựa thuốc phiện đem bán, thuốc phiện cũng là do tôi trồng. Tôi lấy tiền của anh làm gì?

Nói xong, A Sầu tay còn run run lôi ra từ trong áo ngực một đồng bạc trắng rồi thanh minh:

- Đây này, đồng bạc trắng mẹ cho tôi kể từ khi tôi về ở rể vẫn còn nguyên đây này, cũng đâu có mất vào bài bạc!

Nhưng A Sinh không tin, A Sinh không phải là một người thông mình, mà chỉ hành động theo cảm tính. Anh quát lên:

- Đủ rồi, nuôi mày trong nhà quả là một tai họa. Mày cút đi, từ giờ nhà họ Sùng không còn A Sầu. A Sầu cũng không còn là ma của nhà họ Sùng khi chết đi nữa!

Nói xong, Anh Sinh túm cổ ném A Sầu ra ngoài rồi đuổi đi không dứt. A Sầu loạng choạng chạy ở đầu đường không dám quay lại, miệng hắn vẫn liên tục chối cãi rằng không phải gã lấy tiền của nhà.

Bà Chắn thấy A Sinh tức giận như vậy thì cũng không tiện chen vào, chỉ chờ để ngày mai khi A Sinh nguôi giận rồi mới từ từ khuyên bảo.

Còn Mủa Lý thì ra đứng ở bậc thềm cửa, nhìn ra ngoài đường mòn, nhìn theo bóng A Sầu biến mất vào màn đêm mà cứ tiếc ngẩn tiếc ngơ.

Bà Chắn lại đến gần vỗ về Mủa Lý:

- Đợi mai thằng Sinh nó nguôi giận, rồi con đi tìm chồng con về. Chắc nó lại bài bạc một vài hôm thôi, không sao đâu!

Mủa Lý rơm rớm nước mắt nói:

- Nhưng anh ấy đi giữa trời đêm thế này, con sợ anh ấy bị con ma rừng bắt mất!

Bà Chắn cười, vuốt tóc Mủa Lý nói:

- Mạng A Sầu lớn lắm, nhiều đêm toàn nửa khuya nó mới về mà đâu có bị ma rừng bắt, ma rừng kiêng nó rồi.

Kể ra thì bà Chắn cũng quả thật lo sợ A Sầu sẽ bị giống như những lời mà Mủa Lý nói, nhưng bà vẫn phải viện ra lý do để giúp cô bình tĩnh. Vì dù sao Mủa Lý có lo lắng cũng chẳng còn ích gì. A Sầu đã bị A Sinh đuổi ra khỏi nhà rồi.

A Sinh khi này cũng bớt giận, hòa hoãn ngồi xuống cạnh Mủa Tình hỏi:

- Thế tiền nhập hàng mới có còn đủ để bán không?

Mùa Tình gật đầu buồn rầu nói:

- Đủ bán, nhưng cũng hơi khó khăn.

A Sinh vỗ vỗ vai vợ rồi trấn an cô:

- Anh còn ít tiền vẫn chưa bị mất, nếu cố gắng làm mấy tháng nữa thì chắc vẫn mua được xe máy thôi. Nói xong, A Sinh lại rút ra một ít tiền độ khoảng vài triệu đưa cho Mủa Tình. Mủa Tình ngỡ ngàng nhận lấy, cũng dần dần cảm thấy vui vẻ vì ít ra cô vẫn chưa mất tất cả.

Mủa Tình cầm tiền rồi, lần này không dám để dưới gối nữa, mà cất hẳn vào trong người, lại để chỗ kín đáo để giữ tiền.

Mọi người trong nhà một lúc sau cũng dần tự động về giường của mình và ngủ tiếp. Riêng A Nụ thì vì còn bé nên ngủ say như chết, không biết những việc vừa mới trải qua.

Sớm hôm sau, mọi người thức dậy rất sớm để làm bánh dày đen. Loại bánh thơm ngon mà chỉ mỗi dịp xuân về thì A Sinh mới cất công đem giã cơm cho chuyễn mà thành. Loại bánh này làm rất kì công, phải làm mất cả ngày thì mới được bốn chiếc bánh.

Đến tối, thì mọi người ăn qua loa xong, nói chuyện một chút. Bà Chắn vừa đem bốn cái bánh dày đen đặt lên ban thờ tổ tiên vừa khấn vái. Còn A Nụ thì đang ngơ ngác ngồi dưới, liếʍ mép chờ đến giờ hương tàn là có thể được ăn bánh dày đen.

Khi này A Sinh ngồi ngay ngắn, đem một bọc tiền ra đặt trước mặt bà Chắn khẩn khoản nói:

- Đây là tiền công mùa này của con, cũng chỉ có vài trăm lẻ. Mẹ cầm lấy mua thóc mua gạo nuôi A Nụ lúc chúng con vắng nhà.

Bà Chắn xua tay nói:

- Thôi bọn con vừa mới mất tiền, bọn con cứ giữ lấy để mà làm vốn. Mẹ vẫn còn tiền từ mùa trước, các con không phải đưa đâu.

A Sinh cười, lại giở bọc tiền ra. Trong đó toàn là tờ mười nghìn, hai mươi nghìn. A Sinh chia ra làm đôi rồi lại nói tiếp:

- Vậy mẹ cầm lấy một nửa cho vợ chồng con vui.

A Sinh lại chìa bọc tiền đến trước mặt bà Chắn.

Đến lúc này bà Chắn không từ chối được đành phải cầm bọc tiền cất đi. Số tiền hơn trăm nghìn này không tính là nhiều, nhưng cũng đủ để mua gạo cho bà và A Nụ ăn suốt một mùa rẫy. Còn về thức ăn thì kiếm rau rừng, thú rừng mà bổ sung... Thi thoảng bà Chắn cũng có thể bắt được con dúi to, cũng đủ để hai bà cháu cải thiện. Thịt dúi không nấu hết trong canh thì có thể làm được thịt khô, cũng có thể ăn dè đến cả tháng trời.

Nhìn bà Chắn cầm tiền, A Sinh hạnh phúc không nói lên lời. Bếp lửa vẫn cứ lách tách kêu lên, mọi người trong nhà lại tiếp tục lên giường đi ngủ. Đêm nay sẽ là một đêm dài và mọi người trong nhà sẽ còn gặp phải nhiều điều tai ương đáng sợ.

Nửa đêm, trong gian bếp có tiếng động lạch cạch của xoong nồi, tiếng kêu tuy chỉ rất nhỏ thôi. Nhưng đối với một người thính tai như bà Chắn, không chuyện gì có thể thoát được trong căn nhà này.

Bà nhổm dậy, nhìn thấy Mủa Tình, A Sinh, A Nụ vẫn còn đang ngủ say. Mủa Lý cũng đang thiêm thϊếp trên giường, mọi người trong nhà đều có mặt đủ cả. Vậy là ai đang ở dưới bếp gây ra những tiếng động kia? Không lẽ là A Sầu? A Sầu đã về rồi sao?

Bà Chắn nghĩ vậy, liền lập tức đi xuống bếp, cẩn trọng cố không phát ra tiếng động để nhìn xem là ai, là thứ gì đã gây ra thứ tiếng động mà bà nghe thấy.

Khi bà đi đến gian bếp, cái tiếng động sột soạt vẫn không ngừng vang lên, đều đặn dai dẳng, như một con chuột đang tỉ mẩn gặm nhấm một thứ gì đó.

Bà Chắn bước đến gần, càng đến gần thêm nữa cái cửa bếp. Tiếng âm thanh khi nãy còn nhỏ giờ này đã vang rõ mồn một.

Bà Chắn không chờ thêm nữa, đã trực tiếp quát to:

- Ai đấy?

Rồi xông thẳng vào trong gian bếp. Nhưng mà vào đến nơi, thì và chỉ còn thấy xoong nồi đang vương vãi đầy đất, hộc gạo cũng đã vơi quá nửa mà chẳng thấy bóng dáng một ai.

Khi này A Sinh từ trên nhà tỉnh giấc vì tiếng quát của bà Chắn, liền chạy xuống gian bếp. Nhìn thấy bà Chắn đứng chết lặng ở đó, A Sinh hỏi:

- Mẹ làm sao thế?

Bà Chắn cố gắng dụi mắt như không tin, gian bếp kín như thế thì cái người ngồi trong đó chạy đi đâu được. Bà níu lấy tay A Sinh rồi kể lể:

- Rõ ràng khi nãy mẹ còn nghe thấy tiếng động ở dưới này, như có người còn đang ăn vụng ở dưới bếp cơ mà, nhưng mà đến khi mẹ quát lên chạy vào thì không thấy có ai cả.

A Sinh nhìn quanh một lượt, thấy đồ trong bếp vương vãi thì liền khẳng định ngay:

- Thôi đúng rồi, là A Sầu về nhà rồi, chính nó làm ra chuyện này chứ không phải ai khác. Cái mâm bát rơi vãi kia, cũng là số thức ăn và cơm mà Mủa Lý thường chuẩn bị cho nó. Thằng này không tha được rồi, từ giờ cứ thấy mặt là con sẽ đánh nó ngay...

Nhưng bà Chắn gạt đi, bà nói:

- Mẹ nghĩ không phải là A Sầu đâu, vì A Sầu gầy gò ăn yếu lắm. Con nhìn xem đi, bát thức ăn nó ăn sạch bay, cơm cũng chẳng còn một hột. Mà hộc gạo cũng vơi đi quá nửa, người nào mà lại còn có thể ăn khỏe được như thế?

A Sinh nhất quyết nói:

- Thì nó trốn con cả ngày nên đâm ra đói mới ăn nhiều như thế, lại sợ con đánh nên nó tính lấy trộm nửa số gạo nhà mình đem lên rẫy để nấu ăn đấy thôi. Để mai con nói Mủa Lý lên rẫy tìm nó xác mình chuyện này là rõ ngay.

Bà Chắn gật đầu tạm cho là thật, bởi lẽ thì chỉ có sự suy đoán ấy của A Sinh mới hợp tình và hợp lý mà thôi. Chứ một người nào có thể ăn được nhiều đến như thế.

A Sinh quay lên nhà, lại vô ý liếc qua cái ban thờ một cái thì liền sửng sốt phát hiện, bốn chiếc bánh dày đen đã không cánh mà bay. A Sinh tức lắm, nghĩ nay chuyện này chỉ có thể là do A Sầu làm ra mà thôi. Nhưng thôi cũng chỉ là bốn chiếc bánh dày, A Sinh đành cố nén giận. Ngày mai A Nụ thức giấc không thấy bánh dày hẳn là sẽ khóc toáng lên cho mà xem.

Mà khi này Mủa Tình cũng chợt thức giấc vì tiếng động nói chuyện của A Sinh với bà Chắn. Theo thói quen cô lại sờ đến cái bọc tiền giấu trong người. Đang trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, Mủa Tình cứ sờ mãi sờ mãi mà không thấy bọc tiền đâu. Cô lập tức phát hoảng bừng tỉnh hẳn, cũng quên hẳn cơn buồn ngủ. Toát mồ hôi sờ nắn khắp người. A Sinh vừa bước vào đã thấy Mủa Tình có hành động lạ như vậy thì liền hỏi:

- Mủa Tình, em sao thế?

Mủa Tình lại khóc hết nước mắt nói:

- Trời ơi cái số tiền cuối cùng của vợ chồng mình, tiền hôm qua anh đưa em, nó cũng không cánh mà bay rồi mình ơi!

Tiếng Mủa Tình kêu gào, đánh động cả Mủa Lý thức dậy, nhưng cô không dám ngồi dậy vì ngại. Vì không muốn đối diện với chị dâu, sợ chị dâu lại nhắc đến chồng mình.

Bà Chắn cũng vừa từ ngoài nhà bước vào, nghe thấy chuyện này thì liền hối thúc lại Mủa Tình nói:

- Con thử gắng tìm kĩ lại xem, làm sao mà lại mất được?

Mủa Tình thanh minh:

- Con đã cố giấu vào chỗ kín, vậy mà lần này vẫn mất được, tìm không thấy mẹ ơi!

A Sinh mặt đỏ bừng bừng, anh tức giận quay đầu đi ra khỏi nhà, chạy xuống gian bếp đốt đuốc.

Bà Chắn hoảng sợ liền hỏi:

- A Sinh, mày đi đâu?

A Sinh trả lời:

- Con lên rẫy, con phải tìm A Sầu, trước khi nó dùng hết số tiền đó của con nướng vào canh bạc. Con phải đánh chết nó, nó không còn mang tính người nữa rồi.

A Sinh nói xong phăm phăm bước đi. Bà Chắn cố gào nói theo:

- Trời đang đêm như thế này, mày không sợ ma rừng nó bắt à? Quay lại ngay cho mẹ...

Có tiếng A Sinh vang văng vẳng đáp lại ở cuối đường:

- Thằng A Sầu nó đi đêm được, không nhẽ con lại không đi đêm được. Mẹ đừng lo...

Rồi từ đó tiếng A Sinh im bặt hẳn, ánh đuốc cũng mờ dần ở cuối đường. Bà Chắn ngồi thụp xuống nghĩ ngợi, trong lòng lo ngay ngáy. Mủa Tình cũng bồn chồn không yên, cứ đi qua đi lại. Khi vừa nãy chính cô cũng tức giận, mà giờ này lại lo lắng cho A Sinh nhiều hơn. Bởi vì tiền thì còn có thể kiếm lại được, nhưng nếu người bị ma rừng bắt đi thì sẽ không bao giờ còn quay lại nữa. Mủa Tình hối hận không thôi, đáng lẽ ra lúc ấy chỉ cần cô nói một câu trấn an chồng. Thì A Sinh cũng không vì tức giận mà đâm đầu vào chỗ nguy hiểm như thế...

...

A Sinh chạy phăm phăm trong đêm, thi thoảng bên đường mòn leo đồi, có vài cái bóng đen lẩn khuất, có tiếng thì thào bàn tán không dứt. Có có những cái bóng đen đang tiến dần về phía A Sinh. Nhưng A Sinh không sợ, A Sin biết đó là lũ ma rừng, chúng nhìn thấy anh đi nghênh ngang đi vào rừng để lên rẫy nên mới muốn bắt anh.

A Sinh mặt đằng đằng sát khí, bước chân gõ xuống đất nặng như thép đá. Lâu dần khiến cho những cái bóng đen lẩn khuất trong những lùm cây sợ hãi không dám lại gần. Vì chúng biết tâm trí A Sinh kiên định, lại còn gan dạ nên không dám làm gì. Hơn nữa ánh đuốc quá chói, lại càng làm chúng lóa mắt không dám làm gì A Sinh.

A Sinh cứ đi như thế cho đến khi thoát khỏi bìa rừng, đi đến tầng rẫy đầu tiên. Tầng rẫy đầu tiên là của A Phì, là con trưởng bản, phải đến tầng rẫy tiếp theo mới là tầng rẫy mà A Sầu trồng thuốc phiện.

Đi ngang qua rẫy của A Phì, A Sinh thấy trong chòi canh rẫy có ánh sáng, thì liền tiến tới gần, gõ cửa hỏi han:

- A Phì, A Phì mở cửa đi!

Có tiếng của A Phì đáp lại làu bàu, lại có tiếng của Mủa Xuân vợ A Phì rêи ɾỉ không ngớt. A Phì đáp:

- Đứa nào thế? Ma rừng à? Tao ở với vợ tao nên chúng mày không bắt được tao đâu, chúng mày cút đi!

A Sinh nói:

- Tôi là A Sinh đây, mở cửa ra cho tôi hỏi chuyện!

A Phì đáp lại:

- Con ma rừng này sao ngu thế, thằng A Sinh nó đi làm ở dưới huyện mấy năm nay, mày tính lừa tao như lợn thế à?

A Sinh hết sức kiên nhẫn nói:

- A Phì, tôi là A Sinh thật đây. Bây giờ là mùa xuân rồi, tôi về đón tết anh nhớ chứ!

A Sinh còn kiên nhẫn kể những kỉ niệm hồi bé để cho A Phì tin tưởng là thật. À Phì sau đó mới mở cửa chòi ra, ném cái chăn đắp che kín người Mủa Xuân. Trên người gã chỉ mặc một cái quần đùi. Gã thò đầu ra khỏi cái chòi rồi nhìn A Sinh với vẻ ngạc nhiên hỏi:

- A Sinh, là anh thật à? Anh đi giữa rừng vào ban đêm như thế mà không sợ ma rừng bắt mất sao?

A Sinh lắc đầu trả lời:

- Tôi không sợ!

Rồi lại hỏi:

- A Phì, đêm nay anh có nhìn thấy A Sầu không?

A Phì ngẫm nghĩ một lúc, gãi đầu gãi tai cố nhớ lại nói:

- Không, tôi không có gặp. Cả ngày nay không thấy A Sầu đi qua đây, nhưng hồi chiều tôi thấy ở nương của nó có bốc lên khói dữ dội lắm, khói trắng xóa hết cả ra. Hình như nó đốt nương rồi...

A Sinh mở to mắt đầy kinh ngạc hỏi:

- Đốt thuốc phiện ư? Tại sao A Sầu lại làm thế?

A Phì lắc đầu trả lời nói:

- Tôi không biết!

A Sinh lại hỏi:

- Vậy tối qua trên chiếu bạc, anh có gặp A Sầu không?