Tình Cảm Chân Thành

Chương 5: Anh là hồng thủy mãnh thú sao?

Trương Nhiễm Nhiễm đứng ở vị trí dẫn đầu, bộ mặt cứng đờ, không cam lòng rũ mắt.

Vì sao?

Cô ta học múa cổ trang mười mấy năm, còn từng đại diện cho trường thi đấu, có chỗ nào kém Bùi Yên chứ? Không phải cô đi theo mẹ học múa mấy năm sao, tự cho mình là hạc giữa bầy gà à?

Tuy nhiên cô ta không dám để lộ sự bất mãn trước mặt mọi người, quay đầu cười cười với Bùi Yên, trao đổi vị trí.

Bùi Yên không thèm để ý, lúc trước theo mẹ học khiêu vũ vì cô muốn giảm bớt sự nóng nảy, không nghĩ tới vài năm sau không thể từ bỏ bộ môn này.

Chỉ cần trên sân khấu, đứng chỗ nào cũng giống nhau thôi, cô lễ phép mỉm cười gật đầu với Trương Nhiễm Nhiễm, chậm rãi bước lên.

Âm nhạc bắt đầu vang lên, những động tác nhẹ nhàng, đồng đều của nữ sinh dần dần xuất hiện. Trương Nhiễm Nhiễm thất thần, độ cong của cánh tay trở nên cứng ngắc.

Cô ta trừng mắt nhìn Bùi Yên ở đằng trước, từ cái cổ thon dài trắng nõn, bộ quần áo bó sát người chỉ lộ ra vòng eo nhỏ một tay có thể ôm hết, từ từ dời xuống.

Cô gái nhỏ quên bản thân mình đang múa theo nhạc, đôi chân trắng muốt nhảy lên không trung, uyển chuyển tạo thành độ cong hoàn chỉnh, cả người cô như hóa thành một con bướm cất cánh bay ra khỏi khu vườn, nhất cử nhất động đều thu hút sự chú ý của mọi người.

Mắt đẹp của Trương Nhiễm Nhiễm ghen ghét, hồi ở cao trung cô ta là nữ sinh được nhiều nam sinh theo đuổi nhất. Khi tới đại học A đã nghe danh Lâm Dịch Phong trên Tieba, vốn tưởng rằng nhờ sự xuất sắc của bản thân có thể bắt gọn nam thần trong một lần là xong.

Ai ngờ nửa đường lại nhảy ra Bùi Yên cơ chứ!

Nghĩ đến ảnh thân mật của hai người trên Tieba, trong lòng cô ta nghẹn muốn chết, vì sao chuyện tốt của mình đều bị Bùi Yên cướp đoạt hết?

Sững sờ một lúc, tiếng vỗ tay làm đứt mạch suy nghĩ của cô ta.

"Các cô nương, trang phục tới rồi, mau tới thử xem nào."

Trong lúc bộ trưởng văn nghệ đang nói chuyện, mấy vị học trưởng đẩy cánh cửa ra, nâng vào một cái rương khá nặng. Liếc mắt đến mỹ nữ ở phía sau, ánh mắt sửng sốt ngắm vài lần, khẽ nheo lại đánh giá.

Nữ sinh dừng động tác, sôi nổi tiến lên nhận đồ từ bộ trưởng.

"Tới đây, đồ này của em."

"Bùi Yên, của em này!"

---

Bộ trưởng sốt ruột chỉ huy: "Đi thay xem có vừa không, nếu không thích hợp để tôi đem đi sửa, mau mau mau."

Tới nhà vệ sinh, Bùi Yên phát hiện cả đám chen chúc so với tưởng tượng của mình. Tổ trang phục đã đến rồi, nhưng phải chờ đợi thay quần áo trong không gian 10 mét vuông này. WC nữ ở lầu trên lầu dưới, đâu đâu cũng đông nghịt. Thậm chí có người lấy váy ra che, trực tiếp thay trong phòng vệ sinh.

Này?

Cô gái nhỏ dựa vào cửa chờ đợi, người xếp hàng còn rất đông, ở trước mắt bao nhiêu người cởϊ qυầи áo, cô không có dũng cảm đâu nha.

Trương Nhiễm Nhiễm khoác tay Trịnh Giai tới muộn, đang xem Bùi Yên cách đó không xa, trong đầu lóe lên một ý đồ, che miệng nhỏ giọng thì thầm.

"Này cậu? Không tốt lắm đâu."

"Cậu ta rất thích bộ váy đó cơ mà!"

"....Được rồi." Trịnh Giai do dự, gật đầu đáp ứng.

....

"Bùi Yên!"

Bùi Yên nhón chân định bước lên thử đồ, vừa thở dài đã nghe thấy tiếng gọi liền quay đầu lại, thì ra là Trịnh Giai trong đội múa.

Cô gái nhỏ nghi hoặc.

Vẻ mặt Trịnh Giai hoảng loạn: "Lão sư nói vũ đạo của cậu cần điều chỉnh, lát nữa cô ấy có việc phải đi, chúng tôi giúp cậu đổi quần áo." Vừa nói vừa lôi kéo tay cô gái nhỏ ra khỏi phía dãy phòng.

"Từ từ, tôi còn chưa đổi quần áo đâu!" Bùi Yên nhanh chóng giữ lấy tay cô ta, giơ tay ý bảo cô còn chưa thay trang phục xanh nhạt.

"Làm sao bây giờ? Lão sư có việc phải nhanh chóng rời đi, bộ trưởng cũng rất sốt ruột."

Giọng điệu nôn nóng của cô ta khiến Bùi Yên hoảng hốt, phía trước còn tận 20 người, không thể chen ngang được.

"Tôi biết một nơi có thể đổi." Cô ta tiến lên, thấp giọng đề nghị.

"Gần hành lang có một căn phòng cũ, có muốn đi hay không?"

À! Bùi Yên hơi do dự, trong lòng thầm cự tuyệt, chỉ cần chờ 10 phút là được, lại muốn đi xa như vậy?

Thật ra cô còn không hiểu nổi, nhưng trong đầu dâng lên một cảm giác kỳ quái, chưa kịp suy nghĩ đã bị Trịnh Giai kéo tay nhỏ hướng về phía hành lang, cô ta nóng nảy nói: "Chúng ta phải nhanh lên còn kịp trở về."

Trương Nhiễm Nhiễm đi bên cạnh liên tục gật đầu: "Yên tâm đi, ba người chúng ta thay nhau che chắn, không ai tới đâu."

Sau đó cúi đầu, khóe miệng nhếch lên như vừa thực hiện được ý đồ.

---

Phòng thiết bị chứa nhiều dụng cụ, cánh cửa không bao giờ khóa nhẹ nhàng mở ra.

Bùi Yên chắn cửa, một tay ôm quần áo của hai người, một tay khác chống trên cửa, đảm bảo không ai đi vào.

Trời chạng vạng, trong phòng không bật đèn, đèn đường chiếu vào khung cửa sổ, ánh sáng yếu ớt tỏa ra, mờ mịt có thể thấy được dụng cụ thể thao chất thành từng núi.

Còn có tủ đựng đồ cao đặt ở bên trong, không gian trở nên nhỏ hẹp.

"Để bọn tôi cầm giúp cậu!"

Trương Nhiễm Nhiễm xoay người lấy quần áo trên tay Bùi Yên, thúc giục cô: "Cậu nhanh đổi đi, chắc chắn bộ trưởng lo lắng lắm đây."

"Đúng vậy, cậu đưa váy đây, tôi giữ cho." Trịnh Giai đứng một bên phụ họa.

Bùi Yên nhìn chung quanh, khắp nơi vướng tro bụi, sợ khi cô bước vào sẽ bị dính. Cô do dự một lúc, đem váy trên tay đưa cho Trịnh Giai.

Tính cảnh giác của cô gái nhỏ không thấp, ở cao trung đã trải qua một vài lần nên cô vẫn có sự đề phòng với người khác.

Nhưng vô số lần cự tuyệt ý tốt của người ta không hay cho lắm, nhìn vẻ mặt mất mát của họ, cô thầm nghĩ có phải bản thân quá mức cẩn thận không, làm tổn thương họ thì phải làm sao bây giờ?

Cô gái nhỏ nguyện ý tiếp nhận lần nữa.

Vậy mà đổi lại....là sự thất vọng!

Đưa áo ngực vào tay Trịnh Giai, quần chưa cởi ra, Bùi Yên cảm nhận được có điều gì đó khác thường, ngay sau đó nghe một tiếng đóng cửa thật mạnh.

Lòng cô lộp bộp một tiếng, lập tức bổ nhào vào trước cửa, hay tay ra sức đập cửa.

"Trương Nhiễm Nhiễm, các người đang làm gì vậy?"

Khóa cửa bị buộc chặt bên ngoài, bất cứ hành động phá cửa từ bên trong đều vô dụng. Nửa trên cô gái nhỏ trần trụi, trong lòng trở nên khủng hoảng, âm thanh đập cửa dồn dập.

"Trương Nhiễm Nhiễm! Trịnh Giai! Các người mau thả tôi ra!"

Bên ngoài cách đó không xa, Trịnh Giai nghe tiếng đập cửa liên hồi, quần áo Bùi Yên đột nhiên nóng phỏng tay. Cô ta bất an, quay đầu hỏi Trương Nhiễm Nhiễm.

"Chúng ta làm như vậy sẽ không có chuyện gì sao? Lỡ như cậu ấy đi tố cáo...?"

Trương Nhiễm Nhiễm liếc mắt nhìn bộ dáng khϊếp đảm của cô bạn, cười lạnh một tiếng: "Yên tâm, lát nữa sẽ có người tới phòng dụng cụ, tôi chỉ muốn Bùi Yên xấu hổ trước mặt đàn ông thôi."

"Đi thôi! Trở về tập luyện nào!" Nói xong mặc kệ Trịnh Giai, quay đầu rời đi.

---

Màn đêm bao phủ khắp thành phố, ngày kỉ niệm thành lập trường sắp diễn ra nên đêm nay vô cùng náo nhiệt.

Một đoàn nam sinh mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen xuống lầu, xuyên qua dòng người thưa thớt, bước đi thong dong chậm chạp. Mà dĩ nhiên Lâm Dịch Phong được chú ý nhiều nhất, ngũ quan xuất sắc, khí chất lạnh lùng bên trong đám người, liếc mắt một cái còn thấy được anh.

Giờ tan học, đám sinh viên liên tiếp quay đầu, mặt hưng phấn che miệng, nói nhỏ với bạn học.

"A a a! Tôi nhìn thấy nam thần rồi!"

"Nam thần đi chung với hội học sinh sao? Lúc trước anh ấy cự tuyệt không lối thoát mà?"

Sinh viên không ngừng đi ngang qua, hội trưởng một bụng nghi vấn đây này!

Anh ta quen biết Lâm Dịch Phong đã lâu, biết anh không thích trường hợp phiền toái này, cũng rất khinh thường. Ai biết hôm nay mặt trời mọc đằng Tây, muốn đi thị sát việc tập luyện văn nghệ mà bản thân anh không thèm đoái hoài tới.

Hội trưởng ngoảnh mặt nhìn người đàn ông, vẻ mặt bát quái không kém cạnh đám người kia, cậu thật sự thích học muội nào sao?

Căn bản Lâm Dịch Phong không chú ý tới bàn luận xung quanh, anh nhìn cảnh vật trước mắt, có chút thất thần.

Từ mấy ngày trước cô bị anh chọc giận, vật nhỏ bắt đầu trốn tránh anh, nhắn tin hay gọi điện thoại cho cô chỉ nhận lại lời cự tuyệt, cô dùng mấy lời bận tập múa qua loa lấy lệ từ chối anh.

Anh là hồng thủy mãnh thú sao? Người đàn ông cười nhạt một tiếng.

Thật là, đầu óc không bằng ếch xanh mà, ếch xanh bị chọc ghẹo còn biết nhảy dựng.

Lâm Dịch Phong bực bội, muốn đặt cô trong tầm mắt của anh, muốn cho mọi người biết Bùi Yên là người con gái của anh.

Đủ loại cảm xúc nhưng một đời này anh lại sợ đầu sợ đuôi.

Tới khu luyện tập, Lâm Dịch Phong đứng ở ngoài cửa, theo hội trưởng bước vào trong ho nhẹ một tiếng. Thu hồi tầm mắt, cố tình toát ra vẻ lạnh lùng, không muốn cô gái nhỏ nhìn anh vội vàng như vậy.

Một tiếng nói vang khắp căn phòng: "Bùi Yên đâu? Cô ấy chưa về à?"

***

Tác giả có lời muốn nói: "Ngày mai sẽ là tình tiết người đàn ông bá đạo làm thê nô cho vợ, ha ha."