"Cậu đến rồi sao, đã ăn gì chưa" Tô Tuyết Lam mở cửa đưa dép cho Mạc Dụ Ngôn bước vào nhà. Từ ngày Lãnh Thiên Hi sinh bệnh Khả Hân và Tô Tuyết Lam phải tất bật đến nhà thay phiên chăm sóc cho Lãnh Thiên Hi.
"Đã ăn, cô ấy sao rồi?" Mạc Dụ Ngôn hỏi, đi nhẹ đến phòng Lãnh Thiên Hi.
"Lúc cậu ấy dậy vẫn nằm im nhìn trần nhà, hôm qua đến giờ cậu ấy không ăn gì cả." Tô Tuyết Lam chỉ biết thở dài.
"Ừm, cậu lấy giúp tôi một chén cháo." Mạc Dụ Ngôn bước nhẹ vào phòng, lúc này bên trong vẫn như cũ im lặng đến nổi chỉ nghe được hơi thở của đối phương.
Mạc Dụ Ngôn để chén cháo lên bàn, tiến đến trước giường nhìn vào mắt Lãnh Thiên Hi im lặng không nói gì. Hai người, một người nhìn trần nhà một người nhìn người kia, được một lúc lâu.
"Cút đi."
Nếu là con nít nghe được hai chữ này cùng với tông giọng lạnh như âm 30 độ, sợ là sẽ khóc thé lên mà chạy đi méc mẹ. Bỏ lại hai chữ Lãnh Thiên Hi nhắm mắt lại, quay lưng vào trong.
Căn phòng rơi vào im lặng có lẽ Mạc Dụ Ngôn đã đi, tâm Lãnh Thiên Hi bắt đầu thả lỏng.
"A" cả người bị Mạc Dụ Ngôn thuận thế ôm chặt vào lòng, đôi tay người phía sau bắt đầu sờ loạn. Lãnh Thiên Hi cặp chân mày kiêu ngạo bấu chặt lại, thân thể run rẩy thật sự rất tức giận.
Con người càn rỡ này là ai hết lần này đến lần khác chạm vào giới hạn của cô.
"Thế nào, dễ dãi vậy sao. Để một người xa lạ ôm mình mà cũng không có phản ứng. Hay là cô rất thích tôi làm vậy với cô?."
Mạc Dụ Ngôn thấy cô gái trong lòng gương mặt tức giận trở nên đỏ bừng, vẫn thản nhiên kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Môi đôi căng bóng nhả ra những lời nói không chút nào giống một người bác sĩ...
Xiết cái ôm chặt hơn Mạc Dụ Ngôn cảm thấy cô gái này chắc phải sinh ra ở Băng Tuyết Sơn. Không chỉ ánh mắt, giọng nói mà ngay cả cơ thể cũng lạnh như vậy, nhưng đáy lòng có cảm giác không muốn buông ra.
"Buông ra!."
Giọng nói tiếp tục hạ nhiệt độ, làm Mạc Dụ Ngôn có cảm giác lạnh cả sóng lưng.
Mạc Dụ Ngôn thầm nghĩ bệnh nhân này có thật sẽ nổi điên mà diệt khẩu cô không.
Lắc đầu mạnh xua đi ý nghĩa không chuyên nghiệp đó, dù sao sức cô ấy cũng không bằng mình có thể làm gì được.
"Nếu không buông, tôi sẽ cắn lưỡi." Lãnh Thiên Hi lúc này thực sự rất đáng sợ.
Chính xác là Mạc Dụ Ngôn không ngờ cô ấy lại dùng cách như vậy, vòng tay cũng vô thức buông lỏng ra cái ôm một chút.
"Muốn tôi buông cũng được, dậy ăn một chút cháo. Còn nếu không muốn ăn cháo bằng muỗng, tôi cũng không ngại đút cô ăn bằng miệng của mình." Mạc Dụ Ngôn vẻ mặt siêu cấp vô lại.
Làm bác sĩ tâm lý lâu như vậy, qua tiếp xúc có thể biết được Lãnh Thiên Hi vẫn muốn sống, chỉ là muốn hành hạ bản thân. Cho nên lời đề nghị ngồi dậy ăn này là lưạ chọn tốt nhất nếu không muốn Mạc Dụ Ngôn làm phiền nữa.
Lãnh Thiên Hi nổi điên ngồi dậy đi đến bàn, cầm chén cháo quăng mạnh vào tường. Quay mặt nhìn Mạc Dụ Ngôn bắn ra ánh mắt băng lãnh gằn từng chữ "Đừng.ép.tôi!."
Mạc Dụ Ngôn thoáng giật mình cũng thu hồi lại ánh mắt. Bước xuống giường từng bước từng bước đi đến ép Lãnh Thiên Hi vào cửa. Gương mặt không lạnh không nóng kiềm Lãnh Thiên Hi thọt thỏm giữa hai tay mình.
Lãnh Thiên Hi cao 1m68 Mạc Dụ Ngôn cao 172cm nên lúc này Mạc Dụ Ngôn từ trên nhìn xuống gương mặt đe doạ cùng với khí thế ngờ ngợi.
"Lãnh Thiên Hi, cô muốn tiếp tục tình trạng này đến bao giờ?. Hành hạ bản thân mình có cảm thấy bớt tội lỗi hơn kjoong?." Mạc Dụ Ngôn nhìn thẳng vào mắt Lãnh Thiên Hi, nâng cằm kéo gương mặt Lãnh Thiên Hi nhìn vào phía bức tường kế bên.
"Cô nhìn đi những bức tranh này, không phải cô đã dành cả tuổi trẻ để cố gắng vì nó sao?. Nếu cô không còn lưu luyến sống nữa vậy để tôi giúp cô hủy nó sớm một chút."
Nói xong Mạc Dụ Ngôn tiến tới vách tường tháo mạnh những bức tranh do Lãnh Thiên Hi vẽ quăng mạnh xuống đất. Có tấm đạp gẫy, có tấm xé đi, như muốn phá hủy mọi thứ.
Lãnh Thiên Hi thấy Mạc Dụ Ngôn đang phá đi tác phẩm của mình, ngơ ngác đứng nhìn. Đến lúc thấy Mạc Dụ Ngôn cầm trên tay bức chân dung của ba mẹ mình chuẩn bị xé.
Lãnh Thiên Hi định thần lại chạy như bay đoạt bức tranh lại từ tay Mạc Dụ Ngôn ôm vào lòng hét lớn.
"Không được, không được xé nó. Cô cút ngay, cút ngay".
Lúc này không hiểu vì sao, hiện tại Lãnh Thiên Hi chỉ biết đây là thứ trân quý nhất mà mình muốn. Đôi mắt hoảng loạn nước mắt không kiềm được rơi xuống. Tay nắm chặt bước ảnh lùi vào góc tường.
"Thế nào, chẳng phải cô không muốn sống nữa?. Những thứ này còn ý nghĩa gì, nhìn nó cô không thấy có lỗi với ba mẹ mình hay sao?." Mạc Dụ Ngôn từng câu từng chữ, tiếp tục kích Lãnh Thiên Hi đến điên.
"Im đi, im miệng đi." Lãnh Thiên Hi thét lớn chợt có đôi môi rất nhanh tiến đến ngăn âm thanh của cô lại. Gương mặt Mạc Dụ Ngôn phóng đại trước mắt, đôi môi lướt nhẹ rồi cắn mạnh vào môi Lãnh Thiên Hi khiến cô dãy dụa ra khỏi vòng tay Mạc Dụ Ngôn "Chát"
Một cái tát thật mạnh rơi xuống gương mặt xinh đẹp của Mạc Dụ Ngôn, ánh mắt căm tức đỏ lên, hận không thể đánh hủy dung gương mặt vô lại trước mắt.
Lãnh Thiên Hi ôm tấm hình đi đến giường vẻ mặt sợ hãi, tránh xa Mạc Dụ Ngôn.
Cảm nhận bỏng rát trên mặt, thở dài nhìn Lãnh Thiên Hi.
Đúng rồi em phải ghét tôi, phải sợ hãi tôi, có như vậy em mới không có chỗ trống dành cho những nỗi sợ hãi khác.
Mạc Dụ Ngôn mở cửa đi ra ngoài, một lúc sau cầm một chén cháo khác vào trong.
"Cô ngồi dậy ăn cháo đi, đừng để tôi lại cắn cô lần nữa." Mạc Dụ Ngôn ngồi cạnh giường không nóng không lạnh lên tiếng, lần này câu nói mang tính uy hϊếp cực cao.
Nhớ lại chuyện lúc nãy Lãnh Thiên Hi cũng không biết là mình phát điên hay người kia phát điên nữa. Đành thoả hiệp, ngồi dậy tay vẫn ôm tấm hình nữa người trốn vào chăn.
"Há miệng." thấy Mạc Dụ Ngôn đưa muỗng cháo đến trước mặt, đành nhắm mắt miễng cưỡng há miệng nuốt muỗng cháo vào trong. Một người đút một người ăn từ bác sĩ tâm lý bây giờ chẳng khác nào giáo viên chăm trẻ.
Lãnh Thiên Hi ăn được một nữa liền không thể ăn tiếp, vì khóc quá nhiều lúc này cũng thấm mệt đôi mắt dần dần thϊếp lại vừa ngồi vừa ngủ.
Lặng lẽ nhìn gương mặt đang ngủ của Lãnh Thiên Hi. Mạc Dụ Ngôn nghĩ mình cũng sắp phát điên thật rồi. Vì cô gái này bản thân cũng phá bỏ cả giới hạn.
Làm sao có chuyện bác sĩ ôm hôn bệnh nhân chứ, tự biết không thể để mọi thứ diễn ra như vậy.
Nhưng những lúc kí©ɧ ŧɧí©ɧ tâm lý Lãnh Thiên Hi, nhìn vào thân thể cô đơn và đôi mắt quen thuộc. Mạc Dụ Ngôn không nở thấy người này đau lòng, đành vừa tổn thương vừa xoa dịu.
Đối với những người có cảm giác cô đơn thì một cái ôm đôi lúc còn tốt hơn hàng ngàn lời tốt đẹp.
Thấy khoé miệng Lãnh Thiên Hi còn dính một ít cháo Mạc Dụ Ngôn cuối xuống dùng lưỡi lau đi vết dính trên mặt Lãnh Thiên Hi. Chợt giật mình vì hành động của bản thân Mạc Dụ Ngôn đắp chăn lại bước nhanh ra khỏi phòng "điên thật rồi."
- hết chương 4 -