Trong lúc ý loạn tình mê, Yến Thư tưởng như mơ thấy Dịch Phàm đang ôm hôn cô. Hai mắt cô mơ màng không rõ, dây áo cũng đã tuột xuống bên vai.
Dịch Phàm dừng việc hôn cô lại, dùng khăn giấy ướt giúp cô lau sơ qua, lớp trang điểm trên mặt đã hơi lem ra, nhưng vì không đánh mắt đậm, chỉ dặm phấn tô son, cho nên vết lem ấy không hề ảnh hưởng đến vẻ xinh đẹp quyến rũ của cô. Yết hầu anh khẽ lăn lộn, sự kìm nén ba năm qua trong phút chốc như bùng nổ. Mặc dù biết làm thế này là hèn hạ, là khốn kiếp, anh vẫn khó lòng ngăn được bản thân vươn tay ra chạm vào cơ thể cô.
Bàn tay mang theo vết chai sượt qua vai Yến Thư, cô he hé mắt ra, tỉnh táo lại được một chút. Cô đưa tay sờ mặt người đàn ông trên thân mình, giọng nỉ non:
“Sao lại là anh chứ? Anh Phàm… Anh mau ra khỏi giấc mơ của em đi, em không muốn chờ anh nữa…”
“Sao không chờ nữa?” Dịch Phàm nắm lấy bàn tay của cô đặt lên mặt mình, khẽ hỏi: “Em muốn theo người khác sao?”
“Không… Em không biết…”
Nhìn cô gái nhỏ trong lòng nửa mê nửa tỉnh, Dịch Phàm cúi đầu áp sát vào mặt cô, nhẹ nhàng hôn, từ môi, cằm, dọc xuống cổ và ngực, bàn tay không biết từ lúc nào đã kéo chiếc váy bó sát lên khỏi vòng eo mảnh khảnh.
Qυầи ɭóŧ màu đen lọt vào trong mắt Dịch Phàm, máu nóng lập tức dồn hết xuống hạ thân của anh. Mùi hương nước hoa hòa quyện cùng chút rượu vang ngọt ngào trên cơ thể Yến Thư khiến anh say đắm.
Khoảnh khắc Dịch Phàm kéo chiếc váy bó sát kia lên đến ngực Yến Thư, cảm giác lành lạnh thổi qua bụng và ngực khiến cô thanh tỉnh. Cô mở mắt, “ưm” một tiếng rồi nhìn xuống ngực mình, chỉ thấy được mái tóc màu đen nhánh mềm mại của đàn ông đang vùi vào ngực cô. Cảm giác quen thuộc chết tiệt khiến cô một lần nữa mất đi năng lực phản kháng, bởi vì anh là Dịch Phàm, cô có thể chắc chắn người này là Dịch Phàm.
Không phải mơ sao? Yến Thư ngửa đầu nhìn trần nhà, đầu ngực truyền tới một chút ẩm ướt, ấm áp, đầu lưỡi của anh di chuyển khắp nơi trên cơ thể cô như là có lửa. Nóng quá, còn khó chịu nữa.
Yến Thư vươn tay về phía anh, khẽ gọi:
“Dịch Phàm…”
Cơ thể anh hơi khựng lại, sau đó một lần nữa bò lên trên, tay vẫn ôm chặt eo cô, để cô đối mặt với mình.
Yến Thư nhìn rõ gương mặt của anh, nước mắt lưng tròng:
“Dịch Phàm…”
“Anh ở đây.”
Anh nghiêng đầu, tựa vào lòng bàn tay của cô. Khoảnh khắc ấy, Yến Thư biết anh thật sự trở lại rồi, nguyên vẹn quay về bên cạnh cô. Cô nâng người lên, dùng chân vòng qua eo anh, chủ động hôn môi anh. Sự chủ động này gần như kí©ɧ ŧɧí©ɧ tất cả giác quan trên người Dịch Phàm, anh hừng hực đáp trả, môi lưỡi hai người liên tục dây dưa quấn quýt.
Quần áo không ngừng rơi xuống sàn nhà, mảnh vải cuối cùng chạm đất là qυầи ɭóŧ màu đen của Yến Thư.
Dịch Phàm nhổm người tìm bao, sau đó đeo vào.
Yến Thư mơ màng nằm ở trên giường, không có phản ứng gì nhiều. Giữa hai chân cô cảm giác được có thứ gì đó cứng rắn, nóng bỏng chọc vào, cô hơi rụt người lại, nhưng chân đã bị anh nắm giữ và kéo sang hai bên.
Dịch Phàm dùng tay thăm dò nơi đó của cô, nhiều lần kí©ɧ ŧɧí©ɧ nó, sau đó đem hạ thân trướng đau đặt ngay lối vào, đẩy người về trước. Anh đã chờ ngày này lâu lắm rồi, cũng nhịn không biết bao nhiêu lần! Lần này, anh sẽ không để cô chạy nữa!
Vạch phá tầng ngăn cách mỏng manh, Dịch Phàm trực tiếp cắm vào trong. Yến Thư nức nở một tiếng, lập tức kêu lên:
“A! Đau, đau quá, anh Phàm, anh rút ra đi! Em đau quá…”
Cô không ngờ được lại đau như thế, tiếng khóc của cô như đâm mạnh vào tim anh, nhưng anh không muốn lùi bước. Đã đến bước này rồi, lui về được sao? Anh cúi đầu, hôn lên đôi môi nhỏ của cô, dùng lưỡi chặn lại tất cả tiếng kêu khóc vụn vặt.
Qua một lúc lâu để im bất động, Yến Thư vẫn chưa thôi khó chịu, cô vẫn cứ nhúc nhích mông muốn anh lấy thứ thô to kia ra. Cô càng như vậy, càng khiến anh khó lòng kiềm chế.
Anh giữ chặt mông cô, đè thấp giọng:
“Đừng nhúc nhích.”
“Em không muốn, hức… đau lắm…”
Yến Thư lại sụt sịt khóc, anh đành nhịn xuống, liều mạng ngăn bản thân không di chuyển, kiên nhẫn vỗ về cô:
“Không sao, chờ một lát sẽ không sao đâu.”
Đúng thật trên đời này thứ không đáng tin nhất chính là lời của đàn ông khi ở trên giường. Yến Thư ngốc nghếch bị dụ dỗ, thở hổn hển hỏi lại:
“Thật không?”
“Ừ.” Dịch Phàm hôn lên trán cô.
Cơ bắp toàn thân anh hiện tại vô cùng căng thẳng, chỉ muốn rong ruổi trên cơ thể mềm mại của cô, vậy mà vì cô căng thẳng, nơi đó hút quá chặt, anh cũng sắp bị siết gãy. Bất đắc dĩ, anh phải nói mấy câu dỗ dành cho cô thả lỏng ra.
Chờ Yến Thư đã thích ứng được, Dịch Phàm nhẹ nhàng di chuyển hông. Cô vẫn bị đau mà nhíu chặt mày, may mắn dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của anh, cơ thể cô dần bớt căng thẳng.
Kích thước của họ không tương thích, cho nên Dịch Phàm phải thật cẩn thận để tránh làm cô bị thương. Hai thân ảnh trên giường dính sát vào nhau, Yến Thư giữ chặt góc chăn, chịu đựng từng đợt ma sát ngứa ngáy. Toàn thân cô lúc này phiếm hồng dưới ánh đèn, da thịt trắng mịn, xinh đẹp không sao tả được.
Dịch Phàm nhích người tới người, hai tay bóp chặt eo cô. Vòng eo nhỏ này chỉ cần một tay của anh cũng cố định được.
Mồ hôi tích lại trên trán anh, nhỏ xuống vùng bụng bằng phẳng tinh xảo.
Khoảnh khắc quan trọng, hơi men dần dần rút đi, Yến Thư mở mắt nhìn người đàn ông đang nhẹ nhàng đưa đẩy trên thân mình. Cơ ngực săn chắc, cơ bắp trước người đối xứng tuyệt hảo. Chỉ nhìn, cũng đã khiến dưới thân cô ướt đẫm.